Editor: Tĩnh
Vào tháng đầu tiên của mùa xuân, Sở Diệp thuê xe bò Trần gia đem mật ong vận chuyển lên trấn trên.

"Diệp thiếu đã lâu không có tới a! Làm ta chờ tới nóng cả ruột!” Chưởng quầy nhìn thấy Sở Diệp, tràn đầy nhiệt tình mà chạy ra tiếp đoán.

Việc buôn bán mật ong của Sở Diệp càng làm càng lớn, hiện tại, đã có thể tính là nguồn cung hàng chủ yếu cho cửa hàng
Trước đó do thời tiết lạnh đi, Ngân Sí Ong thật ra đều ngủ đông, ta cũng liền lười đi lên trấn.”
Chưởng quầy cười cười, nói: “Thì ra là thế a!”
Sở Diệp giúp Mai Thôn giệt trừ tai hoạ, thanh danh đã được không ít người biết đến, chưởng quầy cũng có nghe thấy.

Chưởng quầy nguyên bản nhận định Sở Diệp khế ước Ngân Sí Ong, sẽ không có tiền đồ, nay thấy đối phương thanh danh vang xa, cân nhắc lại có phải hay không mình đã phán đoán sai, hay là Mai Thôn bên kia nói quá lên.

Sở Diệp tặng mấy thôn dân đi cùng một hủ mật ong.

Chưởng quầy xem xét mật ong, nói: “Sở thiếu, đây là Ngân Tuyết Mật loại thường, chỉ có thể bán 15 đồng bạc."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Hảo.”
Tiểu Ngân thu nạp ong đàn, so với lúc trước mở rộng ra vài lần, đồng thời cũng thu nạp được một ít Ngân Sí Ong đã có phẩm cấp, Tiểu Ngân còn thu nạp đại lượng Ngân Sí Ong không phẩm cấp.

Sở Diệp lần này lấy ra mật ong đem đi bấn đều là mật do Ngân Sí Ong không phẩm cấp ủ ra.

Số mật ong ủ ra lần này là Ngân Sí Ong chưa uống qua Linh Tuyền Thủy ủ ra, nhưng phẩm cấp cũng không khá nhau cho mấy.

Tuy rằng mật ong phẩm tướng giống nhau, nhưng số lượng thật sự khả quan, Sở Diệp lập tức mang theo 200 hủ lại đây, tuy rằng giá không cao, nhưng cũng có được 300 đồng vàng.

Chưởng quầy nhìn Sở Diệp, nhịn không được nói: “Sở thiếu mật ong sản lượng không tồi a!
Tuy rằng chỉ là mật ong bình thường, nhưng muốn có thể đạt tới số lượng như vậy, cũng không dễ dàng.

Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám.”
Chưởng quầy nhìn Sở Diệp, do dự một chút, nói: “Nghe nói, Sở thiếu chăn nuôi ong trong đàn có một ít thượng phẩm giai Ngân Sí Ong, mật do những con Ngân Sí Ong đó nhưỡng ra, khi bán sẽ có giá cao hơn."
Chưởng quầy thầm nghĩ: mật ong của Ngân Sí Ong bình thường, chỉ có lãi nhờ bán đi số lượng lớn, nhưng nếu mật ong có phẩm chất cao thì hắn có thể lợi dụng số mật ong đó mà tạo quan hệ với những người ở trên.


.

ngôn tình ngược
Sở Diệp thuận miệng có lệ nói: “Nơi nào có nhiều thượng phẩm giai Ngân Sí Ong như vậy a! Đều lag tin vịt thôi."
Chưởng quầy gật gật đầu, nói: “Nói cũng đúng a! Thượng phẩm giai Ngân Tuyết Mật, xác thật không dễ có."
Sở Diệp thầm nghĩ: Mật ong tốt vẫn là để lại cho người một nhà sử dụng, mà hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, không cần thiết bán những thứ đó.

Mấy thôn dân cùng đi xem Sở Diệp bán cái mật ong, nhập trướng 300 đồng vàng, không khỏi có chút líu lưỡi.

“Sở thiếu, ngươi kiếm tiền cũng quá nhanh.” Một cái thôn dân nhịn không được nói.

Sở Diệp cười cười, nói: “Nơi nào nơi nào."
Sở Diệp cầm đồng vàng đi dạo phố, để lại mấy cái thôn dân ở sau lưng nghị luận sôi nổi.

“Tốt thật, một tháng liền kiếm 300 đồng vàng a! Sở thiếu cũng quá tài giỏi rồi.

“Sớm biết ta đã đem Tiểu Phượng gả cho Sở thiếu.”
“Ngươi tưởng đem Tiểu Phượng gả cho nhân gia, kia cũng phải xem Sở thiếu có nguyện ý hay không đã!
Tô Tiểu Phượng là hoa khôi trong thôn, dáng vẽ lớn lên cũng không tồi, trong nhà ai cũng mong chờ nàng gả cho Hồn Sủng Sư để quang diệu môn mi, thời điểm Sở Diệp vừa đến trong thôn, liền có mấy nhà muốn đem nữ nhi gả cho Sở Diệp, Tiểu Phượng lúc ấy không vừa mắt Sở Diệp, bây giờ Sở Diệp một bước lên trời, người nhà Tô gia cũng không hảo nhắc lại.

Bên trong nhà chính.

Sở Diệp ngồi ở trước bàn, tay chống cằm, như đang suy tư gì đó.

“Ngươi làm sao vậy? Gần nhất thoạt như tâm sự nặng nề.” Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp có chút khó hiểu.

Lâm Sơ Văn cảm thấy ngày tháng gần đây quá thực không tồi, trình độ phối trí dược tề của bản thân đã tiến bộ nhảy vọt, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo thực lực cũng vững vàng mà bước tăng.

Long Nhai Thôn tuy không so được như đại thành phồn hoa, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác yên ổn tường hòa, Lâm Sơ Văn cảm thấy ở chỗ này trụ lâu dài, cũng khá tốt.

Sở Diệp vẻ mặt đau khổ nói: “Không có gì, chỉ là ta sợ chết.


Lâm Sơ Văn nghe được Sở Diệp trả lời, càng là khó hiểu, “Chết? Vì cái gì mà chết? Ngươi sinh bệnh sao? Thân thể Sở Diệp thoạt nhìn, rõ ràng không có bệnh gì mới phải!
“Trời mưa gió còn thất thường, người sớm tối họa phúc, người luôn là muốn chết.” Sở Diệp tràn đầy cảm thán nói.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút mê hoặc nói: “Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ là trúng tâm ma, vô duyên vô cớ nói lời này.

Sở Diệp khô khốc cười cười, tính thời gian, hắn tới thế giới này cũng đã gần một năm, nếu hắn phỏng đoán không sai, Sở Diệp trong truyện, ở ngay lúc này hẵn là sẽ chết rồi.

“Không có gì, là giặp ác mộng." Sở Diệp nói
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Cái gì mộng?”
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Mơ thấy ta đã hạ xuân dược với một nữ Hồn Sư, rồi sau đó, bị nàng bị lam nhan tri kỷ của nàng giết chết.

Lâm Sơ Văn trừng lớn mắt, “A!” Một tiếng, “Hạ.....!Xuân dược?
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng".

Lâm Sơ Văn sắc mặt cổ quái nói: “Ngươi sẽ làm như vậy sao?
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Đương nhiên là không, ta thích nam nhân, muốn hạ dược cũng sẽ không đi tìm nữ nhân để hạ, phải chon một xinh nam nhân anh tuấn mà hạ chứ.

Lâm Sơ Văn lại lần nữa “A!” Một tiếng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn phản ứng, có chút ngượng ngùng, “Dọa đến ngươi?
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không có.”
Lâm Sơ Văn có chút hoang mang nói: “Ban nay người nói với ta cái gì, ban đêm mơ thấy hạ dược một mỹ nữ xinh đẹp tromg khi người lại thích nam nhân là sao?
Sở Diệp: *___* Bởi vì trong sách là viết như vậy!
Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Có thể hay không, ngươi ở trong mộng là bị oan uổng?
Sở Diệp; “...” Oan uổng? Hắn giống như cũng chưa từng có suy xét qua vấn đề này, tác giả trong truyện cũng quá thiên vị cho nữ chủ rồi.

“Ta hẳn là oan uổng."
“Chỉ là giấc mộng mà thôi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá,"

Sở Diệp gãi gãi đầu, nói: “Được"
Sở Diệp nhìn qua Tiểu Ngân, Tiểu Ngân hiện tại đang vây quanh một cái chén sứ có ăn sữa ong chúa bên trong, Tuyết Bảo cũng được phân một phần.

Sở Diệp nhìn bộ dạng không tim không phổi của Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.

“Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo quan hệ thật tốt!” Tiểu Ngân rất xem trọng sữa ong chúa, nhưng vẫn bỏ được mà phân cho Tuyết Bảo ăn.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, sữa ong chúa ẩn chứa linh khí rất phong phú, Tuyết Bảo cũng có được không ít chỗ tốt.

Lâm Sơ Văn có chút ngượng ngùng.

Nguyên bản sữa ong chúa hẳn là đủ cho Tiểu Ngân ăn đến khi lên cấp 7 này lại thêm Tuyết Bảo, chỉ sợ là không đủ.

Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Dù ăn ngon uống tốt, muốn tiến giai lên cấp 7 vẫn là không phải chuyện dễ dàng gì!
Sở Diệp cảm giác được sau khi Tiểu Ngân tiến vào cấp 6, thực lực dâng lên nhưng giống như gặp bình cảnh nên gần nhất thực lực cùng rùa bò giống nhau nghĩ đến muốn tiến vào cấp 7 vẫn là phải dựa cơ duyên.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Không cần nóng lòng, tốc độ tiến giai của Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo có thể tính là phi thường nhanh rồi hiện tại chậm lại cũng là chuyện bình thường.

Chậm cũng không sao.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Như vậy cũng không quá tệ."
Tiểu Ngân đã khống chế đại lượng ong đàn ở Long Nhai Sơn, mật ong ủ ra tốc độ cũng tăng lên không ít.

Không bao lâu, Sở Diệp lại tích lũy được một đám liền đem đến cửa hàng, lại bán được 300 đồng vàng.

Bên trong cửa hàng.

Tiểu nhị ôm một đám mật ong hợp quy tắc vừa chuyển hàng vừa nói, “Thúc Diệp thiếu đưa mật ong tần suất cũng quá cao.” Chẳng những tần suất cao, số lượng lại còn lớn.

Chưởng quầy vuốt râu trên cằm, nói: “Lần này chỉ sợ ta nhìn lầm, Diệp thiếu chỉ sợ là không đơn giản a!
Tiểu nhị có chút tò mò nói: “Ý thúc là sao!
Chưởng quầy hít sâu một hơi, nói: “Con Ngân Sí Ong của Diệp thiếu chỉ sợ đó là ong chúa.

Ngân Sí Ong bình thường làm sao có thể chỉ huy ong đàn nhưỡng mật a! Cũng chỉ có thể là ong chúa, bên phía Mai Thôn cũng có lời đồn đãi, nói Ngân Sí Ong của Sở Diệp lãnh đạo ong đàn xử lý không ít hung lang cấp 5, nếu tin tức là thật vậy thì vị Diệp thiếu này thực lực so với đám người trẻ tuổi ở Sở gia có thể cầm cờ mà đi trước.

“Thúc ngươi không phải nói ong chúa ít nhất cũng là Trung phẩm Hồn Thú sao?

Chưởng quầy gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Tiểu nhị tràn đầy hâm mộ nói: “Nếu là Trung phẩm Hồn Thú, có thể thấy Diệp thiếu vận khí cũng quá tốt rồi.

”Một con Trung phẩm Hồn Thú ấu tể, ít nhất cũng trên vạn đồng vàng a!
......!
Long Nhai Thôn.

Sở Diệp đang xem xét kim tạp, kim ngạch cũng đã tích lũy tới 2000 đồng vàng, nhưng 2000 đồng vàng này có một bộ phận là do Lâm Sơ Văn bán dược tề có được, một bộ phận là hắn trộm bán linh thảo, tinh hạch, một bộ phận là bán tiền bán mật ong.

Tiểu Ngân sau khi tiến giai lên cấp 6 tiêu dùng vẫn là tương đối ít lại, Sở Diệp cũng không phải tiêu tốn quá nhiều, nhờ đó mà Sở Diệp bớt tốn đi không ít tiền.

Sở Diệp lần thứ ba mang theo 200 hủ mật ong, hướng cửa hàng Sở gia mà đi, chưởng quầy cửa hàng đối với Sở Diệp càng thêm coi trọng.

“Sản lượng mật ong của Sở thiếu, thật là làm người líu lưỡi a!” Quản sự nhịn không được nói.

Sở Diệp nhíu nhíu mày, nói: “Số lượng quá nhiều, cửa hàng ăn không vô sao?”
Chưởng quầy vội vàng nói: “Không có, không có.

Trúc Khê Trấn chỉ là một cái trấn nhỏ, cũng không thể nào bán hết nhiều hàng hóa như vậy, bất quá mật ong là thứ hiếm có, còn đặc ở thành phố lớn thì lại là cung không đủ cầu, trong khoảng thời gian này hắn thông qua mạng lưới quan hệ đem mật ong ra bên ngoài tiêu thụ, cũng kiếm được không ít lời.

Chưởng quầy nhìn một đám mật ong, càng thêm xác định Ngân Sí Ong của Sở Diệp không phải là hạng tầm thường.

Người khế ước với trùng thú làm Hồn Sủng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn là có một ít.

Nhưng hắn lại chưa từng có nghe ai nói, Hồn Sủng Sư khế ước ong mật mà lại có thể khống chế được nhiều ong đàn như thế.

Nếu Sở Diệp khế ước chính là ong chúa, vậy Sở Diệp liền có tư cách có thể trở về Sở gia, Sở gia tuy rằng nhân tài đông đảo nhưng đệ tử khế ước được Hồn Thú Trung phẩm, thì hoàn toàn không nhiều.

“Sở Tư Thần thiếu gia, chính mình suất lĩnh thương đội đi nam hạ, ít ngày nữa liền sẽ đến nơi đây.”
Sở Diệp nghe được chưởng quầy nói, lắp bắp kinh hãi, “Sở Tư Thần"?
Chưởng quầy gật gật đầu, nói: “Tư Thần thiếu gia lần này tựa hồ là tiếp nhận nhiệm vụ của gia tộc, là đi trước khắp nơi khảo sát, hai vị đều là nhân trung tuấn kiệt, có lẽ sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, Sở thiếu hiện giờ thực lực tăng lên nhanh chóng nếu ở một tiểu địa phương như Long Nhai Thôn, thật giống như anh hùng mà không có đất dụng võ vậy, có lẽ ít ngày nữa là có thể trở về Sở gia rồi.

Sở Diệp khô khốc cười cười, nói: “Chưởng quầy quá khen.

Sở Diệp lại không cảm thấy hắn cùng Sở Tư Thần có cái gì mà tiếng nói chung, phải biết rằng trong sách Sở Tư Thần chính là người giết chết nguyên chủ, tuy rằng bây giờ có sự xuất hiện của hắn mà cốt truyện đã thay đổi không ít, nhưng đối một người có khả năng sẽ giết chết chính mình, Sở Diệp thật sự không thể nào mà có ấn tượng tốt được với người đó..