Editor: Tĩnh
Lâm Sơ Văn đi thu thập vật tư tốn hết bảy ngày, sau đó mới quay về Long Nhai Thôn.

Lâm Sơ Văn sau khi ra ngoài thì đã đem tất cả đồng vàng để mua linh cốc, linh thảo và một số thứ cần thiết khác.

Một khi nạn châu chấu bùng nổ toàn diện, đem mấy thứ trong tay bán ra ngoài, thì bọn họ có thể kiếm gấp đôi.

Kể từ đó, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo muốn tu luyện đến cảnh giới Hồn Sư thì cũng sẽ không thiếu đồng vàng.

“Tình huống thế nào?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Trong thôn châu chấu không nhiều cũng không ít, bất quá vẫn còn trong tầm kiểm soát, thôn trưởng trước đó cũng đã thông báo cho thôn dân về nạn châu chấu nhưng thôn dân giống như không qua tin tưởng.”
Thật ra thôn trưởng đã nhắc nhở cho thôn dân mấy lần rồi nhưng họ lại không muốn tin với lại dù xảy ra nạn châu chấu thì thôn dân trong thôn cũng chẩn làm được gì.

Lâm Sơ Văn nhấp môi, nói: “Ta từng đi qua một phủ thành lớn, ngày đầu tiên khi ta đến đó, giá của linh thảo, linh cốc cũng không có biến động gì, nhưng từ ngày thứ ba thì bắt đầu, do trong thành có lời đồn nạn châu chấu sẽ tới, mấy thương gia ở đó liền bắt đầu điều chỉnh giá.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi khi nạn châu chấu tới thì mọi thứ càng khó kiểm soát hơn.”
Lần nạn châu chấu này sau lưng có người dự mưu đã lâu, hắn cũng vô pháp mà tránh cho, việc hắn có thể làm bây giờ cũng chỉ có tận lực bảo vệ tốt Long Nhai Thôn hết mức có thể mà thôi.

“Nếu một Hồn Sủng Sư cao cấp đã quyết định làm ác thì lực phá hoại của chuyện đó sẽ không dễ gì mà lường được hậu quả!” Lâm Sơ Văn nhịn không được mà cảm thán.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Thế giới này, mạng của những người bình thường chỉ như cỏ rác mà thôi, khó trách mọi người đều muốn trở thành Hồn Sủng Sư vì khi đó họ mới bảo toàn được sinh mạng của bản thân.

“Kế tiếp, ngươi có tính toán gì không?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, “Không có, bây giờ mọi chuyện chỉ biết nghe theo số trời mà thôi.”
Nạn châu chấu tuy rằng nghiêm trọng, nhưng chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là dân chúng bình dân, dù năm nay không có thu hoạch thì đối với một ít đại gia tộc mà nói cũng chỉ là tổn thất một ít ích lợi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Tạm thời như vậy thôi.”
“Phía Đông Sơn ngươi tính toán làm sao bây giờ?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Đông Sơn là đại bản doanh của ong đàn, nhưng cũng tồn tại không ít linh dược, nếu châu chấu bay qua đó chỉ sợ là sẽ không bỏ qua cho mãnh linh thảo kia, nơi đó dù có rất nhiều linh thảo, nhưng chúng vẫn chưa có thành thục dù hiện tại hái hết cũng không dùng được.

Sở Diệp cau mày, nói: “Dựa theo tình hình hiện nay cũng chỉ có thể bảo ong vệ phòng hộ những nơi trọng yếu trong thôn mà thôi.”

Sở Diệp vuốt cằm, thầm nghĩ: Long Nhai Thôn thổ địa tương đối cằn cỗi, hẳn là không phải nơi trọng điểm mà đàn châu chấu hướng tới, nếu xuất hiện châu chấu thì cấp bậc cũng sẽ không quá cao, lấy thực lực hiện giờ của ong đàn hiện giờ hẳn là có thể ứng phó.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ta có một phối phương của một loại bột phấn tên là Đuổi Trùng Tán không biết có thể dùng để xua đuổi châu chấu không.”
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái, nói: “Thử xem sao a!” Nếu thật sự hữu hiệu thì có thể đem ra bán cho mọi người.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được để ta thử xem sau.”
Lâm Sơ Văn ở trong phòng hết cả buổi sáng để phối trí ra loại thuốc bột kia.

“Thúi quá!” Sở Diệp nhịn không được nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hương vị của loại Đuổi Trùng Tán chính là như vậy.”
Sở Diệp che lại cái mũi, nói: “Cái này dùng như thế nào a!”
“Rải chung quanh nhà là được.” Một khi nạn châu tới, thì linh lương trên ruộng hay kho hàng chỉ cần có khe hở đều khó có thể may mắn mà thoát khỏi hàm răng của đám châu chấu, nếu rải thuốc bột ở những chổ đó thì cũng có thể tạo được tác dụng nhất định phòng hộ.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Cho thôn trưởng đưa một ít đi.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng được.”
Nạn châu chấu đã bắt đầu có dấu hiệu thôn trưởng đối với lời của Sở Diệp càng thêm tín nhiệm.

Sau khi ông nghe Sở Diệp nói về nạn châu chấu ông cũng kiên trì không ngừng ở trong thôn mà nói về sự suy hại vủa nạn châu chấu.

Người trong thôn tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng nhiều ít cũng có chút phòng bị.

Lâm Sơ Văn phối trí Đuổi Trùng Tán, lấy giá ba đồng bạc để bán cho thôn dân, không ít thôn dân nửa tin nửa ngờ cũng lại đây mua một ít.

Đuổi Trùng Tán phối trí lên cũng không khó khăn lắm phí tổn không cao, Lâm Sơ Văn vốn định là sẽ tặng cho cả thôn nhưng Sở Diệp cảm thấy không ổn, bởi thôn dân có cái tính của cho không thì ai cũng sẽ đến lấy nhưng lại không coi trọng mấy thứ cho không, nên tốt nhất là đem bán như vậy thì những người đó sẽ vì sợ lãng phí đồng bạc mà tẫn dụng hết.

Sau khi Lâm Sơ Văn trở lại thôn được ba ngày sau, thì thôn trưởng cũng nhận được tin khẩn cấp từ huyện đưa tới, muốn trong thôn làm tốt công tác chuẩn bị tốt mọi thứ để kháng châu chấu.

Tin tức đưa tới chưa đây một canh giờ lúc thì đại quân châu chấu đã giết đến.

“Tới.” Lâm Sơ Văn đứng ở trên nóc nhà, nhìn xa xa thấy rất nhiều đàn châu chấu đang bay tới liền nhíu mày nói: “Thật nhiều a!”
Tiểu Ngân sớm suất lĩnh ong đàn đóng giữ ở phía sau tiểu viện, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Châu chấu đàn vừa đến, Tiểu Ngân liền mang theo ong đàn đi ra ngoài để giết châu chấu.


Ngân Sí Ong đàn cùng đàn châu chấu đan chéo trong nhau, từng con châu chấu liên tục rơi xuống mặt đất.

“Cánh của Ngân Sí Ong cánh, đúng là rất sắc bén……”
Ngân Sí Ong vỗ cánh vỗ liền sẽ giống như lưỡi dao sắc bén, Ngân Sí Ong cùng châu chấu giao tranh, có không ít châu chấu bị cánh của Ngân Sí Ong cắt thành hai mãnh rơi trên mặt đất.

Tuyết Bảo hé miệng, phun ra hàn khí hàn khí thỏi ra có thể đông chết một mãng lớn châu chấu.

Tuyết Bảo chiến lực kinh người, một mình nó có sức chiến đấu bằng mười mấy thôn dân.

Trong thôn thôn dân cầm các loại vũ khí, để chống cự lại châu chấu xâm nhập.

Châu chấu quá nhiều che trời lấp đất, trên mặt đất cũng đã bị phủ bởi thi thể của châu chấu, nhưng chấu thì vẫn là cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng mà bay ra.

Châu chấu nhiều nhưng Ngân Sí Ong cũng không ít, bây giờ trên không đang có hai trùng đàn đang chiến đấu, Sở Diệp nhất thời cũng phân không rõ rốt cuộc là châu chấu nhiều, hay là Ngân Sí Ong nhiều.

Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Rốt cuộc phải giết tới bao giờ đây.” Châu chấu giết một đám, thì lại có một đám khác tới.

Cùng châu chấu không ngừng giao phong, ong đàn cũng đã tổn thất không nhỏ.

Lâm Sơ Văn có cảm giác, bên trong đàn châu chấu này có trùng vương, trùng vương đang không ngừng triệu hoán châu chấu tới tiếp viện, nếu giải quyết không được trùng vương, nạn châu chấu sẽ không ngừng lại.

“Dùng la bàn, trinh trắc xem có tìm được trùng vương không.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cau mày, nói: “Cái này chỉ sợ không dễ dàng.”
Trùng vương rất nhiều thời điểm, cũng không phải một đám châu chấu bên trong người mạnh nhất, một ít giảo hoạt trùng vương, sẽ giấu ở trùng đàn bên trong, tùy thời mà động.

“Thử xem cũng không sao.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp lấy ra la bàn, trinh trắc một chút.

Châu chấu quá nhiều lại còn cùng ong đàn đan xen lẫn nhau, la bàn hiện lên rậm rạp đều là điểm sáng, Sở Diệp xem tới hoa cả mắt.


Sở Diệp tìm được vài vị trí nhưng qua mơ hồ nên bảo dẫn Tiểu Ngân đi thăm dò một phen, nhưng liên tục tìm vài lần đều sai cả.

Châu chấu quá nhiều, mà mấy cái vợt vãi của thôn dân không nhừng vớt qua vớt lại cũng bắt được không ít châu chấu nhưng khi đem so với đại lượng châu chấu như hiện tại thì cũng chắng đáng là bao.

“Có phải ở đằng kia không.” Lâm Sơ Văn đột nhiên giơ ngón tay lên nói.

.

Truyện Nữ Phụ
Sở Diệp nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Sơ Văn nhìn qua thì thấy được một con châu chấu lớn cở hai đốt ngón tay, so với châu chấu trưởng thành thì con châu chấu hình thể thoạt nhìn có chút nhỏ, nhưng màu sắc trên người nó có chút đặc biệt, bên cạnh còn có mấy con châu chấu xoay quanh mà mấy con đó đều là châu chấu cấp 2 cấp 3, mà đám trùng vệ đó cấp bậc không cao nên ngay từ đầu đã bị Sở Diệp xem nhẹ.

“Hẳn là nó.” Sở Diệp nói.

Châu Chấu Vương tựa hồ ý thức được không ổn, muốn bay đi.

Lâm Sơ Văn ra lệnh cho Tuyết Bảo đi qua ngăn trở, Tuyết Bảo hé miệng phun ra một ngụm hàn khí.

Tuyết Bảo vừa thổi một ngụm hàn khí thì không ít trùng vệ đã ngã xuống mặt đất mà tiểu trùng vương cũng thế
Đàn châu chấu vốn đang ngay ngắn trật tự nhưng chỉ trong nháy mắt liền đại loạn, châu chấu bay loạn khắp mọi nơi.

Tiểu Ngân vèo một cái bay lại, một ngụm cắn trùng vương thành hai nửa.

Sở Diệp nhìn một màn này, tâm nhảy dựng, thầm nghĩ: Tiểu Ngân cũng quá mạn bạo rồi! Mà răng của một con ong sẽ tốt như vậy sao? Tiểu Ngân chỉ cần cắn hai ba cái liền đem tiểu trùng vương ăn luôn.

Sở Diệp tức khắc ngây ngẩn cả người, tuy hắn sớm biết Tiểu Ngân thích ăn trứng trùng vương, nhưng không nghĩ tới cả vương trùng mà nó cũng thích ăn.

Trùng vương vừa chết, đàn châu chấu mất đi người chỉ dẫn, liền bắt đầu bay khắp nơi tán loạn.

Tuyết Bảo thả một hơi hàn khí lại đông chết một đám lớn.

Bên này giảm bên kia tăng, Ngân Sí Ong đàn ý chí chiến đấu nháy mắt tăng vọt, đuổi theo đàn châu chấu mà giết.

Chiến đấu giằng co liên tục trong ba cái canh giờ, cuối cùng đàn châu chấu đàn cũng tán loạn mà bay đi.

Mất đi trùng vương nên thực lực của đàn châu chấu giảm đi, lúc đàn châu chấu rời khỏi Long Nhai Thôn số lượng chỉ còn không tới khi một phần ba.

Đàn châu chấu rời đi làm thôn dân Long Nhai Thôn thở dài nhẹ nhõm.


Thôn trưởng sau đó vội vàng cảm tạ Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền vội vội vàng vàng rời đi.

Tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị, cũng được Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn toàn lực hỗ trợ, nhưng lần này trong thôn thôn dân tổn thất cũng là cũng không ít.

“Sau nạn châu chấu này năng xuất sản xuất trong thôn ít nhất cũng giảm đi ba thành.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: " Đây cũng là sự thật nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”
Sở Diệp đánh giá tình huống của Long Nhai Thôn cũng xem như là tốt hơn những thôn xóm quanh đây ở đó tổn thất còn lớn hơn nữa.

Sở Diệp nhìn thôn trưởng, nói: “Trước đó, ta ở trong thôn thu mua một số lượng lớn lương thực, hiện tại nếu thôn dân muốn mua lại ta liền lấy giá y như ban đầu mà bán ra.”
Thôn trưởng tràn đầy kinh ngạc nhìn Sở Diệp, nói: “Này…… Này như thế nào không biết xấu hổ.”
Sở Diệp cũng không thèm để ý nói: " Cũng chẳng đáng là bao”
Trong thôn tuy chỉ trồng mấy loại linh lượng phẩm cấp không cao nhưng nếu vây giờ bán ra cũng sẽ lời không ít, nhưng ngây từ đầu Sở Diệp đã không có ý định này trước kia mua linh lương của thôn dân thật ra chỉ là muốn giúp cho thôn dân sau nạn châu chấu mà thôi.

Thôn trưởng vội vàng nói: “Như thế, đa tạ Sở thiếu.”
Sở Diệp cau mày, nói: “Số lượng ong bình thường giảm đi hơn ba phần.”
Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Nhiều như vậy a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ngân Sí Ong có phẩm cấp cũng tổn thất không nhỏ, hiện tại chỉ còn không đến 800 con.”
Vốn dĩ Ngân Sí Ong có phẩm cấp có hơn một ngàn con, nhưng sau khi nạn châu chấu qua đi đã tổn thất 200 con, nếu hắn không kịp thời tìm ra trùng vương, thì số lượng tổn thất không chừng còn cao hơn.

Lâm Sơ Văn thở dài, nói: “Hồn Thú trưởng thành luôn phải gắn liền với giết chóc, tuy rằng ong đàn lần này tổn thất không ít, nhưng lại có được kinh nghiệm, nhờ đó Ngân Sí Ong cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn.”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ thế.” Hắn đã phát hiện, bên trong ong đàn đã không ít Ngân Sí Ong cấp 3 cấp 4, có dấu hiệu muốn tiến giai hẳn là đã chịu chiến đấu kích thích.

“Còn có không ít Ngân Sí Ong bị thương, còn muốn nhờ ngươi điều phối một ít dược tề trị thương.

” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: " Có gì mà phải khách khí.”
Sở Diệp phối trí một thùng lớn Phục Linh Dịch, Ngân Sí Ong bị thương dưới tác dụng của Phục Linh Dịch đã nhanh chóng khôi phục.

Sở Diệp nhìn một thùng lớn Phục Linh Dịch, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới lúc ta vừa tới Long Nhai Thôn trong túi không có tiền, Phục Linh Dịch đều mua không nổi.”
Một lọ Phục Linh Dịch, giá mười đồng vàng, đối với Sở Diệp mà nói, lúc đó dó là một gánh nặng không nhỏ.

Tiểu Ngân có chút khinh thường nhìn Sở Diệp, tựa hồ muốn nói, “Loại lịch sử đên tối đó mà ngươi cũng có mặt mũi để nhắt lại.”.