Editor: Tĩnh
Hai người tiếp tục đi xâu vào trong và không còn Đoạn Long Thạch chắn đường mà thay vào đó là một cánh của kỳ quái.

Sở Diệp vỗ vỗ tay, tràn đầy hưng phấn nói: “Thật tốt quá, cuối cùng không phải là Đoạn Long Thạch."
Hắn đã liên tục đào đá suốt ba tháng, hắn thật sự là không muốn lại tiếp tục đào đá nữa đâu.

Lâm Sơ Văn nhìn ánh mắt tràn đầy vui sướng của Sở Diệp, trong lòng thầm nghĩ, Đoạn Long Thạch cũng không phải quá tệ mà.

Phá Đoạn Long Thạch không cần phải có kỷ năng gườm gà chỉ cần chúng ta có nghị lực bền trí, thì sớm muộn cũng phá được nó.

Lần này thay đổi khảo nghiệm khác lở không thành công thì sao.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn thầm nghĩ:" Thật sự không thể trong mặt mà bắt hình dong, Lâm Sơ Văn nhìn thì như văn nhân công tử, nhưng không ngờ lại rất chịu cực đào đá suốt mấy tháng mà chẳng khi nào nghe hắn thang vãn cả."
Nghĩ tới thái độ trong lúc đào đá của mình Sở Diệp cảm thấy có chút chột dạ.

Sở Diệp nói:" Trên cánh cửa này hình như có cái gì đó."
Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm đại môn, cẩn thận xem xét một chút, nói:" Đây là một cơ quan để trắc nghiệm linh hồn lực, khi nào tinh hồn lực đạt yêu cầu thì đại môn mới mở ra được."
"Nếu không đạt tiêu chuẩn vậy có thể dùng sức mạnh mà mở nó ra không."
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói:" Nếu chúng ta dùng vũ lực để mở cánh cửa chỉ sợ là đồ vật sau lưng cánh cửa này chỉ sợ là sẽ bị phá hủy." Mà nhìn cái đại môn này nhìn đã biết là rất kiên cố dựa vào sức mạnh hiện giờ của hắn và Sở Diệp căn bản là không phá được.

"Vậy thì chúng ta trắc nghiệm linh hồn lực đi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, “Ta thử trước."
Lâm Sơ Văn ấn tay lên trên cơ quan trên cánh cửa để kiểm tra linh hồn lực, linh hồn lực kiểm tra được Thượng hạ phẩm.

Sở Diệp cười vỗ vỗ tay, “Lợi hại a!"
Thượng phẩm linh hồn lực, là ngàn dặm mới tìm được một người có tư chất như vậy, tư chất của Sở Tư Thần bất quá cũng chỉ là Trung thượng phẩm.

Mà Sở Diệp cũng không cảm thấy đây là chuyện kỳ lạ gì bởi trong truyện có nói Lâm Sơ Văn là một Dược Tề Sư thiên tài.


Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói thầm nói: “Kỳ quái.”
Sở Diệp khó hiểu nói: “Nơi nào kỳ quái?”
Lâm Sơ Văn quay đầu nhìn Sở Diệp, nói: “: Ta ở nhà thí nghiệm qua tư chất của ta chỉ là Trung thượng phẩm.

Sở Diệp thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn tư chất bay lên sao? Như thế chuyện tốt.

“Có gì mà kỳ quái thì tại tư chất ngươi tăng lên thôi mà."
" Tăng lên."
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Linh hồn lực giống như thần hồn vậy một khi đã định hình rồi thì việc muốn tăng lên thì không phải là chuyện dễ dàng trừ khi là gặp được đại cơ duyên, mà dù tăng lên cũng không tăng nhanh như vậy từ Trung phẩm mà bay lên tới Thượng phẩm, như vậy thì quá phi lý."
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Có phải hay không là bởi vì ngươi uống mấy loại dược tề mà ngươi luyện đó chứ?
Lâm Sơ Văn luyện cho Sở Diệp không ít loại linh hồn dược, mà Lâm Sơ Văn cũng có uống dù số lượng không bằng Sở Diệp nhưng đối với người khác thì là quá quá nhiều.

“Có lẽ là bởi vì linh tuyền.” Lâm Sơ Văn cảm thấy dược tề mình luyện ra công hiệu không lớn như thế nhưng nhờ có Linh Tuyền đã thanh lọc đi độc tố trong dược tề nên công hiệu của dược tề mới có thể phát huy một trăm phần trăm công hiệu của nó.

Như vậy thì cũng quá thần kỳ rồi.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái chất là có chút tác dụng đi.”
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Cái đại môn đối yêu cầu tư chất của linh hồn lực tương đối cao, ta không đạt tới tiêu chuẩn."
Sở Diệp nhăn mày, nói: “Linh hồn lực tu chất Thượng phẩm mà còn không mở được a!”
“Ngươi thử xem.” Lâm Sơ Văn đối với linh hồn lực của Sở Diệp cũng khá tò mò.

Sở Diệp đem tay ấn lên cơ quan kiểm tra linh hồn, thanh đo không ngừng bay lên cuối cùng dừng lại ở Thượng thượng phẩm.

Nhưng đại môn cũng không mở ra.

Lâm Sơ Văn có chút kinh nghi nhìn Sở Diệp, tràn đầy giật mình nói: “Ngươi tư chất là Thượng thượng phẩm tư chất ngươi cao như vậy, Sở gia vì cái gì mà muốn đuổi ngươi?"
Lâm Sơ Văn bây giờ bị dọa cho ngây người, tư chất Thượng hạ phẩm đã là trăm năm khó gặp được một người, chứ đừng nói là Thượng thượng phẩm.


Nếu loại tư chất này bị các thế lực lớn phát hiện sẽ được coi như bảo bối mà bảo vệ, dốc lòng mà bồi dưỡng bởi vì tư chất Thượng phẩm có xác suất tiến giai Vương cấp thành công là rất lớn.

Sở Diệp cười gượng, nói: “Tư chất của ta vốn rất kém cỏi, bất quá sau đó có xảy ra điểm biến cố."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

Nếu trước đó Sở gia phát hiện tu chất cử Sở Diệp là Thượng phẩm thì không đá hắn đến một tiểu địa phương như Long Nhai Thôn.

Mà đi thiên vị Sở Tư Thần.

“Vậy ngươi trước đó có tư chất gì?”
“Tư chất Hạ phẩm.”
Lâm Sơ Văn trừng lớn mắt, so với chuyện trước đó càng giật mình, “Chỉ có hạ phẩm?”
Sở Diệp gật gật đầu.

Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói:" Tư chất của ngươi chỉ có Hạ phẩm vậy trước đó làm sao mà khế ước được với Tiểu Ngân vậy?" Tư chất Hạ phẩm mà muốn khế ước với Ngân Sí Ong vương xác xuất thành công còn không đến 1% nữa là.

“Lúc ấy, linh hồn lực của ta đã biến dị."
Lâm Sơ Văn cũng không hỏi tiếp chuyện linh hồn biến dị của Sở Diệp.

Việc này không thể để người khác biết bởi có rất nhiều Hồn Sủng Sư vì muốn đề cao linh hồn lực, thay đổi tư chất mà sử sụng không các biện pháp bí mật, dù việc này đã bị cấm, nhưng có nhiều bi hóa làm liều.

Linh hồn lực nâng lên thì cũng không phải là quá khó, nhưng nâng cao tư chất của linh hồn lại là một chuyện khác, nó nói còn dễ hơn làm, nhưng thiên tài địa bảo trên đời này cũng không ít, chỉ cần bỏ ra đủ lớn thì cái gì cũng có thể làm được.

Nhưng Sở Diệp thì không giống vậy, dù tư chất có tăng lên cũng không thể nào tăng nhanh như vậy từ Hạ phẩm mà bay lên tới Thượng phẩm được.

Như vậy thì tăng lên cũng quá nhanh rồi.

Nếu để bị những người nghiên cứu về linh hồn lực phát hiện nhất định sẽ bị bắt đi mà nghiên cứu cho xem.


Sở Diệp gật đầu, nói: “Yên tâm, ta biết đúng mực."
Sở Diệp nhìn đại môn không chút lay động, rầu rĩ nói: “Ta có phải hay không cũng không có đạt tới tiêu chuẩn?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Hình như là vậy.” Cho nên mới nói không phải gặp được cửa là may mắn đâu, Đoạn Long Thạch còn dễ phá hơn cái này.

Sở Diệp có chút không cao hứng nói: “Đây là cái quỷ gì vậy! Chẳng lẽ tư chất Thượng thượng phẩm tư chất mà còn không đủ để mở ra đại môn sao, chẳng lẻ là muốn tư chất Cực phẩm mới được sao? Vậy không phải làm khó người khác sao?
Tư chất Thượng phẩm đã là thứ khả ngộ bất khả cầu, còn tư chất Cực phẩm thì coi như xong, đừng nói tới đại tông môn dù suất động cả tông môn còn chưa chất nói sẽ tìm được.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói; “Hẳn là không phải là vậy, cái cơ quan trắc nghiệm linh hồn lực này nó quy linh hồn lực thành điểm chỉ cần đủ điểm nó sẽ mở, Hạ phẩm tư chất thì là 0 - 3000, trung phẩm thì là 3000 - 6000, thượng phẩm thì là 6000 - 9000, còn cực phẩm thì phải từ 9000 trở lên, mà Thượng phẩm tư chất tế chia làm Thượng hạ phẩm thì phải từ 6000 - 7000, Thượng trung phẩm thì phải từ 7000 - 8000, còn Thượng thượng phẩm thì phải từ 8000 - 9000.

" Cái cửa này yêu cầu từ Thượng phẩm thì có thể mở ra rồi nhưng chỉ là nó yêu cầu điểm hơi cao một chút, bây giờ người chất khoảng 8600 thôi, còn đại môn mở ra thì cần tới 8900."
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói:" Chủ nhân của cái cánh cửa này cũng quá biết làm khó người khác ghê, hiện tại làm sao đây uống dược tề hay sao?"
Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Không phải mới vừa tìm được một đám Đoán Hồn Rượu sao? Đoán Hồn Rượu phẩm chất không tệ nếu uống vào chất là có thể năng cao lên đấy, đêm số rượu mà chúng ta có uống hết chất là được."
Sở Diệp: “.....” Cho nên, hắn hiện tại là phải liều mạng uống rượu sao? Hắn đây là không nghĩ sẽ trở thành tửu quỷ đâu.

Lâm Sơ Văn nhìn vẻ mặt sầu bi của Sở Diệp lên tiếng an ủi nói:" Ngươi không phải đưa ra vẻ mặt như vậy, linh hồn lực của ngươi tăng lên cũng là chuyện tốt mà." Bây giờ ong đàn không ngừng tăng lên nên linh hồn lực của Sở Diệp yêu cầu cũng phải tăng lên mới có thể khống chế được ong đàn.

Sở Diệp gật đầu, nói:" Ta cũng không phải là sợ uống rượu chỉ là ta sợ uống nhiều quá có khi nào bị ngộ độc rượu không thôi."
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Một vò Đoán Hồn Rượu, giá trên thị trường cũng là từ 1000 - 2000 đồng vàng là rẻ nhất, Hồn Sĩ bình thường căn bản là không giám uống, ngươi ở đây còn ghét bỏ?
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Mất như vậy?”
Lâm Sơ Văn gật đầu nói:" Đó là đương nhiên mà cái giá ta nói hồi nảy chỉ là giá cơ bản thôi, nếu ngươi uống loại có phẩm cấp tốt hơn thì giá còn phải tăng lên nữa."
Sở Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Nếu thế tính ra, một cái phòng rượu này, có giá trị mười mấy vạn, phát tài a! Không uổng công hắn cực cực khổ khổ đào đá suốt mấy tháng, cuối cùng cũng vẫn là có hồi báo a!
Trong khi nghĩ ngơi trong căn phòng chứa rượu hai người bọn họ phát hiện ngồi đây tu luyện cũng giống ngồi trong phòng tu luyện ở Tam Dương Thành vậy đó.

Hai người suy đoán chung quanh đây hẳn là có linh mạch, còn phòng chứa rượu này tuy không nằm ngây linh mạch nhưng cũng nhờ linh mạch nên ở đây linh khí khá nồng đậm.

Sở Diệp chống cằm, “Ta nếu biết thuật di chuyển linh mạch thì tốt rồi.”
Một cái linh mạch, có giá trị không thấp đâu!
Sở gia cũng có mấy cái linh mạch, nhưng đều bị các trưởng lão trong gia tộc trưởng lão cướp đoạt xây dựng mật thất gần đó mà tu luyện.

Có những Hồn Sủng Sư có sức mạnh phi phàm, thì họ sẽ có cách di chuyển linh mạch.

Nghe nói ngọn núi mà Thanh Văn Tông đang chiếm giữ lúc trước ở đó linh khí khá loảng nhưng khai sơn sư tổ của Thanh Văn Tông lại nhìn trúng địa thế của nó, nên đã di dời hơn chục cái linh mạch lên núi, nên mới khiến cho Thanh Văn Tông trở thành thánh địa tu luyện trong mắt mọi người.


Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Thuật di chuyển linh mạch, ít nhất cũng phải là Hồn Vương mới có thể vận dụng, ngươi vẫn là nên không cần suy nghĩ nhiều quá.” Mặc dù là Hồn Vương, cũng chưa chất đã làm được.

Thanh Văn Tông bây giờ cũng có Hồn Vương, nhưng mà họ cũng không thể di dời được linh mạch, hình như thuật di chuyển linh mạch đã thất truyền thì phải.

Sở Diệp thở dài, nói: “Ta biết rồi.”
Tiểu Ngân bay trở về, theo sau là một đội ong đàn, ong đàn thả ra một đống linh dược.

“Tiểu Ngân, lợi hại a!” Lâm Sơ Văn tán thưởng nói.

Tiểu Ngân vẫy vẫy cánh, tỏ vẻ không dám, không dám, cái này cũng không tính cái gì, ong đàn bây giờ bên trong đã có không ít Ngân Sí Ong đã có cấp bậc.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngân bắt đầu chỉ dạy những con Ngân Sí Ong có phẩm cấp kia phân biệt và thu thập dược liệu, hiệu quả cũng không tệ lắm lục tục đã phát hiện không ít dược liệu.

“Đây là cái gì?” Tiểu Ngân hỏi.

“Đoán Hồn Rượu."
Tiểu Ngân chiu đầu vào một vò rượu, Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân ngâm mình ở bình rượu, lo lắng sốt ruột nói.

“Kiềm chế một chút, đừng để chết đuối."
Tiểu Ngân lắc lắc cánh, tỏ vẻ Sở Diệp không cần phải buồn lo vô cớ.

Sở Diệp xác nhận Tiểu Ngân ở trong vò rượu không sao nên cũng không thèm để ý.

Tiểu Ngân uống non nữa được nữa bình Đoán Hồn Rượu, thì bay từ trong vò rượu ra thân hình lung lay mà bay.

Tiểu Ngân một đương bay thẳng vào vách núi, “Phanh” một tiếng rồi ngã trên mặt đất.

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân ngã trên mặt đất, vẫn nằm yên không nhúc nhích có chút lo lắng nói: “Tiểu Ngân không có việc gì chứ."
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có việc gì, ngủ rồi, chúng ta không cần dẫm bẹp nó là được."
Lâm Sơ Văn: “....."
Sau khi Tiểu Ngân tỉnh lại phát hiện loại rượu này có không ít chổ tốt cho mình, mà lực khống chế ong đàn của mình cũng năng lên không ít.

Tiểu Ngân vốn đã thích hương vị của loại rượu này, kể từ đó, liền càng thích uống rượu..