Editor: Tĩnh
Sau khi luyện chế thành công dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp, Lâm Sơ Văn cũng coi như là bỏ được một cọc tâm sự.

Tuyết Bảo đứng ở trước gương mà nhảy tới nhảy lui, không ngừng rung đùi đắc ý, lắc lư cái đuôi.

Sở Diệp trước kia hài hước nói Tuyết Bảo là một con xú mỹ hồ, Tuyết Bảo còn sẽ ngượng ngùng, hiện tại không biết có phải hay không bởi vì lông ngày càng dày, nên da mặt cũng trở nên dày, bây giờ Sở Diệp có nói như vậy thì nó cũng thờ ơ.

"Tuyết Bảo giống như có rất nhiều gương."
Sở Diệp ban đầu cũng không có lưu ý chuyện này, nhưng gần đây hắn đột nhiên phát hiện, Tuyết Bảo mỗi lần soi gương, dùng gương giống như là không có lần nào giống nhau cả.

Lâm Sơ Văn gật đầu, đỏ mặt nói: "Đúng vậy."
Tuyết Bảo mỗi lần nhìn thấy cái gương nào xinh đẹp, đều sẽ trộm yêu cầu hắn mua cho.

Rõ ràng rất nhiều gương nhìn đều y như nhau, nhưng Tuyết Bảo chính là muốn mua hắn cũng chẳng biết làm sao.

Lâm Sơ Văn cũng không phải mỗi lần đều mua, Tuyết Bảo cũng đã có mấy chục cái gương, giá của gương cũng không đáng giá bao nhiêu, mấu chốt là Tuyết Bảo luyến tiếc bỏ đi dù là một cái gương, cứ như vậy gương liền chồng chất ở túi trữ vật bên trong, chiếm cứ diện tích không nhỏ trong không gian.

"Tuyết Bảo hình như có sở thích là thu thập gương a!" Giống như kiếp trước của hắn có không ít nữ hài thích thu thập đồ trang điểm, giày, mấy thứ đồ dễ thương linh tinh ấy mà, nơi này cũng có không ít Hồn Thú cũng có sở thích thu thập đồ vật."
Nghe nói không ít loài chim, tước thích thu thập các loại đồ vật đủ mọi màu sắc, như Thực Kim thú thích thu thập các loại đồng kim loại khác nhau, hoặc như Bách Cốt thú càng lợi hại hơn thích thu thập các loại xương cốt......!
So sánh với tới chúng thì sở thích của Tuyết Bảo cũng không tính có gì đặc biệt.

"Tuyết Bảo thích soi gương như vậy, vậy ngươi thích soi gương không?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn có chút quẫn bách nói: "Cũng không ghét."
Sở Diệp cười cười, nói: "Ngươi lớn lên đẹp như vậy, không nhắm bản thân nhiều một chút thì sẽ có chút đáng tiếc."
Lâm Sơ Văn: "......"
Lâm Sơ Văn đổi đề tài nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi?"
Gần đây ở địa giới Tử La Tông rất náo nhiệt, mấy ngày gần đây Lâm Sơ Văn đều bận rộn luyện chế dược tề, vẫn luôn ở trong tiểu viện, nay dược tề luyện chế hoàn thành, nên muốn đi ra ngoài giải sầu.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Được."
.....!

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đi đến một tửu lầu phụ cận để ăn cơm.

Trước mắt chính là lúc Tử La Tông đang chiêu thu đệ tử, nên tửu lầu phụ cận Tử La Tông đều chật ních, việc buôn bán nhờ đó mà phát triển không ít.

Bởi vì lo lắng bị vạ lây, nên Sở Diệp chọn tửu lầu có khoảng cách khá xa trung tâm Tử La Tông, dù vậy bên trong tửu lầu vẫn là kín hết chỗ.

"Không biết, lần này công tử nhà ta có thể hay không trúng tuyển."
"Vương gia thiếu gia kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ đã là Hồn Sĩ cấp 8, khế ước thú lại là Trung thượng phẩm Địa Huyệt Nham Long chắc là có thể trúng cử."
"Lần này tham dự tuyển chọn có rất nhiều tu sĩ thiên tài, Hồn Sĩ cấp 9 đã có tới có 37 người, thiếu gia nhà ta vẫn là có chút yếu so vói người ta a!
"Quý công tử nhà ta chính là tuổi còn qua trẻ, nếu là lại chờ thêm ba năm, việc trúng cử chính là nắm chắc."
"Lâm chất nữ khế ước một con Thông Thiên Tước, nó có kỳ năng đó là đi tìm kiếm linh dược, có lẽ có thể trúng tuyển." Thông Thiên Tước tuy rằng sức chiến đấu khiếm khuyết một ít, nhưng phi hành tốc độ rất nhanh, bản lĩnh lớn nhất chính là chạy trốn, nếu là vận khí tốt, có thể tìm được một mảnh dược viên thì cũng là có khả năng trúng cử.

"......."
Sở Diệp, nghe những Hồn Sủng Sư chung quanh nói chuyện, nghĩ những người này cực kỳ giống mấy người lớn trong nhà mà đưa hài tử thi đại học.

Mấy trăm Hồn Sủng Sư có tư chất tốt lại cam tâm tình nguyện chụi nguy hiểm chỉ để tranh giành mấy cái danh ngạch, nhưng họ lại không biết rằng thứ mà họ chịu cực chịu khổ đối mặt với sinh tử để tranh giành thật ra sẽ rất mau thôi nó sẽ chẳng là cái gì nữa thôi.

Bên trong tữu lâu có một nhóm thiếu nam thiếu nữ đang ngồi tụ tập chung một bàn.

"Minh ca ca của ta nhất định có thể được chọn." Giọng nói của thiếu nữ, tự tin tràn đầy.

"Ca ca của ngươi Hồn Sĩ cấp 9, xác thật là rất có khả năng."
Thiếu nữ ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên, ca ca ta ở trong gia tộc là thiên tài trăm năm khó gặp."
"Ca ngươi đúng là rất lợi hại, bất quá, lần này tham dự tuyển cao thủ cũng là rất nhiều." Một tiểu mập mạp lên tiếng.

Thiếu nữ nhìn tiểu mập mạp, có chút bất mãn nói: "Lý mập mạp, ngươi có ý tứ gì, là nói ca ca ta không trúng cứ sao? Ta mét ca ca ta cho ca ta tấu bẹp ngươi bây giờ."
Tiểu mập mạp có chút yểu xìu nói: "Ta không có ý tứ này, ta là nghe nói, Tử La Tông tuyển chọn không chỉ là xem thực lực, còn xem vận khí."
Thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn nói: "Thực lực mạnh, thì vận khí tính cái gì a!"
Tiểu mập mạp không nói nữa, cầm một cáu móng heo mà gặm."
Thiếu nữ có chút đắc ý giọng vang vang, nói:, "Ca ca ta lúc 22 tuổi, liền uy chấn - tứ phương, những người cùng tuổi với ca ta lúc đó, lại phần lớn là một đám ăn no chờ chết."
Sở Diệp nghe câu được câu không cuộc trò chuyện của nhóm thiếu niên kia, chờ hắn gặm xong con nướng tôm trên tay, mới bỗng nhiên phản ứng lại câu nói của tiểu cô nương kia hình như là trào phúng hắn ăn no chờ chết sao.


Sở Diệp âm thầm mắt trợn trắng, tiểu nha đầu chết tiệt kia thật không có ánh mắt a! Ai ăn no chờ chết? Hắn không đi tham gia tuyển chọn của Tử La Tông, đó là bởi vì hắn chướng mắt nó?
Hắn là kẻ có chí hướng lớn lao, làm sao lại phải chịu bó buộc bởi một tông môn nhỏ bé chỉ vì chút tài nguyên kia.

Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình rối rắm của Sở Diệp nhịn không được mà cười, tông môn ở trong mắt không ít gia tộc thì nó đều là thánh địa, có thể gia nhập tông môn đó có thể xem như quang tông diệu tổ.

Trung tiểu gia tộc nếu là có một tu sĩ gia nhập tông môn, đều phải mở tiệc liên tiếp mấy ngày để chúc mừng một phen.

Tử La Tông lần này thu đệ tử, đều đem những thiếu niên anh tài khắp nơi đều thu hút lại đây, cũng có những người giống hắn cùng Sở Diệp vậy, thực lực cao, nhưng không đi tham gia tuyển chọn, cũng không ít.

Lâm Sơ Văn gắp cho Sở Diệp một khối phù dung tô, cười cười, nói: "Nếm thử cái này, hương vị không tồi."
Sở Diệp cười cười, nói: "Được, để ta nếm thử."
Sở Diệp thầm nghĩ: Món ngon trước mặt, đương nhiên là lấp đầy bụng mới là việc quan trọng, không cần cùng một đám không kiến thức mà so đo vậy chẳng đáng giá chút nào, trong lúc tuyển chọn nguy cơ trùng trùng nói không chừng ca ca của tiểu nha đầu kia không chừng sẽ bị người ta làm thịt rồi.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở bên ngoài đi dạo một vòng, liền quay về biệt viện.

Tuy rằng phụ cận Tử La Tông gió êm sóng lặng, nhưng Sở Diệp đã tính toán thời gian, cảm thấy thời khác Tử La Tông bị huỷ diệt càng ngày càng gần, cũng không dám cùng Lâm Sơ Văn ra ngoài dạo nữa.

Lâm Sơ Văn mặt dù bị hạn chế đi lại, nhưng cũng không sinh khí, vừa lúc có thể tranh thủ thời gian, tránh ở trong phòng luyện chế dược tề.

Vài ngày sau, bên ngoài truyền đến từng đợt từng đợt một tiếng nổ mạnh khác nhau.

Khi tếng nổ vang lên, Lâm Sơ Văn đang ở trong phòng luyện chế dược tề, bị tiếng nổ làm nhiễu loạn tâm thần, một lò dược tề toàn bộ bị huỷ.

Ý thức được sắp sửa phát sinh chuyện gì, Lâm Sơ Văn cũng không lo lắng hay đau lòng vì số linh thảo bị tổn thất linh, đem dược lò thu lại, cùng Sở Diệp hội hợp.

"Cảnh trong mộng của ngươi, có phải sắp biến thành hiện thực phải không?"
Sở Diệp gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đã bắt đầu."
Tiếng nổ mạnh truyền đến không bao lâu, một cổ uy áp mạnh mẻ bao phủ ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người.


Rất nhiều người đều ý thức được đã có biến cố lớn xảy ra, trên đường mọi người sôi nổi tìm nơi đee tránh né, trên đường vốn vô cùng náo nhiệt tất nhanh liền không còn ai.

"Vương cấp Hồn Thú." Lâm Sơ Văn thả ra linh hồn lực, xa xa thấy được một con Loan Tước Thất Thải.

Cánh của Loan Tước Thất Thải thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, lại hung uy hiển hách.

Dưới uy áp của Vương cấp Hồn Thú phóng ra, Tiểu Ngân cùng tiểu hồ ly đều có chút uể oải.

Thân hình của Loan Tước Thất Thải rất to lớn, nó bay tới nơi nào là che cả bầu trời ở đó, làm Sở Diệp nghĩ tới thần thoại ở hiện đại có một loại giống như vậy đó là Phượng Hoàng.

"Hình thể của con Loan Tước Thất Thải này thật không nhỏ a!" Sở Diệp lẩm bẩm cảm thán nói.

Sở Diệp thầm nghĩ: Con Loan Tước Thất Thải này thân hình to lớn như vậy ngày thường nhất định đã ăn không ít, nhất định là rất khó nuôi.

"Con Hồn Thú này thật là lợi hại, mà ở Vân Châu ta không nghe có ai có ai khế ước với Loan Tước Thất Thải cả, hẳn là người ở địa vực khác, Tử La Tông rốt cuộc đã đắc tội với người nào a!" Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, có chút kinh tủng nói.

Sở Diệp nhíu lại mày, có chút xấu hổ nói: "Ta cũng không biết a!"
Trong truyện chỉ nói qua Tử La Tông bị diệt mà không có nói rõ nguyên nhân.

Sở Diệp chỉ là mơ hồ nhớ là ngay cả Tử La Tông bọn họ tại sao bị diệt tông, cũng còn không biết nguyên nhân cụ là gì mà.

"Là ai giết con ta!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Cùng với tiếng rống giận cuat vị này Hồn Vương là vô số hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, giống y như là tận thế đang buông xuống.

Thanh âm của người thần bí tràn ngập thê lương, Lâm Sơ Văn trong lòng lại có thêm vài phần suy đoán.

.

Chương mới nhất tại { TRÙMtr uyện.

ne t }
"Chẳng lẽ là nhi tử của vị tiền bối này, bị người của Tử La Tông giết chết sao." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Chất là vậy đi."
Ngươi thần bí kia chính là Hồn Vương Thanh Loan chân nhân, người này khi còn trẻ luôn say mê với tu luyện, nên vẫn luôn là người cô độc.


Thẳng đến gần nhất vài thập niên gần đây, người này bắt đầu định hạ tâm tình rồi thành hôn sinh con.

Thanh Loan chân nhân con nối dõi gian nan, nạp mấy chục phòng tiểu thiếp, nhưng bất quá chỉ có được một người con trai độc nhất.

Mà đứa con trai độc nhất này của Thanh Loan chân nhân tư chất rất tốt, từ nhỏ đã sống trong sự sủng ái của mọi người, mấy năm trước, Thanh Loan chân nhân an bài cho con trai khế ước với một con Loan Điểu hậu đại của Loan Tước Thất Thải làm khế ước Hồn Thú, sau khi khế ước thành công thực lực cũng nhờ đó mà tăng lên được xem là một trong những anh tài thiếu niên ở địa vực kia.

Trước đó không lâu, nhi tử của Thanh Loan chân nhân rời đi gia tộc phủ đệ ra ngoài lang bạt nhưng lại mất đi tung tích.

Nhi tử rời đi không lâu Thanh Loan chân nhân liền phát hiện nhi tử đã xảy ra chuyện.

Thanh Loan chân nhân là Hồn Vương cường giả chân chính, nên có lưu trên người nhi tử linh hồn ấn ký, nhi tử vừa chết, hắn lập tức cảm ứng được, nhưng cũng chỉ là đại khái cảm nhận được địa điểm mà nhi tử xảy ra chuyện.

Phát hiện nhi tử đã chết, đã khiến Thanh Loan chân nhân phẫn nộ muốn điên.

Khi phát hiện nhi tử xảy ra chuyện, Thanh Loan chân nhân liền một đường lần theo manh mối, tìm được tới Tử La Tông.

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp thuê trang viên, cách Tử La Tông vẫn là có chút xa.

Hai người thực lực có chút yếu nên không có khả năng nhìn thấy tình hình bên trong.

Vì để có được tin tức nhanh nhất, Sở Diệp đã sớm cài ở phụ cận Tử La Tông phụ cận, không ít Ngân Sí Ong.

" Hồn Thú của con ta như thế nào lại ở trên người của ngươi?" Tiếng nói mang đầy giận giữ của Thanh Loan chân nhân vang lên.

Cùng đối mặt với Hồn Vương, là một đệ tử nội môn của Tử La Tông, sắc mặt trắng bệch.

"Gia gia, gia gia cứu ta."
"Đạo hữu, hiểu lầm, chất là hiểu lầm!" Bên phía Tử La Tông, bay ra một Hồn Vương cường giả lên tiếng hoà giải.

"Hiểu lầm? Nơi nào là hiểu lầm? Hảo hảo hảo, giết con ta rồi, cưỡng chế khế ước, rất tốt, các ngươi đều đáng chết, đáng chết!
Lý Minh Sinh bị ngọn lửa của Thanh Loan đánh trúng đôi chân, liền phát ra từng trận kêu gào thảm thiết.

Chân của Lý Minh Sinh, bị ngọn lửa thiêu tới huyết nhục mơ hồ, ngọn lửa kia nhìn có chút đặc biệt, Lý Minh Sinh vì đau quá mà ngất xỉu.

Lấy thực lực của Thanh Loan Điểu, muốn giết chết người này dễ như trở bàn tay, nhưng hỏa điểu chỉ công kích chân của người nọ, hiển nhiên là không muốn cho người này chết quá dễ dàng..