Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đang ở trên phố đi dạo một vòng, thấy được rất nhiều lện truy nã về Vô Ảnh Trộm.

“Tốt vậy, bắt được Vô Ảnh Trộm trực tiếp đổi một phần sát khí, thêm một trăm vạn đồng vàng!” Sở Diệp nhịn không được cảm thán nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng là phần thường này quá cao! Bất quá, giá trị bản thân Vô Ảnh Trộm còn cao hơn nhiều so với số tiền treo thưởng kia nhiều."
“Vô Ảnh Trộm, có thể đổi sát khí đấy"
Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: “Đừng suy nghĩ không đâu."
Vô Ảnh Trộm thành danh đã lâu, ít nhất đã là Hồn Sư đỉnh phong, bọn họ nhất định không phải đối thủ của người ta.

“Mà cái bức tranh nhận dạng này cũng quá trừu tượng......” Vô Ảnh Trộm tướng mạo cũng không vẽ rõ chỉ vẽ cái mặt nạ rồi làm sao mà kiếm.

Lâm Sơ Văn có chút bất đắc dĩ nói: “Nghe nói, không có người từng gặp qua Vô Ảnh Trộm cả, cho nên không thể xác định diện mạo của hắn.

Sở Diệp mắt trợn trắng, “Tướng mạo người ta còn không biết, rồi làm sao đi bắt người a!"
“Xem Hồn Thú a! Tuy rằng không ai gặp qua Vô Ảnh Trộm, bất quá Hồn Thú của hắn là Mị Ảnh Quỷ, đây là loại Hồn Thú đặc biệt, theo ta biết thì cho đến hiện tại chỉ có hắn là khế ước với Mị Ảnh Quỷ mà thôi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp không khỏi cười khổ, xem Hồn Thú, Vô Ảnh Trộm chỉ cần không để Hồn Thú xuất hiện, thì dù hai người của cả phái Vân Châu này dù có gặp hắn cũng chẳng biết hắn là ai, mấy cái treo thưởng ngoài kia chỉ còn là đóng giấy lộn mà thôi.

Sở Diệp hai người đi dạo một vòng rồi quay về tiểu viện.

Tiểu Ngân ôm một cái bình nhỏ, hưng phấn uống thứ bên trong bình.

Ngân Tiểu Nhị cùng đám Ngân Sí Ong cùng nhau vây quanh cái bình liên tục kêu ong ong, trong mắt cả đám đều hiện lên vẻ hâm mộ.

Tiểu Ngân lại thích ăn mảnh, làm lơ như không ánh mắt khác cầu của đám thủ hạ.


Trong số đồ mà họ thu được ở Tử La Tông có một cái hủ, nhưng bọn họ cũng không rõ đó là thứ gì.

Sau đó trong tửu lâu bọn họ nghe người ta nhắc đến Huyết Đào Thụ thì Lâm Sơ Văn liền nhớ tói cái bình nhỏ kia, suy đoán là nó có thể nhựa của Huyết Đào Thụ.

Huyết Đào cùng nhựa đào đều là từ Huyết Đào Thụ mà ra, nhưng nhựa đào có dược tính ôn hòa hơn Huyết Đào vừa hay là nó thích hợp với Tiểu Ngân.

Sở Diệp nhìn Ngân Tiểu Nhị cùng Ngân Sí Ong có phẩm cấp xoay quanh cái hủ, liền lấy ra một đám Hồn Tinh ném cho bọn họ.

Ngân Sí Ong bình thường, thì dùng toái Hồn Tinh để nuôi nấng là được.

Nhưng Ngân Tiểu Nhị cùng đám Ngân Sí Ong có phẩm cấp nếu lại uy toái Hồn Tinh thì có chút không thích hợp.

Sở Diệp lần trước thu được không ít toái Hồn Tinh ở Tử La Tông, trong đó cũng có không ít Hồn Tinh nên Sở Diệp lấy chúng phân ra cho Ngân Tiểu Nhị cùng những con Ngân Sí Ong có phẩm cấp.

Tiểu Ngân sau khi đã ăn no mới lưu luyến đem cái bình giao cho Sở Diệp, để cho Sở Diệp cất giữ thay nó.

“Nhựa đào hình như rất bổ a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Xác thật, một hủ nhựa đào giá trị có thể so với nửa viên Huyết Đào."
Sở Diệp nhướng mày, thầm nghĩ: Vận khí của Tiểu Ngân đúng thật là tốt a! Vừa mới tiến giai liền gặp thứ tốt như vậy, cứ như vậy, nói không chừng sẽ không bao lâu, là có thể từ Chiến Tướng cấp 1 tiến giai Chiến Tướng cấp 2.

......!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở biệt viện ở hai ngày, nghe nói ở gần Tử La Tông có mở ra một khu giao dịch thập phần náo nhiệt, liền quyết định đi khu giao dịch khu nhìn thử.

Hai người đi tới khu giao dịch, thấy được không ít quầy hàng.

Khu giao dịch có không ít quầy hàng có bán ra linh thảo, linh tài, mà số linh thảo, linh tài kia có không ít thứ tựa hồ đều là từ Tử La Tông đoạt ra.


Rất nhiều quầy hàng đều ghi thông báo thu mua dược tề phối phương, hồn kỹ với giá cao.

Trong thế giới Hồn Sủng Sư này thì đan phương cùng hồn kỹ đều là tuyệt đối không truyền ra ngoài, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, Tử La Tông huỷ diệt, bên trong cũng có một ít truyền thừa bị người ta lấy đi đem bán.

Một ít đại gia tộc có được truyền thừa, sẽ lấy đó làm trấn gia chi bảo, sẽ không dễ dàng lấy ra, nhưng cũng có rất nhiều tán tu, có được truyền thừa nhưng không thích hợp với bản thân, thì sẽ đem chúng ra trao đổi để lấy thứ phù hợp với họ.

“Tử La Tông bị huỷ diệt, giống như có không ít thương gia cơ hội xuất hiện a!
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!
Tử La Tông huỷ diệt, hấp dẫn không ít Hồn Sư, Hồn Sĩ tiến đến, hai tông thì đem những địa giới quan trọng phong tỏa lại, nhưng có những người không muốn rời đi, liền ở đây bắt đầu làm buôn bán, kể từ đó khu giao dịch này được mở ra, chung quanh cũng nhờ đó phát triển theo.

Trên người Sở Diệp có thứ tốt không ít, trước mắt trừ bỏ sát khí, cũng không có thứ gì có thể làm Sở Diệp quá mức tâm động, trong khi đi tham quan khu giao dịch Sở Diệp chỉ dùng đồng vàng để đổi lấy một ít Hồn Tinh mà thôi.

Sở Diệp phải nuôi một đám Ngân Sí Ong, nên lượng Hồn Tinh tiêu hao cũng nhiều hơn những Hồn Sủng Sư khác.

“Lão bản, giảm giá một chút đi a!"
“Tiểu cô nương, đã đủ tiện nghi lắm rồi chỉ 40 đồng vàng, nếu ngươi không muốn thì còn rất nhiều ngươi khác muốn a!”
Sở Hinh Nhi cau mày, nói: “Chổ khác đều bán 30 đồng vàng, ngươi thì lại bán 40 đồng vàng."
“Tiểu cô nương à cái quả trên tay ta không giống nhau người khác a! Loại trái cây này là sinh trưởng ở phía trên linh mạch nên so với loại trái cây khác nó có phẩm chất cao hơn rất nhiều, tự nhiên là phải quý hơn một ít."
“......"
“Đi mau, đi mau.” Sở Diệp bồi Lâm Sơ Văn dạo phố, bỗng nhiên sốt ruột, thúc giục Lâm Sơ Văn rời đi.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Sơ Văn thấy Sở Diệp sốt ruột, cũng không hề hỏi nhiều, liền đi theo.

Lâm Sơ Văn trong lòng có chút nghi hoặc, “Ngươi nhìn thấy ai a! Tại sao lại khẩn trương như thế?"
Sở Diệp chần chờ một chút, vẫn là nói nói thật, “Người Sở gia."

Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, “Người Sở gia? Chẳng lẽ Sở gia cũng phái người tới đây tầm bảo?”
“Cũng có thể.” Tử La Tông huỷ diệt, thiên hạ chấn động, Hồn Sủng Sư các nơi đều muốn đến đây phân một chén canh, Sở gia phái người tới đây cũng là chuyện bình thường, cho dù gia chủ không đồng ý cho người trong lại đây, thì trong tộc cũng sẽ có không ít kẻ cũng sẽ chạy tới đây.

Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Ngươi như thế nào lại sợ nữ hài kia, chẳng lẽ từng có cái gì?” Trước đó Sở Diệp gặp được Sở Nhan Vũ cũng không có cái thái độ này a!
Sở Diệp xấu hổ cười cười, nói: “Đương nhiên đã không có, ta chỉ là tạm thời ta không muốn cùng người trong gia tộc tiếp xúc."
Kỳ thật nguyên chủ từng theo đuổi qua Sở Hinh Nhi, còn tốn không ít tiền cho cô ta, nhưng trong mắt cô ta chỉ có Sở Tư Thần nên đối với một kẻ vô dụng như nguyên chủ cô ta chỉ liếc mât khinh thường, còn hay đùa cợt nguyên chủ là đỉa mà thích đeo chân hạc.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Tạm thời xác thật không nên tiếp xúc."
Bây giờ bản thân Sở Diệp cũng có một ít tài sản nếu để cho đám người Sở gia kia biết, rồi lại kéo qua đây gây phiền toái thì mệt lắm
......!
Trong tửu lâu có mọt nhóm nữ hài tử đang ngồi cùng nhau trò chuyện.

Tử La Tông huỷ diệt tin tức, truyền khắp ngũ hồ tứ hải, Sở gia người tự nhiên cũng nghe thấy, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Sở Hùng dù muốn phân một chén canh cũng không được.

Sở Hùng là gia chủ nên phải trấn thủ gia tộc, không thể rời đi, nhưng đám thiếu niên trong nhà lại nhịn không được.

Sở Hinh Nhi cùng mấy Hồn Sủng Sư cung tuổi ở Võ Lăng Thành bèn lập nhóm chạy qua đây.

“Hinh Nhi, ngươi làm sao vậy? Từ khi từ khu giao dịch đi tới, ngươi giống như người mất hồn mất vía vậy.

Bạch Mạt Mạt nghi hoặc hỏi.

Sở Hinh Nhi lắc đầu, nói: “Không có việc gì, ta hình như vừa thấy người quen."
“Ngươi nhìn thấy ai a?” Bạch Mạt Mạt hỏi.

Sở Hinh Nhi chần chờ một chút, nói: “Hình như là Sở Diệp."
“Sở Diệp? Cái tên tiểu tử thúi kia! Ta nhớ rõ trước kia, hắn tổng hắn hình như là có theo đuổi ngươi, nhưng sau đó hắn bị Sở gia sung quân đến thâm sơn cùng cốc rồi mà, nhưng lấy tính tình của hắn, hẳn là khó mà có thể sống ở nơi bần cùng kia, vậy mà suốt thời gian dài như vậy, cũng không nghe nói hắn khóc lóc chạy về, chẳng lẽ là bởi vì không có lộ phí để trở về.” Nói xong lời cuối cùng, Bạch Mạt Mạt hì hì nở nụ cười.

Trần Tuyết nhìn Bạch Mạt Mạt một cái, lắc lắc đầu, nói: “Mạt Mạt, tin tức của ngươi đã lỗi thời rồi, ta nghe nói Sở Diệp khế ước một con Ngân Sí Ong, thành Hồn Sủng Sư, cuộc sống cũng không tệ lắm."
“Ngân Sí Ong? Thật là lợi hại a! Cư nhiên khế ước một con ong mật, lấy tư chất của hắn cũng chỉ có thể khế ước được mấy loại sâu bọ kia thôi.” Bạch Mạt Mạt có chút khinh thường nói.

Trần Tuyết lắc đầu, nói: “Mạt Mạt, ngươi lại sai rồi, Ngân Sí Ong của Sở Diệp hình như đã là Sĩ cấp đỉnh phong, còn là một con ong chúa, nghe nói, hắn còn dưỡng một đám Ngân Sí Ong, dựa bán mật ong mà mỗi ngày đều hốt bạc, bây giờ hắn giống như thoát thai hoán cốt."

Giọng Bạch Mạt Mạt tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Ngân Sí Ong vương? Sĩ cấp đỉnh phong, A Tuyết, ngươi có phải hay không bị lầm cái gì a! Sao có thể?
Trần Tuyết lắc đầu, nói: “Ngươi không biết sao! Khoảng thời gian trước, Sở gia có bán một loại Ngân Tuyết Mật sao? Đó chính là mật ong ong đàn của Sở Diệp nhưỡng ra đó.

Bạch Mạt Mạt tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Không thể nào, nếu là sự thật, vậy thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp, đương lau mắt mà nhìn, Sở Diệp là tên lười nhác thành tình, nhìn như thế nào cũng không giống là người có thể làm việc lớn!"
“Đây không phải giống câu lãng tử hồi đầu?” Thật ra khi Trần Tuyết nghe được Sở Diệp hiện tại là Hồn Sĩ cấp đỉnh phong, cũng không tin tưởng cảm thấy tin tức chất có sai lầm, nhưng càng về sau mọi thứ dần được chứng minh, Sở Diệp ở bên ngoài một mình tự dựng lên sự nghiệp của bản thân, thể hiện bản thân là một người có chí cầu tiến.

“Lại nói tiếp, mà hình mật ong gần đây đã không còn bán nữa.” Bạch Mạt Mạt nói.

“Hình như là bởi vì Sở Diệp không đem mật ong tới nữa,” Trần Tuyết nhìn Sở Hinh Nhi, có chút tò mò nói: “Hinh Nhi, ngươi biết vị tộc huynh kia của ngươi đi đâu không."
Sở Hinh Nhi lắc đầu, nói: “Không biết!"
Sở Nhan Vũ nói, Sở Diệp hiện tại chiến lực kinh người, khống chế Ngân Sí Ong đàn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Sở Hinh Nhi vốn là không quá tin, bất quá, Sở gia phái người ra ngoài điều tra, Sở Diệp vốn không phải vô năng bất tài như nàng tưởng tượng, tuy rằng như thế, Sở Hinh Nhi vẫn là cảm thấy Sở Diệp so với Sở Tư Thần vẫn là kém rất xa.

Sở Tư Thần hiện tại đã có được sát khí, chuẩn bị kết sát, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành Hồn Sư.

Võ Lăng Thành tam đại thế gia, Sở gia, Trần gia, Bạch gia đều là quan hệ thông gia, những lại cũng cạnh tranh lẫn nhau.

Trần gia trước đó đã phái người đi tìm hiểu tin tức về Sở Diệp, cho nên Trần Tuyết cũng đối với Sở Diệp chú ý ít nhiều, vốn dĩ Trần Tuyết còn nghĩ có thể thông qua Sở Hinh Nhi, tìm hiểu tin tức về Sở Diệp, nhưng Trần Tuyết cảm thấy, Sở Hinh Nhi đối Sở Diệp hiểu biết, tựa hồ còn không bằng nàng.

Trần Tuyết âm thầm nghĩ: Xem ra trưởng bối nhà nàng đoán không sai, Sở gia gia chủ vì tập trung tài nguyên bồi dưỡng Sở Tư Thần, nên cố tình che giấu đi tin tức về Sở Diệp, đè nhẹm đi một thiên tài.

Bạch Mạt Mạt cau mày, chua lòm nói: “Hinh Nhi, Sở gia nhà ngươi gần nhất thật là xuất hiện nhân tài lớp lớp a! Nghe nói, Sở Tư Thần không lâu nữa sẽ kết sát, Sở Nhan Vũ cũng đã kiếm đủ điểm cống hiến để mua sát khí, nếu bọn họ thành công thì Sở gia các ngươi sẽ trở thành kẻ đứng đầu tam đại gia tộc ở Võ Lăng Thành, bây giờ còn ẩn giấu thêm Sở Diệp.

Sở Hinh Nhi lắc đầu, nói: “Sở Diệp không cần tính, hắn tư chất không được, mặc dù có sát khí, thì tỷ lệ trở thành Hồn Sư cũng rất xa vời, Nhan Vũ cô cô tư chất cũng không tính quá xuất chúng, dù có thể đổi được sát khí, kết sát thành công thì xác suất cũng chỉ có năm phần mà thôi."
Trần Tuyết lắc đầu, nói: “Kết sát xác thật khó khăn, bất quá, lấy tốc độ tu luyện của Sở Diệp đến Hồn Sĩ cấp 9, hẳn là không thành vấn đề, hắn lại có tay nghề dưỡng ong, cuộc sống bây giờ cũng thoải mái."
Bạch Mạt Mạt có chút hoài nghi nói: “Sở Diệp lợi hại như vậy sao? Hinh Nhi, nếu, Sở Diệp thật sự lợi hại như vậy, ngươi thật ra có thể suy xét một chút, ta nhớ rõ hắn trước kia chính là đối với ngươi khăng khăng một mực, cái gì thứ tốt đều tăng cho ngươi mà."
Sở Hinh Nhi miễn cưỡng cười cười, nói: “Sở Diệp nơi nào mà lợi hại như tỷ nói! Tuyết Nhi tỷ, ngươi có chút khuếch đại sự việc rồi."
Sở Hinh Nhi thầm nghĩ: Sở Diệp sau khi rời khỏi Sở gia, tâm tính đại biến, nghe nói hắn cũng thay đổi mà đi thích nam nhân, thật là không thể nói lý."
Sở Hinh Nhi ấn tượng đối với Sở Diệp vẫn là dừng lại ở mấy năm trước, khi nghe Nhị trưởng lão lan truyền về sự lợi hại của Sở Diệp nàng căn bản là không tin.

Sở Hinh Nhi vẫn luôn cảm thấy, tin tức về Sở Diệp mà Nhị trưởng lão thả ra chỉ để chọc tức mọi người bởi vì gia chủ không chu cấp tài nguyên cho Sở Nhan Vũ, nên mới nói tin tức ấy để thọc mạch cho mọi người trong nhà xào xáo..