Editor: Tĩnh
Tứ gia gia có gì cứ nói thẳng, Sở Diệp cũng không phải là người ngoài?” Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Đông nghe được Lâm Sơ Văn nói, sắc mặt đổi đổi, thầm nghĩ: Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn quan hệ quả nhiên rất thân cận, có chỗ dựa như vậy, Lâm gia cũng không thể bức bách quá hắn."
“Sơ Văn trước đó gia tộc có chút làm quá mức, bất quá, hiện tại trong nhà vẫn là hy vọng ngươi trở về, gia chủ vẫn luôn muốn bồi thường cho người." Lâm Đông nói.

Sở Diệp thầm nghĩ: Bồi thường mà cũng không đem theo một chút đồ vật coi như bày bỏ thành ý còn đằng này chỉ là ngoài miệng nói chứ chẳng có gì.

“Bồi thường? Không biết Lâm gia nguyện ý ra bao nhiêu tiền, bồi thường cho Sơ Văn đây.” Sở Diệp mang vẽ mặt đầy hứng thú nói
Lâm Đông bị Sở Diệp nói làm cho có chút xấu hổ, “Lâm gia bồi thường, không phải cùng tiền tài có thể so sánh."
Sở Diệp lười biếng nói: “Nguyên lai không có tiền a!"
Lâm Đông đại quẫn, không dự đoán được Sở Diệp sẽ trực tiếp nói ra như vậy.

Lâm Tư Tuyết nhìn Sở Diệp, thầm mắng Sở Diệp không phong độ, Sở Diệp có tiền như vậy, lại còn nhớ thương chút ít của cải của Lâm gia bọn họ, đúng là người càng có tiền càng keo kiệt.

“Lâm gia xác thật không có nhiều tiền như Sở thiếu.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Trên đời này, đúng thật thiếu niên trẻ tuối mà có nhiều tiền như ta, xác thật không nhiều lắm, Sơ Văn, ngươi nói có phải hay không a!"
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Ngươi nói cái gì cũng đúng."
Lâm Đông nhìn Sở Diệp, chỉ cảm thấy hôm nay vô pháp hàn huyên.

Tuyết Bảo nghe vài người nói chuyện, có chút nhàm chán liền ném cái đuôi chơi.

Tuyết Bảo bỗng nhiên đứng dậy, nhay lên người Sở Diệp tràn đầy thân mật cọ cọ Sở Diệp.

Sở Diệp sửng sốt một chút, bế Tuyết Bảo lên, cười cười, nói: “A! Một chút không cẩn thận ta là đã quên thế mà đã giờ cơm, Tuyết Bảo nhà chúng ta đói bụng rồi phải không?"
Tuyết Bảo duỗi dài cổ, pi kêu một tiếng.

Sở Diệp lấy ra từ nhẫn không gian một con Thảo Dược Gà, đưa cho Tuyết Bảo, nói: “Nào, cầm đi ăn đi."
Tuyết Bảo đem “Thảo Dược Gà”.

Từng ngụm từng ngụm mà ăn.


Lâm Đông nhìn Tuyết Bảo ăn gà, đột nhiên mở to mắt, “Này......!Đây là Thảo Dược Gà a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, Thảo Dược Gà, Tuyết Bảo thích ăn, ta liền đóng gói mấy con cho nó."
Tuyết Bảo gậm Thảo Dược Gà, hưng phấn mà xé nó ra.

Lâm Đông nhìn một màn này, tâm tình có chút phức tạp, Lâm Mộng Dung nói qua, Lâm Sơ Văn hiện tại sống rất xa xỉ.

Lâm Đông không thể lý giải như thế nào xa xỉ, nhưng khi nhìn thấy tiểu hồ ly đang từng ngụm ăn Thảo Dược Gà, thì Lâm Đông cuối cùng cũng đã hiểu.

Lâm Sơ Văn trước kia thuê phòng tu luyện, mà khi rời đi tiền đặt cọc cũng không thèm lấy lại, khiến cho Lâm Đông cảm giác như vậy là rất lãng phí, nhưng nay Lâm Đông bỗng nhiên cảm thấy trước kia Lâm Sơ Văn còn tính tiết kiệm, hiện tại mới là thật sự phô trương.

Sở Diệp mua mấy con Thảo Dược Gà, vậy không phải tốn mấy vạn đồng vàng, có nhiều như vậy tiền, làm gì cũng được mà không chịu, một hai phải mua gà uy hồ ly.

Lâm Tư Tuyết nhìn tiểu hồ ly, tâm tình có chút khó chịu.

Thảo Dược Gà nàng cũng biết, mấy ngàn đồng vàng một con, giá cả mất mỏ, Sở Diệp lại lấy tới uy hồ ly, con hồ ly kia có tài đức gì a! Mà cũng xứng ăn thứ quý như vậy? Sở Diệp sớm không đem ra trễ không đem ra lại lấy ra ngây lúc này, rõ ràng chính là phô bày sự giàu sang của hắn cho mọi người xem.

Có tiền thì có gì đặc biệt hơn người, Sở Diệp cũng quá rêu rao.

“Xin lỗi, tứ gia gia, ta muốn đi tìm sát khí, nên không thể trở về gia tộc.” Lâm Sơ Văn đối với Lâm Đông nói.

“Ngươi"
Lâm Đông nhìn chằm chằm Lâm Sơ Văn đánh giá một hồi, “Ngươi tiến giai cấp 9 rồi sao?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng."
Lâm Tư Tuyết nghe xong liền chấn kinh, nhìn Lâm Sơ Văn, trong mắt hiện lên sự đố kỵ nồng đậm.

Lâm Đông sắc mặt phức tạp nói: “Tiến độ không tồi, gia gia ngươi nếu có thể biết được tin này chất chấn sẽ rất vui mừng."
Lâm Sơ Văn khế ước Tuyết Bảo, Tuyết Bảo trước kia vừa xấu lại nhỏ gầy, nên người Lâm gia đối với việc tu luyện của Lâm Sơ Văn cũng không quá xem trọng, kết quả, đối phương vô thanh vô tức, mà giờ đây đã là Hồn Sĩ cấp 9, Lâm Đông âm thầm cảm thán cả Lâm gia đã nhìn nhầm, đã bỏ lở đi một thiên tài.

Một Hồn Sĩ cấp 9 chưa đầy 20 tuổi ở Vân Châu có thể xem như là thiên tài xuất chúng.

Đi theo Lâm Đông còn có mấy tiểu bối Lâm gia bọn họ hai mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt đều để lộ ra vài phần hâm mộ.

Trong đám tiểu bối Lâm gia, thực lực cao nhất cũng chỉ có Sĩ cấp cấp 6, nếu cùng Lâm Sơ Văn so sánh thì còn kém xa.


Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Xem là như vậy."
Lâm Đông khuyên Lâm Sơ Văn vài câu, thấy đối phương không dao động, mà Sở Diệp lại ở một bên nhìn chằm chằm chặt chẽ, nên đành phải rời đi trước.

......!
Lâm Tư Tuyết đi bên cạnh Lâm Đông, tức giận bất bình nói: “Tứ gia gia, chúng ta liền như vậy đi sao?"
Lần trước người còm chưa gặp, mà lần này gặp được nhưng cũng là tay không mà về.

Nên làm cho Lâm Tư Tuyết rất thất vọng.

Lâm Đông nhìn Lâm Tư Tuyết, lạnh lùng nói: “Bằng không ngươi tính toán thế nào, cùng Sở Diệp đánh nhau một trận à ngươi có thể đối phó ong đàn của hắn sao."
Lâm Đông hiểu rõ, trước đó những con Ngân Sí Ong kia cũng chỉ là đùa với Tư Tuyết, nếu Sở Diệp động sát tâm, thì Tư Tuyết đã sớm bị cắn chết.

Lâm Tư Tuyết đen mặt, rầu rĩ không vui nói: “Hắn cùng lắm không phải là Hồn Sư sao? Có gì đặc biệt hơn người?”
“Không đến hai mươi tuổi đã là Hồn Sư, còn chưa đủ ghê gớm sao?” Lâm Đông nói.

Lâm Tư Tuyết há miệng thở dốc, hồi lâu không nói gì.

Từ trước tới nay tin tức mà Lâm Tư Tuyết biết về Sở Diệp chỉ toàn là tinh vỉa hè mà thôi.

Nói gì mà Sở Diệp là một tên hoa hoa công tử thích ăn biếng làm xuốt ngày không làm được chuyện gì ra hồn, là người có đủ thoái xấu, chỉ có Lâm Sơ Văn ngu ngốc mới đi thích Sở Diệp, còn đi kết đạo lữ với Sơ Diệp.

Nay Lâm Tư Tuyết bỗng nhiên phát hiện, Sở Diệp không phải là phế vật, ngược lại mà còn là thiên tài trăm năm khó gặp.

Không đến hai mươi tuổi đã là Hồn Sư, dù là đại tông môn cũng tìm không được mấy người.

“ Sở Diệp, không đơn giản như vẽ ngoài của hắn đâu.” Lâm Đông nói.

Lâm Tư Tuyết tuy rằng trong lòng Lâm Đông tán thành cách nói đó, nhưmg vẫn có một chút chút không vui nói: “Hắn còn không phải chỉ là dưỡng ong thôi sao lấy đâu ra mà đại vận?
Lâm Đông nhàn nhạt nói: “Vận khí cũng là một phần của thực lực.” Có thể nhanh như vậy mà trở thành Hồn Sư, không phải chỉ có thực lực mà còn vận khí.


Lâm Tư Tuyết bụm mặt, trong lòng thầm mắng Sở Diệp là cái vương bát đản, cư nhiên cố ý phóng ong cắn nàng.

Rõ ràng cả một đám người cùng đi tìm Lâm Sơ Văn, Sở Diệp lại chỉ nhằm vào nàng, Lâm Tư Tuyết có chút không vui.

Lâm Tư Tuyết mặt còn sưng, không chỉ sưng mà còn ngứa, sợ gãi sẽ làm trầy da, thì sẽ không khôi phục lại được, nên nàng cũng không dám tùy ý chạm vào mặt của chính mình.

Lâm Tư Tuyết luôn luôn được nuông chiều từ bé, đột nhiên lại bị cho ăn mệt lớn như vậy, tức giận đến nước mắt lưng tròng.

“Tứ gia gia, Sơ Văn thật sự là Hồn Sĩ cấp 9 sao?” Lâm Khang hỏi.

Lâm Đông gật gật đầu, nói: “Là sự thật."
“Không nghĩ tới, Sơ Văn lại có thể đem con hồ ly tàn tật kia nuôi tới cấp 9.” Tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn bởi vì lớn lên quá xấu, rất nhiều người Lâm gia rất đều cảm thấy nó bẩm sinh đã là như vậy, luôn kinh thường còn hay kêu nó là hồ tàn tật.

Ở Lâm gia có không ít người đối với việc Lâm Sơ Văn khế ước một con hồ ly như vậy vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, lại không nghĩ tới, con hồ ly cũng có ngày lên tới cấp 9.

“Tuyết Bảo có huyết mạch không thấp, phẩm chất hẳn là không tồi, nếu không, thì cũng sẽ không nhanh như vậy mà đã tiến giai vào cấp 9.” Lâm Đông nói.

Mấy tiểu bối Lâm gia hai mắt nhìn nhau, đều có chút hâm mộ, “Nếu nói như thế, Sơ Văn nói không chừng là nhặt được bảo?"
Lâm Tư Tuyết mắt trợn trắng, nói: “Sở Diệp lấy Thảo Dược Gà uy nó, nó mà trưởng thành không mau thì đó là lỗi của nó rồi!” Kia chính là Thảo Dược Gà đấy! Mấy ngàn đồng vàng một con.

Nó còn không phải là một con súc sinh sao? Nơi nào xứng đáng mà có thể ăn thứ tốt như vậy, 5000 đồng vàng a! Có thể mua sắm không ít tài nguyên tu luyện a!
Mấy đệ tử Lâm gia nghe Lâm Tư Tuyết nói, một đám cũng gật gật đầu.

“Đúng vậy, mà nghe nói Thảo Dược Gà có dược lực không tầm thường đâu."
“Nếu là đem so số tiền mua Thảo Dược Gà thì có thể mua không ít dược tề a!”
“Tiểu hổ của ta yêu cầu dùng linh huyết để tắm gội, một con Thảo Dược Gà cũng đủ cho tiểu hổ của ta có thể tắm được vài lần linh huyết."
“Tiểu linh hùng của ta hiện tại đang ở bình cảnh, nếu có thể mua một lọ phá cảnh dược tề, thì là có thể thăng giai."
Mấy tiểu bối Lâm gia càng nói càng kích động, hận không thể đem đồng vàng trên người Sở Diệp mà đoạt lấy hết.

Lâm Đông nhàn nhạt nói: “Sơ Văn có thể tìm được một Hồn Sư chiếu cố hắn, đó là hắn có bản lĩnh, nếu các ngươi có thể tìm được một Hồn Sư hỗ trợ chiếu cố các ngươi, gia tộc cũng là sẽ không phản đối."
Lâm Tư Tuyết sắc mặt có chút khó coi, trong thế giới Hồn Sủng Sư chỉ cần kém một giai vị, thì địa vị đã khác nhau như trời với đất, bản thân Hồn Sư tu luyện còn không kịp, ai lạy vô duyên vô cớ mà đi chiếu cố một Hồn Sĩ?
“Sơ Văn đường đệ vận khí không tồi a! Sở Diệp có tiền như vậy, chất sẽ là nguyện ý ra tiền mua cho Sơ Văn sát khí."
“Sở Diệp có nhiều tiền như vậy sao?”
“Sở Diệp một bữa cơm, đã tốn mấy vạn đồng vàng, hẳn là không thiếu tiền đâu."
Lâm Tư Tuyết nghe vậy trong lòng tràn đầy hâm mộ, nhưng giọng thì mang đầy vẽ ganh ghét “Có lẽ Sở Diệp chính là phùng má giả làm người mập."
“Dù vậy, hắn dù cũng là Hồn Sư, gia tài tất nhiên là nhiều hơn Hồn Sĩ là phải.” Lâm Đông nói.

Lâm Tư Tuyết cúi đầu, trong lòng tràn đầy mất hứng, thầm nghĩ: Rất nhiều đôi đạo lữ vốn từng rất gắn bó keo sơn, nhưng sau này bởi vì chênh lệch thực lực càng lúc càng lớn mà đường ai nấy đi.


Sở Diệp hiện tại đối Lâm Sơ Văn thật ra không tồi, nhưng không biết là có thể kéo dài trong bao lâu đây, sợ là sec không bao lâu nữa Sở Diệp liền chán ngấy mà bỏ Lâm Sơ Văn.

Lâm gia biệt viện.

“Tư Tuyết, mặt ngươi làm sao vậy?” Lâm Mộng Dung nhìn mặt Lâm Tư Tuyết liền bị giật mình.

Lâm Tư Tuyết có chút khí khổ nói: “Chúng ta đi tìm Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn bảo Sở Diệp phóng ong cắn ta."
Lâm Tư Tuyết vốn đang trông chờ vết sưng trên mặt tiêu đi, chỉ là vết sưng vẫn chậm chạp không tiêu đi, khiến Lâm Tư Tuyết có chút sợ hãi.

"Sơ Văn làm như vậy, là có chút quá mức.” Lâm Mộng Dung nhíu mày nói.

Lâm Tư Tuyết tức giận bất bình nói: “Hắn hiện tại đã có Hồn Sư làm chỗ dựa, tứ gia gia bây giờ còn phải nể mặt hắn.

Lâm Mộng Dung nhìn mặt Lâm Tư Tuyết, cảm thấy Sở Diệp làm như vậy là có chút quá đáng.

Đối với nữ hài tử thì khuôn mặt là quan trọng nhất, Sở Diệp làm như vậy, vạn nhất làm Tư Tuyết bởi vậy mà bị phá tướng thì sao?
"Tứ gia gia có tận lòng mà khuyên động Sơ Văn không a!” Lâm Mộng Dung hỏi.

Lâm Tư Tuyết khó chịu nói: “Khuyên cái gì mà khuyên? Làm sao mà khuyện hắn nói hắn không muốn giống gia gia hắn cả đời chỉ ở một nơi, hắn còn nói muốn đi thu thập sát khí."
"Sát khí a!” Lâm Mộng Dung cảm thán một tiếng.

Lâm Tư Tuyết đen mặt, hỏi: “Sát khí làm sao mà dễ tìm như vậy? Rất nhiều người tìm sát khí, tìm suốt mấy chục năm đều có tìm thấy đâu, ta thấy dù Lâm Sơ Văn có phúc khí, thì đi tìm mấy chục năm cũng còn hên xui.

Nếu dừng lại ở Hồn Sĩ quá lâu thì tốc độ tu luyện sẽ giảm dần tới lúc đó Lâm Sơ Văn già đi mà Sở Diệp thì còn trẻ, tới lúc đó Lâm Sơ Văn bị Sở Diệp đá là cái chất."
Lâm Mộng Dung cúi đầu, không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, nàng cũng vì tìm kiếm sát khí mà phiền não, nghe được Lâm Tư Tuyết nói, càng thêm lo lắng.

Sát khí khó có được, mà gia tộc nàng cũng không trông cậy vào được, nàng tuy có nhiều người theo đuổi, những việc nhỏ thì bọn họ còn có thể giúp được nàng nhưng nói tới sát khí thì chuyện đó đối với bọn họ thì quá xa vời.

Lâm Mộng Dung thầm nghĩ: Sở Diệp có thể tốn mấy vạn để đi tửu lầu tiêu khiển, gia sản của hắn nhất định không phải ít, Sở Diệp có tiền mà số tiền kia.

Có lẽ cũng đủ để mua một phần sát khí, chỉ là sát khí thứ này, cũng không phải nói mua là có thể mua, cho nên hiện tại Lâm Sơ Văn mới chưa bắt được sát khí.

Bất quá, nếu Lâm Sơ Văn có cũng đủ đồng vàng, vậy hắn cũng đã dẫn đầu nàng một bước.

Nghĩ đến Lâm Sơ Văn rất có khả năng sẽ trước trở thành Hồn Sư trước mình, Lâm Mộng Dung liền cảm giác rất hụt hẫng..