Editor: Tĩnh
Lâm Sơ Văn đi theo Sở Diệp trở về tiểu viện mà bọn họ đã thuê trước đó.

“Muốn đi Cực Bắc Băng Nguyên sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói.

“Đương nhiên, thật vất vả mới có manh mối không phải sao? Chúng ta đã tốn hai vạn đồng vàng để mua manh mối, nếu không đi, vậy tiền không phải mất trắng sao? Tuy rằng chúng ta có tiền, nhưng có tiền cũng không thể tùy tiện lãng phí a! Lãng phí là đáng xấu hổ."
Lâm Sơ Văn tà tà Sở Diệp liếc mắt một cái, không nghĩ tới Sở Diệp lại có thể giám nói ra “Lãng phí là đáng xấu hổ”?
Sở Diệp chớp chớp mắt, vô tội nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Làm gì như vậy nhìn ta?”
Lâm Sơ Văn có chút phát sầu nói: “Cực Bắc Băng Nguyên cũng không thích hợp cho Tiểu Ngân cùng ong đàn sinh tồn a!
Tiểu Ngân đang trong thời kỳ trưởng thành, mà ong đàn cũng như thế.

Một khi đi Cực Bắc Băng Nguyên, thực lực của Tiểu Ngân sẽ chịu rất nhiều hạn chế, mà nói không chừng còn ảnh hưởng tới căn cơ trong cơ thể.

Tiểu Ngân là Chiến Tướng, tuy có thể thích ứng với hoàn cảnh ở Cực Bắc Băng Nguyên, nhưng Ngân Sí Ong đàn đại bộ phận đều là Ngân Sí Ong cấp bậc thấp, chỉ sợ là vô pháp sinh tồn ở Cực Bắc Băng Nguyên.

Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Không quan hệ, chỉ cần chuẩn bị nhiều đồ ăn cho bọn nó không để bỏ bọn họ ra ngoài là được."
Sở Diệp thầm nghĩ; hắn có thể đem những con Ngân Sí Ong cấp bậc thấp đàn an trí ở trong ngọc trụy không gian bên, mà ở ngọc trụy không gian chuẩn bị nhiều thêm một ít phấn hoa, mật hoa, Hồn Tinh, toái Hồn Tinh...!Kể từ đó, việc ong đàn trưởng thành, hẳn là sẽ không đã bao nhiêu chịu ảnh hưởng.

Còn Ngân Sí Ong cấp bậc cao một chút, có thể ngẫu nhiên thả ra phóng thông khí, vừa lúc dựa vào hoàn cảnh ác liệt, cũng tăng lên sức chống cự của ong đàn.

Hồn Sủng muốn trưởng thành, thì nên phải chịu chút tôi luyện.

Ngân Sí Ong được nuôi trong hoàn cảnh quá tốt thì sẽ trở nên vô dụng.

Tiểu Ngân phe phẩy cánh, chi chi tỏ vẻ, không quan hệ, hắn đi nơi nào đều được, dù đi nơi nào đều có thể thích ứng.

Tiểu hồ ly nghe được Tiểu Ngân nói, pi kêu một tiếng, tỏ vẻ cảm kích.

Tiểu Ngân huy động cánh, tỏ vẻ không có gì ghê gớm, hắn sẽ nỗ lực hỗ trợ, nhất định hỗ trợ tìm được sát khí.

Lâm Sơ Văn thấy Sở Diệp đã quyết tâm, liền gật đầu, nói: “Hảo, vậy đi thôi."
Nếu đã quyết định đi Cực Bắc Băng Vực, thì hai người cũng không tiếp tục chậm trễ nữa bắt đầu làm những bước chuẩn bị.

Sở Diệp trước sau tốn 40 vạn đồng vàng, mua sắm đại lượng vật tư thích hợp cho ong đàn sở dụng.


Ngoài ra đi Cực Bắc Băng Vực cần có pháp y phòng hộ, rồi liều trại chống băng, linh tữu chống lạnh Sở Diệp cũng mua không ít, lại tốn thêm 30 vạn đồng vàng.

Trong tay có tiền, nên dù tốn nhiều như vậy Sở Diệp cũng không lo phá sản.

Sở Diệp ở một cửa hàng dược liệu để mua sắm dược liệu, lại đụng phải Sở Nhan Vũ.

“Tiểu Diệp, đang mua đồ sao?” Sở Nhan Vũ hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, mua một ít phấn hoa."
Sở Diệp lần trước ở cửa hàng hương phấn mua phấn hoa, đã làm cho người trong tiệm vây xem không ít.

Lần này Sở Diệp rút kinh nghiệm, không có lựa chọn cửa hàng hương phấn, mà là lựa chọn cửa hàng dược liệu, không ít cửa hàng dược liệu cũng có bán phấn hoa, bất quá, chủng loại không thì không bằng cửa hàng Lung Hương, bất quá đi thêm mấy cửa hàng cũng có thể mua đầy đủ hết, giá cả so cửa hàng hương phấn cũng muốn ưu đãi hơn rất nhiều.

“Phấn hoa không đủ sao?” Sở Nhan Vũ trước đó đã nghe Sở Diệp đã tốn hơn hai mươi vạn mua để mua phấn hoa, không nghĩ tới bây giờ lại đi mua nữa, mà còn mua không ít.

Sở Nhan Vũ âm thầm cảm thán, Sở Diệp thật sự quá rộng rãi, khó trách gia chủ luôn tâm tâm niệm niệm muốn kêu Sở Diệp trở về, để kiếm chút canh trên người đối phương.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Chúng nó ăn có chút nhiều, hơn nữa chúng ta muốn đi xa.”
Sở Nhan Vũ gật đầu, đại khái cũng đoán được nơi Sở Diệp muốn đi.

“Bảo trọng.” Cực Bắc Băng Nguyên có không ít hung thú lợi hại, vẫn là rất nguy hiểm.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Tiểu cô cô yên tâm, mà tiểu cô cô tới cửa hàng dược liệu để mua linh dược gì sao?”
Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Còn một loại dược liệu còn chưa gom đủ.”
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Dược liệu gì vậy a!
“Cửu Hoa Ngọc Lộ Thảo.” Sở Nhan Vũ nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Là loại đó sao a! Vừa hay cháu nơi này vừa lúc có một gốc, liền cho tiểu cô cô đi."
Sở Nhan Vũ tràn đầy kinh hỉ nói: “Phải không, ngươi có sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Có."
Cửu Hoa Ngọc Lộ Thảo có thể đề cao tỷ lệ tiến giai Hồn Sư, Sở Diệp lúc tiến giai cũng chuẩn bị quá một gốc, còn mua một ít hạt giống, trồng ở trong ngọc trụy không gian, hiện giờ đã có vài cọng trưởng thành.

“Vậy đa tạ.”
Sở Nhan Vũ thầm nghĩ: Sở Hinh Nhi nói Sở Diệp keo kiệt, cũng không phải hoàn toàn như vậy a! Tất nhiên là Sở Hinh Nhi nha đầu kia vừa muốn có chỗ tốt, lại thích làm bộ làm tịch, Sở Diệp mới không phản ứng nàng.

.....!

Lâm Sơ Văn mua sắm một đám linh thảo để luyện chế dược tề thuộc tính Hỏa, tốn mấy ngày thời gian, luyện chế ra được một đám dược tề.

Chuẩn bị tốt mọi thứ, hai người liền khởi hành đi Cực Bắc Băng Vực.

Cực Cắc Băng Vực thời tiết giá rét, pháp y chống lạnh mà Sở Diệp mua trước đó đã bắt đầu có tác dụng.

Sở Diệp mua một kiện giá năm vạn đồng vàng, loại pháp y kia có công năng chống được giá lạnh rất tốt, tỷ lệ giữ ấm lên tới sáu thành.

“Chúng ta hẳn là tiến vào địa giới Cực Bắc Băng Vực.” Lâm Sơ Văn nhìn giồng sông băng mênh mong nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nơi này phong cảnh không tồi.” Chỉ có quá lạnh thôi.

Tuyết Bảo là Tuyết Hồ, đối với hoàn cảnh nơi đây lại thích ứng rất tốt, mỗi bước chân đều mang theo sự vui vẻ.

Tiểu Ngân ghé vào vai Sở Diệp trên, phe phẩy cánh, ánh mắt sắc bén quan sát khắp nơi.

Sở Diệp vốn muốn đem Tiểu Ngân thu được Hồn Thất, nhưng Tiểu Ngân không vui, còn cùng Sở Diệp tỏ vẻ, nó là một con Ngân Sí Ong anh dũng gan dạ không sợ phong sương gió rét, hắn tương lai còn muốn trở thành Vương cấp chiến thú, quét ngang thiên hạ khiến người người nể phục, đương nhiên là không thể sợ cái giá lạnh nhỏ bé này được.

Sở Diệp sau khi nghe những lời nói hùng hồn của Tiểu Ngân liền phát hiện hình như chính mình có khả năng khế ước trúng một con ong có tính trung nhị.

Không biết có phải bị lời nói của Tiểu Ngân ảnh hưởng hay không, Ngân Tiểu Nhị cùng mấy chỉ Ngân Sí Ong có phẩm cấp cao cũng không cam lòng yếu thế mà sôi nổi chạy ra du đãng.

Sở Diệp lấy ra la bàn ra để cùng bản đồ đối chiếu, bắt đầu tiến hành thăm dò băng vực.

Băng vực rộng lớn vô cùng, nên việc thăm dò lên cũng chỉ thong thả từ từ thôi.

Tiểu Ngân ở đến cực bắc băng vực được nửa tháng, thì thuận lợi tiến giai Chiến Tướng cấp 2.

“Tốc độ tiến giai của Tiểu Ngân thực mau a!” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hình như là vậy."
Sở Diệp trước đó còn nghĩ Cực Bắc Băng Bực không thích hợp với sự trưởng thành của Tiểu Ngân, nhưng mà sự thật lại hoàn toàn tương phản.

Hoàn cảnh nơi này sẽ khiến cho Hồn lực của Tiểu Ngân không ngừng rèn luyện, Tiểu Ngân trước kia đã ăn không ít thứ tốt nhưng lại không có hoàn toàn luyện hóa hết, nhưng nay chịu hoàn cảnh ác liệt áp bách, nên cổ dược lực tích tụ ở trong cơ thể liền bắt đầu chậm rãi luyện hóa.


Trừ bỏ Tiểu Ngân, ong đàn trưởng thành cũng thập phần nhanh chóng, bất quá sức ăn của ong đàn cũng thập phần kinh người
Sau khi tiến giai cấp 2, khí thế trên người Tiểu Ngân biến cương không ít, tiểu hồ ly tràn đầy hâm mộ nhìn Tiểu Ngân.

So sánh với Tiểu Ngân, thì tiểu hồ ly gần đây tốc độ tiến lên cũng nhỏ đi nhiều, sau khi tiến vào cấp 9 đỉnh phong, Tuyết Bảo tu luyện liền lâm vào bình cảnh, Sở Diệp cũng không tiếc cho Tuyết Bảo không ít thứ tốt, đáng tiếc có rất nhiều thứ, Tuyết Bảo đều không thể tiêu hóa không được, dù ăn thêm chỉ tổ lãng phí.

Nếu vẫn không tìm không thấy sát khí, thì thực lực của Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo sẽ chênh lệch càng lúc càng lớn.

Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: “Sát khí a!"
Đã có không ít thiên tài chính là bởi vì không có sát khí, mà trở nên bình thường trong mắt mọi người.

Khó trách trước đó Sở Nhan Vũ tuy rằng biết hắn thăng cấp Sĩ cấp cấp 9, cũng không có trọng hắn hắn, mà còn nhận định hắn trong ngắn hạn không thể tìm được sát khí.

......!
Sở Diệp lấy một gốc cây Cửu Vĩ Hồ Thảo, đưa cho tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nhìn đến Cửu Vĩ Hồ Thảo, liền hưng phấn lên, một ngụm liền nuốt xuống.

Lâm Sơ Văn xoa đầu Tuyết Bảo, trong khoảng thời gian này, Tuyết Bảo thực lực tuy rằng không có dâng lên, nhưng huyết mạch lại cải thiện không ít.

Lâm Sơ Văn có cảm giác, hiện tại hắn không cần một phần sát khí mà chỉ cần nửa phân thôi thì Tuyết Bảo cũng có thể thuận lợi lột xác, tiến giai Chiến Tướng, đáng tiếc, mặc dù là nửa phân sát khí, cũng là thập phần khó có được.

Tuyết Bảo bỗng đang chạy trên tuyết bổng nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm một cái hố, thực nhanh có một con thú nhỏ lông xù xù xuất hiện thì ra là Chuộc Tuyết.

Con Chuộc Tuyết bị Tuyết Bảo bắt lấy cả người đều run bần bật.

“Chít chít."
“Chi chi."
“Chít chít."
“Chi chi."
.....!
Một hồ một chuột giao lưu một hồi, tiểu hồ ly rốt cuộc đại phát từ bi đem Chuột Tuyết thả đi.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, tò mò nói: “Tuyết Bảo cùng con chuột kia nói cái gì a!
“Tuyết Bảo hỏi con chuột kia có biết nơi nào có sát khí không."
Sở Diệp có chút kích động nói: “Rồi con chuột kia nói như thế nào a!
Lâm Sơ Văn buông tay, nói: “Con chuột kia nói, nó không biết cái gì kêu là sát khí."
Sở Diệp: “.....” Gặp một con chuột sao thất học sao? Bất quá, này cũng khó trách, ở băng nguyên đều là Chuột Tuyết hoang dại, muốn có học thức cũng không dễ dàng a!
“Tuyết Bảo nói cho chuột kia sát khí chính là thứ rất lãnh.

Sở Diệp: “....." Thứ rất lạnh không phải có rất nhiều hảo sao? Sát khí cũng không phải đều là lãnh.

"Vậy con chuột kia nói gì đó sao?”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Nó nói trước kia tộc đàn nó có đào đến một nơi ở đó rất lạnh, đã có rất nhiều chuộc trong đàn của nó bị đông chết, may mắn nó nhanh chân nên không bị đông chết."
“Có chút ý tứ a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Tuyết Bảo tính toán qua đó nhìn xem."
“Vậy đi xem đi.” Trực giác Sở Diệp mách bảo cho hắn ở nơi con chuộc kia nói chất chấn sẽ có thứ tốt dù không phải là sát khí.

Tiểu hồ ly dựa theo sự chỉ dẫn của Chuộc Tuyết, tìm được rồi một nơi, rồi bắt đầu đào bới chổ đó.

Sau nữa canh giờ, Tuyết Bảo đào thấy được mấy cổ thi thể Chuộc Tuyết chuột, sau đó thi thể Chuộc Tuyết càng ngày càng nhiều.

“Ở đây đã chết rất nhiều Chuột Tuyết a!
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Sau lớp băng kia chất chấn có thứ gì đó đã hấp dẫn đám chuộc kia nhưng thực lực chúng quá yêu nên đã bị đông chết.

Sở Diệp kiểm tra nơi đào ra thi thể Chuộc Tuyết có chút nghi hoặc nói: “Thông đạo này vào càng sâu, cấp bậc Chuộc Tuyết chết càng cao a!
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Có cái gì đó ở đây đã hấp dẫn đám chuột."
Sở Diệp: “....” Mà hắn nhìn đám chuộc này dù cấp bậc có cao thì cũng không nhìn ra được chúng thông minh chổ nào.

Tiểu hồ ly lại đào hồi lâu, thì một viên đá trong suốt xuất hiện trước mặt hai người.

Bên cạnh viên đá có không ít thi thể Chuộc Tuyết cấp bậc cao.

“Đây là.....!
Sơ Văn có chút kinh hỉ nói: “Đây là Hàn Băng Thạch trăm năm ẩn chứa hàn lực nồng đậm nó đối với Tuyết Bảo có lợi thật lớn."
“Mấy con chuộc bên cạnh cục đá đều là bị đông chết sao?” Sở Diệp nói thầm nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng là vậy."
Sở Diệp: “.....”
Tuyết Bảo vây quanh Hàn Băng Thạch, rất muốn đụng vào Hàn Băng Thạch, nhưng lại sợ bị đông cứng.

Lâm Sơ Văn lấy ra một bộ găng tay đem Hàn Băng Thạch cầm lên, phong ấn vào trong hộp ngọc, Hàn Băng Thạch trăm năm ẩn chứa có hàn băng chi cực, mà hiện tại Tuyết Bảo chưa có thể chạm vào nó chờ tiến giai Chiến Tướng rồi dùng mới là tốt nhất.

Tuyết Bảo tiếp tục ở trong sơn động đào loạn khắp nơi, lục tục lại đào ra bốn viên Hàn Băng Thạch, Lâm Sơ Văn đem Hàn Băng Thạch đều thu hết.

Khai quật lại tiến hành rồi mấy ngày, đọng băng bị đào xuyên không ít.

“Đã không còn gì.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là đã không còn."
“Nếu đã không có thì chúng ta tiếp tục đi tìm sát khí.” Hàn Băng Thạch giá trị không thấp, bất quá, trước mắt vẫn là đi tìm sát khí là quan trọng nhất, không có sát khí, thì dù có thứ tốt như Hàn Băng Thạch thì Tuyết Bảo cũng không dám hấp thu, chỉ có thể nhìn thì càng làm người ta sốt ruột.

Lâm Sơ Văn điểm điểm, nói: “Hảo.”.