Editor: Tĩnh
Sở Diệp cảm thấy kết được cục Lý Thiên nên thu hồi linh hồn lực.

Lâm Sơ Văn nhìn Lâm Sơ Văn, hỏi: “Như thế nào?
Sở Diệp nghĩ, nói: “Lần bày Lý Thiên khó sống."
Sau lưng hai nữ nhân kia vốn có chổ dựa, bọn họ tiếp cận, Lý Thiên cũng chỉ là làm theo chỉ thị.

Mà giờ đây bọn họ lại phát hiện bọn họ bị Lý Thiên dắt mũi, coi bọn họ như kẻ ngốc mà chơi, thì lấy tính cách của cả hai nhóm người kia chất chấn sẽ không tha cho Lý Thiên đâu.

“Dù nói hắn chết chắc chất nhưng cũng không phải là nhất định phải chết.” Dù sao Lý Thiên cũng không phải là loại người tốt lành gì.

Lâm Sơ Văn thầm nghĩ đây không phải là lần đầu tiên mà Lý Thiên làm loại việc này, nhưng chỉ là lần này hắn vận khí không tốt gặp phải hai nữ tu sau lưng có Hồn Sư tọa trấn.

Sở Diệp chống cằm, nói: “Vốn còn tưởng chờ hai đám người kia lưỡng bại câu thương hắn ở giữa hưởng lợi, nhưng lần này bảo tàng vốn chẳng có thật nữa."
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Loại việc nhặt tiện nghi của người khác, cũng không phải mỗi ngày đều có, không cần suy nghĩ quá nhiều."
Sở Diệp, nói: “Quả nhiên, chuyện này cần vận khí rất lớn, cũng như chuyện ở Tử La Tông, hay trưởng lão Trương gia cùng Dương Chân huyết chiến, hai lần đó là hai người bọn họ đều gặp may thôi."
Sau hai canh giờ, Sở Diệp lần thứ hai thả ra linh hồn lực, quả nhiên thấy được thi thể của Lý Thiên.

Thi thể Lý Thiên bây giờ thê thảm đến nổi không giám nhìn luôn.

Mà người sau lưng của hai nữ tu kia không cam lòng nên đã đi vào thông đạo nhưng sau khi bọn họ tìm kiếm khắp nơi nhưng cuối cùng cũng phải bỏ đi vì trong đó căn bản chẳng có gì cả.

“Những người đó đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, ôm Tuyết Bảo nói: “Tuyết Bảo nó nói muốn đi xem bảo tàng."
Sở Diệp: “.....” Kia không phải là bảo tàng gì cả chỉ là cái bảo tàng giả mà thôi a! Dù sau cũng đã đi đến đây rồi dù bảo tàng là giả cũng nên đi xem thử.

“Vậy đi thôi."
Tuyết Bảo có được sự đồng ý liền nhanh chân chạy tới cái động kia.

Tuyết Bảo vung đuôi chạy vọt vào bên trong động băng.

Tuy rằng Lý Thiên đã nói rằng động băng này là giả, nhưng hai nhóm ngươi kia căng bản không tin, liền phái người dò xét, còn dùng cả vũ lực nên tình trạng của động băng đã thị hư hại rất nhiều.

Tuyết Bảo ở trong động băng khai quật một hồi, không thu hoạch được gì, ngược lại còn làm cho móng vuốt bị tổn thương do giá rét, Tuyết Bảo có chút thất vọng “Pi” một tiếng.


Lâm Sơ Văn xoa xoa Tuyết Bảo đầu, nói: “Tìm không thấy gì, vậy đi thôi."
Tuyết Bảo lắc đầu, tiếp tục đào bới khắp nơi, bỗng nhiên đào ra một cái thông đạo.

“Này có thông đạo kìa a! Mà cái thông đạo này giống như do chuột tuyết đào ra a!
Lâm Sơ Văn thử một tấn công vào thông đạo thì phát hiện trong đó được gia cố rất tốt.

“Hẳn là không phải do chuộc tuyết đào thì thông đạo sẽ không có vững chất như vậy."
Sở Diệp thả ra linh hồn lực, dò xét thông đạo, phát hiện thông đạo ở bốn hướng đều thông suốt, lại còn sâu không thấy đáy.

Do chịu hoàn cảnh hạn chế, nên Sở Diệp cũng không thể kiểm tra toàn bộ tình hình của thông đạo.

“Chẳng lẽ bảo tàng là nằm trong cái thông đạo này sao?” Nhưng nếu muốn phá được cái thông đạo này cũng sẽ không dễ dàng gì.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Có khả năng.”
Tiểu Ngân tiến đến cửa thông đạo, nhìn nhìn, rồi hạ lệnh cho một nhóm Ngân Sí Ong, mang theo thạch ánh sáng tiến vào thông đạo để thăm dò.

Thông đạo bên trong động băng thực sự là rất hẹp, Tiểu Ngân bay vào thông đạo một hồi lâu, nhưng cũng chưa có động tĩnh gì.

Sau một lúc mà vẫn chưa thấy Tiểu Ngân bay trở về, Lâm Sơ Văn nhịn không được liền có chút lo lắng
“Tiểu Ngân thế nào, không xảy ra việc gì chứ."
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chỉ là thông đạo có chút dài, giống như là không có điểm cuối vậy."
Thông qua khế ước, Sở Diệp có thể thất rõ bọn Tiểu Ngân đang ở trong thông đạo.

Cái này thông đạo này cũng không biết là hình thành như thế nào, nếu thật sự muốn đem thông đạo mở ra, chỉ sợ là đem toàn bộ sông băng ở khi vực này đào lên hết, nhưng đó là đại công trình, thời gian bỏ ra cũng không ít.

“Sẽ không gặp phảo hung thú chứ."
Ở băng nguyên đúng là có không ít Hồn Thú, Sở Diệp lấy ra la bàn trinh trắc rồi, nói: “Nơi này không có mặt của bất kỳ loại Hồn Thú nào cả, chất là không gặp hung thú gì đâu."
Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp nói, cũng miễn cưỡng gật gật đầu, nói: “Như vậy thì tốt."
Sở Diệp ở trong băng động đợi hết non nửa ngày bỗng nhiên tinh thần rung lên, “Tiểu Ngân giống như tìm được cái gì đó.”
Lâm Sơ Văn nghe vậy có chút chờ mong, nhỏ giọng nói thầm nói: “Chẳng lẽ cái mà Lý Thiên gọi là bảo tàng là thật sự tồn tại?”
Sở Diệp gật đầu, có chút phấn chấn nói: “Rất có khả năng.”.

Đọc thêm nhiều truyện ở # TRÙMtruyệ n.N ET #
Qua một lúc ong đàn kéo một khối hai khối thi thể lớn bằng bàn tay đi ra.


Sở Diệp nhìn mấy cái thi thể bị kéo ra, có chút kỳ quái nói: “Đây là cái gì a!"
Lâm Sơ Văn có chút kinh hỉ nói: "Đây.....!Đây hình như là Băng Tằm."
“Băng Tằm?”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, là Băng Tằm, chúng là một loại linh thú đặc biệt chỉ sinh tồn ở bên trong sông băng, bọn nó lấy hàn băng làm thức ăn, sau khi chúng ăn hàn băng thì sẽ cô đọng hàn khí rồi dựng dục hàn khí thành Hàn Tủy ở trong cơ thể chúng, Băng Tằm sống được càng lâu sẽ dựng dục ra Hàn Tủy có phẩm chất càng cao, giá trị càng lớn."
Sở Diệp nhìn thi thể của Băng Tằm, nói: “Vậy trong thân thể mấy con Băng Tằm này có Hàn Tủy?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, dựa theo hình thể của đám Băng Tằm này Hàn Tủy bên trong cơ thể chúng sợ là phẩm chất sẽ không thấp đâu."
Băng Tằm trưởng thành, yêu cầu tiêu phí một khoảng thời gian rất lớn.

Một con Băng Tằm sống trên mười năm mới có thể dựng dục ra một khối hạ đẳng băng tủy, sống trên ba mươi năm, mới có thể dựng dục ra một khối trung đẳng băng tủy, sống trên một trăm năm mới có thể dựng dục ra một khối thượng đẳng băng tủy, mà Băng Tằm sống từ một ngàn năm thì liền khó lường, chúng có thể dựng dục ra cực phẩm băng tủy, nhưng xưa nay Băng Tằm đều sống không đến một ngàn tuổi.

Có những gia tộc chuyên môn nuôi dưỡng Băng Tằm, nhưng chuyện này bởi vì tốn quá nhiều thời gian nên trên cơ bản là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả.

Lâm Sơ Văn hoài nghi, năm đó tổ tiên Lý Thiên, hẳn là phát hiện hoặc là chính họ đã nuôi thả những con Băng Tằm này ở đây.

Lúc ấy Băng Tằm chỉ là ấu tể, mà Băng Tằm ấu tể thì trong cơ thể không có hình thành Băng Tủy, nên không có gì giá trị, mà tổ tiên Lý Thiên sau nuôi thả đám Băng Tằm, liền ghi nhớ kỹ vị trí, vẽ thành tàng bảo đồ, để lại cho hậu nhân.

Mà hậu nhân không biết bên trong tàng bảo đồ có bảo tàng gì, nên họ cứ nghĩ là núi vàng núi bạc, nên khi vừa mở đại môn thấy bên trong trống rỗng liền nghĩ là tàng bảo đồ là giả.

Lý Thiên có thể là bởi vì đặc kỳ vọng quá cao đối tàng bảo đồ, nên khi phát hiện ở đây chẳng có gì nên tâm lý trở nên vặn vẹo biến thái, rồi đem thứ này ra đi lừa gạt người khác.

Lâm Sơ Văn lấy một cái hộp ngọc, đem thi thể Băng Tằm để vào hộp ngọc rồi phong ấn lại.

Sở Diệp nhìn hành động của Lâm Sơ Văn, nói: “Thứ này chất là đối với Tuyết Bảo có rất nhiều chỗ lợi, nhưng mà Tuyết Bảo hiện tại không thể dùng được phải không?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy Tuyết Bảo hiện tại nếu dùng Hàn Tủy, rất có thể sẽ bị đông cứng mà chết."
Băng tủy chỉ có lợi cho Hồn Thú đã tiến giai Chiến Tướng dùng chúng để đột phá bình cảnh, Tuyết Bảo nếu hiện tại là Chiến Tướng cấp 1, dùng Băng tủy là có thể nhanh chóng đột phá đến cấp 2, nhưng đáng tiếc, Tuyết Bảo hiện tại chỉ mới là Sĩ cấp cấp 9.

Lâm Sơ Văn có chút không biết nói gì, Hàn Băng Sát Khí thì không tìm được, mà thứ thích hợp cho Chiến Tướng cấp thì Tuyết Bảo đã tìm được rồi hai kiện.

Sở Diệp có chút tò mò nói: "Ngươi nói thử xem, mấy con Băng Tằm này đã ẩn chứa băng tủy, vậy đại khái giá trị của chúng là bao nhiêu tiền?"
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Theo ta nghĩ hẳn là khoảng 30 vạn đồng vàng.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Vạy có thể xem như bọn họ vừa thu vào một bút không nhỏ đấy.” Miễn cưỡng có thể xem như là bảo tàng.


Hai người không biết sự thật là tổ tiên Lý gia kỳ thật là một đại gia tộc, trong gia tộc khế ước rất nhiều Băng Tuyết Cự Vượn, mà băng tủy có tác dụng giúp Chiến Tướng Băng Tuyết Cự Vượn đột phá.

Rất nhiều Lý gia đệ tử, sau khi tiến giai Chiến Tướng liền sẽ ra ngoài tìm kiếm Băng Tằm thành niên, để láy băng tủy.

Lý gia nắm giữ một loại độc môn giúp họ có thể tìm được Băng Tằm, đáng tiếc thời thế đổi thay, Lý gia dần dần xuống dốc.

Gia tộc dần dần không còn khế ước Băng Tuyết Cự Vượn làm Hồn Sủng, sư, mà những điển tịch do tổ tiên lưu lại cũng thất lạc.

Khi truyền tới đời Lý Thiên thì gia tộc đã lụi bại không còn gì, còn Lý Thiên thì đem tàng bảo đồ mà tổ tiên lưu lại trở thành cứu vật cứu mạng nghĩ rằng bên trong có núi vàng núi bạc, chỉ là khi đi tìm được nó, thì lại phát hiện nó chỉ là một tòa băng sơn bình thường, sau đó Lý Thiên khai quật rất lâu nhưng cũng không thu hoạch được gì, rồi chính mình ngay lúc đó hắn đã bị nữ nhân trước kia trào phúng một phen, nói là Lý Thiên lấy tàng bảo đồ giả đi gạt người.

Lý Thiên hết đường chối cãi, cũng cảm thấy tàng bảo đồ mà tổ tiên cũng là đang trêu đùa hắn nên lúc đó hắn đã rất phẫn nộ.

Sở Diệp có chút phấn chấn nói: “Này bên trong băng sơn tựa hồ có rất nhiều thông đạo, có lẽ sẽ tìm được thêm một con Băng Tằm thì sao."
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Băng Tằm khi thành niên thì ý thức lãnh địa rất cao ta nghĩ ở chung quanh cũng không còn nữa đâu."
Sở Diệp có chút tiếc nuối nói: “Một khi đã như vậy, thì thôi."
......!
Sau khi phát hiện Băng Tằm thì vận may của hai người bọn họ giống như đã dùng hết, suốt hơn nửa năm, đều không có thu hoạch gì khác cả."
Hơn nữa năm qua bọn họ cũng phát hiện không ít sào huyệt của Băng Bò Cạp, nhưng chỉ là sào huyệt của Băng Bò Cạp cấp thấp.

Băng Bọ Cạp cấp bậc quá thấp nên cũng không tìm được sát khí, nhưng được cái thịt của chúng thì ăn rất ngon.

“Xem thời tiết này, chất là bảo tuyết sắp tới, chúng ta nên đi tìm một cái băng động để trốn.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn khi mới tới Băng nguyên do không có kinh nghiệm nên khi gặp bảo tuyết cũng không kịp trốn đi xém chút nữa là bị nó cuốn đi, nhưng may mắn lần bảo tuyết kia không lớn nên hai người bọ họ không sau.

Sở Diệp rất nhanh đã tìm được một cái băng động, băng động tuy có chút hẹp.

Mà nhờ đó Sở Diệp tự nhiên mà đem Lâm Sơ Văn ôm vào trong lòng ngực.

Hồn Sủng Sư sau khi tiến giai Hồn Sư, thân thể cùng linh hồn lực đều sẽ được rột rữa qua.

Lâm Sơ Văn thì không thể so với Sở Diệp, hắn bây giờ còn là một Hồn Sĩ, nên đối với rét lạnh lực chống đỡ cũng là hữu hạn.

Trong nửa năm qua, Sở Diệp thường xuyên ôm Lâm Sơ Văn để truyền hồn lực để giúp hắn không bị đông cứng.

Lần đầu, Lâm Sơ Văn đối với loại thân mật này còn có chút không quen, nhưng hiện tại tập mãi cũng thành thói quen.

Sở Diệp ôm Lâm Sơ Văn, có chút phát sầu nói: “Không biết khi nào, thì mới có thể có tìm được sát khí."
“Tìm kiếm sát khí dựa vào vận may rất nhiều nói không chừng một hoặc hai năm là chúng ta có thể tìm được thôi ngươi không cần sốt ruột” Lâm Sơ Văn khuyên giải an ủi nói.


Sở Diệp cười, nói: “Ngươi cũng thật là điềm nhiên.”
“Không ta mà tất cả mọi người đều là nghĩ như thế cả!” Có không ít Hồn Sĩ cấp 9 tiến giai Hồn Sư, đều là phải cần tích lũy từ mấy năm cho đến mười mấy năm đấy thôi.

Sở Diệp có thể nhân lúc Tử La Tông diệt tông, mà cướp được một phần sát khí, thì thật ra là vận khí của hắn đã rất lớn.

Sở Diệp cau mày, có chút gắp gáp nói: “Chúng ta cũng không thể tiếp tục chậm chạp như thế a!”
Lâm Sơ Văn nếu cứ là Hồn Sĩ hoài, mà một không chú ý thì Tuyết Bảo sẽ bị hòi ly của nữ chủ ăn mất.

Lâm Sơ Văn xoay đầu nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Ta luôn cảm giác ngươi giống như rất sốt ruột, ngươi đang sợ hãi cái gì a!
Sở Diệp nhấp môi, thở dài, nói: “Ta là sợ ngươi sẽ chết."
Lâm Sơ Văn liền sửng sốt một chút, khó hiểu nói; “Ta vì cái gì mà chết?” Hắn đã là Hồn Sĩ cấp 9, tuy rằng không có sát khí tạm thời không thể trở thành Hồn Sư, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chết đi!
Sở Diệp banh mặt, không nói gì.

Lâm Sơ Văn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu, nói: “Ngươi chẳng lẽ mơ thấy ta đã chết?”
Sở Diệp như cũ không nói gì, bất quá sắc mặt có chút khó coi.

“Chẳng lẽ trong mộng ta thật sự đã chết?’
Sở Diệp bị Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm, khẽ thở dài, nói: “Đúng vậy, ngươi ở trong mộng thật sự đã chết.”
Lâm Sơ Văn bây giờ đã nẩy nở rất nhiều, dung mạo cũng xuất chúng, mà dung mạo của hắn cùng nữ chủ cũng tương đồng rất nhiều, mà giờ đây hắn lại càng xuất chúng hơn trong chuyện, đúng như tác giả có vẽ đẹp yêu nhân hoặc chúng.

Lâm Sơ Văn do dự một chút, hỏi: “Ngươi trong mộng đã thấy ta đã chết như thế nào?
Lâm Sơ Văn đã sớm hiểu rõ về sự linh nghiệm mà những giấc mộng của Sở Diệp mang lại, cũng không dám khinh thường những giấc mộng hư vô mờ mịt của Sở Diệp.

Sở Diệp cũng không giấu giếm nữa liền nói: “Theo trong mộng thì ngươi thích Mộ Lăng Thiên vì ghen ghét mà tính kế Lâm Mộng Dung, rồi bị Mộ Lăng Thiên giết chết."
Lâm Sơ Văn “A” một chút, nói: “Sao có thể?
Sở Diệp xoa đầu Lâm Sơ Văn, nói: “Ngươi yên tâm, cảnh trong mơ cũng không phải không thể thay đổi, ta nhất định sẽ không để ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói; “Yên tâm, cảnh trong mơ nhất định sẽ không thành sự thật."
Trước kia Sở Diệp cũng từng nói quá, mơ thấy hắn cường bạo Lâm Mộng Dung, rồi bị Sở Tư Thần giết chết, mà việc kia cũng qua đi mà không phải sao.

“Nếu dựa theo tình cảnh trong mơ, thì ta bởi vì thích Mộ Lăng Thiên nên mới chết, vậy thì việc ta chết chấn chấn sẽ không xảy ra, bởi vì ta bây giờ không có thích Mộ Lăng Thiên."
“Nếu ngươi đã nói như thế này, vì có thể sống lâu trăm tuổi, ngươi nhất định không thể thích Mộ Lăng Thiên a!” Sở Diệp không yên tâm mà dặn dò nói.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Được nhất định ta không thích hắn đâu."
Lâm Sơ Văn cúi đầu, thầm nghĩ, ngươi mà hắn thích là Sở Diệp, cũng sẽ không vô cớ mà đi thích Mộ Lăng Thiên đâu, mà cẩn thận ngẫm lại, lúc trước khi ở hội đấu giá thì Sở Diệp đã nhắc nhở hắn phải cách xa Mộ Lăng Thiên, thì ra là bởi cái nguyên nhân này sao.

Lâm Sơ Văn bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện, lúc trước Mộ Lăng Thiên đã từng mời hắn gia nhập Mộ gia, còn từng nói muốn giới thiệu hắn cho một vị dược tề đại sư.

Mà lúc ấy đầu óc hắn giống như bị điều khiển vậy, thiếu chút nữa đã đáp ứng rồi.

Nếu lúc ấy hắn đáp ứng nói không chừng lúc này hắn đã chết cũng không chừng..