Đột nhiên, Phương Triều Chu cảm giác được bàn tay trên eo mình siết chặt lại.

"Công tử, người kia thật hung a." Y Y cô nương giống như sợ hãi, càng dùng sức rúc trong lồng ngực Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu cảm thấy địa phương bị đụng tới đã nổi một tầng da gà, còn địa phương không bị chạm vào--
Cảm giác bị hàn khí vây quanh.

Đặc biệt là lưng của hắn.

Sau lưng có cái gì?
Phương Triều Chu nhịn không được quay đầu lại, trừ bỏ tiểu sư đệ không có người nào khác.

Quên đi, việc cấp bách không phải tìm hàn khí từ đâu toát ra, trước tiên phải giải quyết cái người trong ngực này.

Phương Triều Chu điên cuồng ra hiệu với vị sư muội bên cạnh, vị sư muội kia cuối cùng cũng minh bạch, sau đó dùng sức kéo Y Y cô nương ra, nàng còn sợ Y Y cô nương lại sấn tới, dứt khoát chắn trước mặt Phương Triều Chu.

"Vị cô nương này, nhị sư huynh đã nói hắn không cần nha hoàn, mời ngươi trở về đi."
Y Y cô nương che lại cánh tay vừa bị sư muội dật ra, lã chã chực khóc, "Nô gia đã không còn nơi để về, mong công tử thương hại tiện mệnh của nô gia, bằng không nô gia chỉ có thể qua sông, nguyện kiếp sau làm nữ nhi nhà phú quý, cũng sẽ không làm hèn hạ công tử."
Phương Triều Chu: "Nga."
Y Y cô nương: "......"
Y Y cô nương rơi nước mắt, ánh mắt nhìn Phương triều Chu như nhìn một hán tử phụ lòng, nhưng nàng không nghĩ tới Phương Triều Chu không chỉ thờ ơ, còn che môi ngáp nhỏ một cái.

"Nhị sư huynh." Tiết Đan Dung đột nhiên mở miệng, "Có một đạo pháp thuật ta không hiểu được, không biết sư huynh có thể giúp ta giải thích nghi hoặc?"
Phương Triều Chu đang muốn rời nơi này, Tiết Đan Dung cho hắn một cái thang, không có lý nào mà hắn không leo lên, cho nên đap ứng một tiếng, xoay người hướng chỗ Tiết Đan Dung mà đi.

Tiết Đan Dung chờ Phương Triều Chu đến gần, liếc mắt nhìn Y Y cô nương còn đứng tại chỗ rơi lệ, xoay người lên lầu.

Phương Triều Chu vẫn luôn đi theo Tiết Đan Dung lên đến lầu hai, chờ đến chỗ ngoặt, đảm bảo người ở lầu một không thể nhìn thấy chỗ này, hắn lập tức dừng bước chân, "Cảm ơn tiểu sư đệ thay ta giải vây."

Tiết Đan Dung đi phái trước vẫn chưa dừng bước chân, thanh âm lạnh nhạt, "Ta chỉ là cảm thấy sư huynh ở trước công chúng cùng nữ tử lôi lôi kéo kéo, thật sự có chút ném mặt mũi Thiên Thủy Tông, lần sau mong rằng sư huynh lặng lẽ xử lý tốt."
Nói xong, y còn tăng tốc bước chân, căn bản không cho Phương Triều Chu cơ hội giải thích.

Về phần Phương Triều Chu, hắn nghe tai trái liền chạy qua tai phải, vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngủ bù.

Tiểu sư đệ hiểu lầm gì đó, hắn căn bản không thèm để ý.

Phương Triều Chu vẫn luôn oa ở trong khách điếm làm cá mặn, chờ đại sư huynh tới kêu hắn, nói hôm nay là mười cường giả ở tu chân đại hội thi đấu, hắn mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Trong mười người, ma đầu của Ảm Hồn Môn kia làm bình thẩm, nhìn trúng Tiết Đan Dung, thậm chí làm ra sự việc ở trước mặt nhiều người đem Tiết Đan Dung trói đi.

Oa, hảo kích thích!
Phương cá mặn ở trên giường lật người, hướng đại sư huynh ở ngoài cửa nói: "Đại sư huynh, hôm nay thân thể ta có chút không thoải mái, không đi được."
Đại sư huynh hỏi: "Ngươi không thoải mái? Có muốn ngũ sư đệ xem giúp ngươi không?"
Phương Triều Chu nghe được thanh âm mở cửa, lập tức nói: "Không cần, hôm nay đại sư huynh cũng thi đấu, vẫn mau xuất phát đi, chớ nên chậm canh giờ, ngũ sư đệ muốn chiếu cố tiểu sư đệ, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Đại sư huynh có chút do dự, nhưng mắt thấy canh giờ không còn sớm, hắn vẫn đi, trước khi đi, cố ý nói với Phương Triều Chu: "Nếu không thoải mái, liền dùng truyền âm phù nói cho ta biết."
Mười cường giả thi đấu, mười năm mới có thể thấy một lần, hơn nữa mười người đứng đầu tu chân đại hội, không có ai là kẻ nhàn nhã, đều là những tu sĩ trẻ tuổi ưu tú nhất hiện giờ.

Còn những lão giả cao tuổi, hoặc là bế quan, hoặc là đại hội hôm nay làm bình phẩm (*).

(*) Bình phẩm: kiểu giống giám khảo.

Cho nên thi đấu ngày hôm nay, hầu như tất cả tu sĩ đều đi xem, coi như công khai, tuy lúc mười cường giả thi đấu có lập kết giới, nhưng người bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong, kết giới kia chỉ đề phòng tu sĩ chiến đấu quá mức, làm thương người vô tội.

Cho nên toàn bộ khách điếm đều trống, chỉ còn lại cá mặn Phương Triều Chu.

Lúc đại sư huynh đi Phương Triều Chu liền rời giường, sau khi rửa mặt một phen, mặc áo đơn mỹ mãn ngồi trên giường, một tay cầm thoại bản, một tay ăn sí quả.

Sí quả là một loại quả ăn vặt tu sĩ có thể ăn, trấn nhỏ phía dưới Thiên Thủy Tông không có nhiều sí quả lắm, Tương Liên Thành lại có rất nhiều, cho nên Phương Triều Chu mua một đống, thậm chí chuẩn bị trước khi đi, lại mua một núi nữa, để trong nhẫn trữ vật.

Sí quả có nước, vì màu đỏ, chỉ ăn một hồi, móng tay trái của Phương Triều Chu đã bị màu đỏ nhiễm hồng, tựa như đồ sơn móng tay, hắn đang muốn dùng ra một đạo thuật rửa sạch, thoại bản trong tay hắn đã bị người cầm đi.

Phương Triều Chu sửng sốt một chút, vừa nhấc đầu liền đối diện với một khuôn mặt tà khí bốn phía.

Nam nhân trước mắt một thân áo gấm huyền kim, mặt mày tuy đẹp như họa, nhưng tà khí trong đó quá nặng, đặc biệt là cặp mắt kia, gương mặt này nhìn như còn trẻ, nhưng hai mắt này nhìn cũng không giống người trẻ tuổi.

Bất quá quan trọng nhất không phải cái này, quan trọng là trên sườn cổ người nam nhân này có khắc một chữ--
"Nô".

Nghe nói thời điểm đại ma đầu của Ảm Hồn Môn kia còn là phàm nhân, từng là nô tài trong một hộ phú thương, về sau đắc tội chủ nhân, bị khắc lại chữ, chữ kia vẫn chưa khắc lên trên mặt, mà là khắc vào cổ.

Phương Triều Chu nhìn con tin vừa bị bắt cóc-- "Thoại bản", lập tức muốn lấy ra truyền âm phù, nhưng tay hắn vừa động, đã bị hạ định thân thuật.

"Yên tâm, ta không giết ngươi, ta cảm thấy hơi thở của nhi tử ta trên người ngươi, hắn đã đi thật lâu, ta không yên tâm hắn, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết hắn ở đâu không?"
Bảo không giết, nhưng đại ma đầu ngươi vì cái gì lại đặt tay trên cổ ta?
Phương Triều Chu một bên nghĩ cách cởi bỏ định thân thuật, một bên thành thành thật thật trả lời, "Ta chỉ thấy qua hắn hai lần, một lần ở Lưu Kim Quật, hiện tại ta không biết hắn ở đâu." Thấy đại am đầu nheo mắt lại, hắn lập tức bồi thêm một câu, "Nhưng hắn để lại ngọc bài ngàn dặm ở chỗ ta, ta có thể giúp ngươi hỏi xem hắn ở đâu."
Đại ma đầu hơi hơi mỉm cười, tay đặt ở trên cổ Phương Triều Chu vẫn không lấy ra, "Hảo."
Phương Triều Chu cùng đại ma đầu mắt to nhìn mắt nhỏ, một lúc sau, Phương Triều Chu thật cẩn thận mà nói: "Có thể hay không đem định thân thuật cởi bỏ trước? Bằng không ta không có biện pháp lấy ngọc bài."
"Ta giúp ngươi lấy, ngươi để ở chỗ này đi." Đại ma đầu tầm mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật trên tay Phương Triều Chu, đồng thời hắn cũng nhìn đến ngón tay Phương Triều Chu bị nước của sí quả nhiễm hồng, lông mày nhíu lại, giống như là thấy đồ vật gì dơ bẩn.

Nửa ngày sau, hắn nhìn thấy đại ma đầu đem tay ở trên cổ hắn thu trở về, dùng một đạo thuật rửa sạch đem tay hắn rửa đến sạch sẽ thì không nói, hắn còn thấy đại ma đầu lấy ra một cái khăn lụa đem tay hắn lau lại một lần.

Phương Triều Chu nhìn tay sạch sẽ của mình, dừng lại.

Đại ma đầu lau xong tay của Phương Triều Chu, liền đem khăn lụa ném trên mặt đất, khăn lụa vừa rơi xuống đất, liền tự động biến mất không thấy, như chưa bao giờ tồn tại.

Đại ma đầu làm xong hết thảy, trực tiếp phá phong ấn nhẫn trữ vật của Phương Triều Chu, bắt đầu tìm đồ vật bên trong, có thể nói, nhẫn trữ vật của Phương Triều Chu cùng siêu thị chuỗi ở hiện đại giống nhau, thứ gì cũng đều có, cho nên đồ vật rất nhiều, đại ma đầu tìm nửa ngày cũng chưa tìm được, trong mắt tựa hồ nổi lên khói lửa.


Phương Triều Chu thấy tình thế không đúng, lập tức tắt lửa, "Ta tới, ta tới, đừng nóng giận."
Đại ma đầu thu hồi tay, đồng thời, Phương Triều Chu liền phát hiện định thân thuật được giải, bất quá hắn tìm một vòng cũng không có tìm được, mắt thấy áp khí trên người đại ma đầu càng ngày càng thấp, Phương Triều Chu rốt cuộc nhớ tới, lần trước hắn thấy Lê Châu quá phiền, đem ngọc bài ngàn dặm ném vào trong phòng bình hoa.

Hắn vội vàng đem ngọc bài ngàn dặm từ bình hoa lấy ra, đưa cho đại ma đầu, nhưng đại ma đầu không lấy, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Phương Triều Chu lập tức thúc giục ngàn dặm ngọc bài, đối với kia đầu bên kia kêu gọi, "Lê Vong? Lê Vong? Ngươi ở đâu?"
Rất nhanh, thanh âm Lê Châu liền từ bên kia truyền qua, nhưng là thanh âm thực tức giận.

"Cầm thú! Ngươi còn có mặt mũi liên hệ ta! Ngươi không sợ cha ta biết ngươi chiếm tiện nghi của ta còn không giết ngươi sao?"
Phương Triều Chu:......!
Tay Phương cá mặn hơi hơi run lên.

Tiểu tổ tông, cha ngươi đã biết.

Nhưng hắn thật sự chưa làm cái gì, tuyệt đối không chiếm tiện nghi.

......!Được rồi, hắn thừa nhận, có thể có một chút.

"Lê Vong, trước tiên ngươi nói cho ta biết ngươi ở nơi nào được không?" Phương Triều Chu cố ý đem thanh âm ngày thường càng them ôn nhu, hoàn toàn là thanh âm dỗ tiểu hài tử.

Nhưng Lê Châu còn sinh khí, chỉ hừ một tiếng, cũng không nói hắn ở đâu.

Ma đầu bên cạnh giống như không có kiên nhẫn, trực tiếp mở miệng, "Lê Châu, ngươi ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, Lê Châu bên kia liền im lặng tịch mịch.

Phương Triều Chu trộm liếc mắt nhìn đại ma đầu, thấy giữa mày đại ma đầu hắc khí cuồn cuộn, dáng vẻ giống như thực sự tức giận.

Phương Triều Chu tự hỏi vai trò và tầm quan trọng của mình trong nguyên tác, hơi chút an tâm, hắn hẳn là sẽ không chết sớm như vậy.

Từ từ, hiện tại hắn cũng không đi theo cốt truyện, đại ma đầu có thể xuất hiện trước mặt hắn, không phải là tác giả phái đối phương đến giết hắn đi?
Có thể giết, nhưng vấn đề là sau khi hắn chết, linh hồn sẽ trở lại hiện đại sao?
Nhắc tới đến hiện đại, Phương Triều Chu nhịn không được tưởng niệm di động của mình, trò chơi, phim truyền hình cùng với các loại cơm hộp đồ ăn ngon.

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Thanh âm đại ma đầu lôi Phương Triều Chu trở lại hiện thực.

Phương Triều Chu lập tức lắc đầu, ngược lại hướng ngàn dặm ngọc bài nói: "Cha ngươi đã tới tìm ngươi, ngươi mau mau về nhà đi, không cần hồ nháo."
Lúc này, Lê Châu cuối cùng cũng mở miệng, "Ta không về, Lê Nhất Diệp, ngươi đừng nghĩ lần này có thể bắt ta trở về, ta nói, ta là tới gặp bảo bối Đan Dung, chờ Đan Dung yêu ta, ta tự nhiên sẽ trở về."
Chậc chậc, tiểu ma đầu cư nhiên dám hô thẳng tên đại ma đầu.

Đại ma đầu nghe vậy, cười không nổi giận, "Ngươi muốn Tiết Đan Dung yêu ngươi? Dựa vào cái gì mà yêu ngươi? Lần này ngươi một trăm người đứng đầu cũng không vào được, may mắn ngươi mai danh ẩn tích, bằng không người khác biết Lê Nhất Diệp ta có một cái nhi tử như ngươi, ta cũng cảm thấy mất mặt."
"Ngươi cho rằng ta muốn làm nhi tử của ngươi? Nếu không phải là không có lựa chọn, ta mới không cần nhi tử ngươi!" Lê Châu ở bên kia hô to.

Khó hiểu thấy được một màn phụ tử cãi nhau, Phương cá mặn:......!
Không sao không sao, đừng làm thương người vô tội là được.

Này ý niệm vừa ra, người vô tội đã bị thương rồi.

Phương Triều Chu bị đại ma đầu bắt được cánh tay.

"Ngươi không trở về, có thể, vậy vị bạn tốt này của ngươi liền theo ta một chuyến đi."
Dứt lời, Phương Triều Chu nhìn ngàn dặm ngọc bài ở trong tay đại ma đầu hóa thành bột phấn.

"Từ từ!" Phương Triều Chu còn chưa nói xong, đã bị choáng váng.

Bắt sai người rồi!
Ngươi không phải nên bắt nhi tử ngươi và người thương của hắn sao?
Người thương của ngươi đang thi đấu! Ngươi không nên đi xem thi đấu sao?

Không biết qua bao lâu, Phương Triều Chu từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một địa phương rất kì quái, dưới thân mềm mại, như là nằm trên vải, hắn lúc này còn đang mê mê hoặc hoặc, thấy phía trước có ánh sáng, nhịn không được muốn đứng lên đi về phía trước, nhưng vừa đứng liền phát hiện vấn đề.

Hắn không đứng dậy nổi.

Hắn thậm chí muốn nhìn chính mình một chút cũng không làm được.

Không đúng, hắn rốt cuộc gian nan xoay người, dựa vào ánh sang mỏng manh, thấy được một cái đuôi rắn.

Phương cá mặn:......!
Nhưng vào lúc này, hắn nghe được tiếng người.

"Lê môn chủ, lần này ngươi cảm thấy ai là người sẽ đứng đầu?"
"Không rõ, Lâm tông chủ đâu?" Là thanh âm của đại ma đầu.

Người lúc trước lên tiếng lại nói: "Cái Tiết Đan Dung kia của Thiên Thủy Tông cũng không tệ lắm, nhưng vẫn hơi mềm lòng, khôi thủ giới đại hội tiếp theo khẳng định là y, nhưng lúc này hẳn là vị đại sư huynh kia của y."
Phương Triều Chu nghe được lời này, ngẩn người, hắn hiện tại đang ở tu chân đại hội sao?
Lê Nhất Diệp là đại ma đầu đến làm bình phẩm, đem hắn mang tới đây làm gì?
Tuy rằng hắn hình như bị biến thành xà, nhưng Phương Triều Chu vẫn nỗ lực dịch về phía trước, rốt cuộc tới chỗ có ánh sáng, vừa đem đầu thò ra, liền nghe được thanh âm vị Lâm tong chủ vừa rồi.

"Lê môn chủ, ngươi nuôi một tiểu sủng khi nào?"
Lời còn chưa dứt, Phương Triều Chu cảm thấy địa phương hắn nằm động vài cái, sau đó hắn liền rớt xuống dưới, "Bùm" một tiếng, hắn rớt vào trong nước......!Không đúng, hình như là rượu.

Chờ Phương Triều Chu gian nan đem đầu chui ra, mới phát hiện hắn bị ném vào chén rượu, mà trước mặt hắn có hai gương mặt thật lớn.

Trong mắt Phương Triều Chu hiện tại, gướng mặt này rất lớn, lớn đến mức có chút dọa người.

"Không hải tiểu sủng, đồ nhắm rượu thôi." Lê Nhất Diệp nhẹ nhàng cười, đối với Phương Triều Chu búng tay một cái, Phương Triều Chu lại lần nữa rớt vào chén rượu.

Chờ hắn được lấy ra, trong bụng không biết đã uống bao nhiêu rượu.

Hắn bị biến thành xà, trong long lo lắng liền thở bằng miệng, bởi vì hắn không biết mũi của hắn ở đâu, mà vừa mở miệng, rượu liền chui vào, nhiều đến mức hắn có chút vựng vựng hồ hồ.

Cuối cùng Phương Triều Chu đem đầu đặt bên rìa chén rượu, đầu lưỡi bị nóng đến mức muốn phun ra.

Thấy Lê Nhất Diệp lại muốn búng tay, hắn lập tức lắc lắc đầu xà của mình.

Không thể uống nữa, lại uống tiếp, hắn thật sự sẽ chết trong chén rượu, sẽ biến thành đồ nhắm rượu thật đó.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy chung quanh nổi lên âm thanh ồn ào, đồng thời, vị Lâm tông chủ kia cũng mở miệng.

"Thắng bại đã phân, Tiết Đan Dung quả nhiên thua, chung quy là tuổi còn quá trẻ."
"Tuổi trẻ cũng khá tốt, có sức sống." Lê Nhất Diệp cũng bị lôi đài bên kia hấp dẫn ánh mắt, tay ngừng lại, Phương Triều Chu lúc này vội vàng hướng bên ngoài chén rượu bò ra, chỉ là hắn thật sự không quen thân thể xà này, thật vất vả bò ra được một nửa, cuối cùng "Bộp" một tiếng rơi trên bàn.

Hai vị đại năng bên cạnh nhĩ lực nhanh nhạy, nhanh chóng bị tiếng vang này hấp dẫn ánh mắt.

Phương Triều Chu nhìn thấy giữa mày đại ma đầu lại tỏa ra hắc khí, không chút do dự, lại bắt đầu theo chén rượu, bò lại..