Hứa Giai Ninh đứng trước vườn cây ăn quả ngẫm nghĩ.

Trước tiên phải thu hoạch trái cây.

Nói là làm, cô nhắm mắt, vận dụng tinh thần lực thu hết trái cây đã chín thả rơi vào từng chiếc sọt trống.

Xong xuôi cô lại tiếp tục thu hoạch đám rau, củ trên luống đất sau nhà.

Hứa Giai Ninh vô cùng vừa lòng nhìn từng sọt cà chua, ớt, rau cải, dưa chuột…xếp đầy trong sân rồi tự động bay về trong nhà kho.

Tiếp theo là đổ nước giếng vào các chai nước đã đựng sẵn nước sôi để nguội, dùng để nhanh chóng khôi phục tinh thần lực.

Bận rộn đóng xong đám chai lọ, Hứa Giai Ninh tiếp tục đào hố trồng thêm các loại trái cây mới, mỗi loại đều trồng mấy chục cây, chẳng mấy chốc cả khu đồi đã có thêm rất nhiều hố đất mới, cô lại quay sang tiếp tục ươm mầm các loại rau củ.

Tính thấy thời gian cũng đã hơn nửa đêm, Hứa Giai Ninh định ra khỏi không gian thì nhìn thấy có thứ gì đó trong đám cỏ.

Cô lại gần nhặt lên xem xét sau đó liền sửng sốt.

Trứng gà sao?
Cô vội vàng vận dụng tinh thần lực tìm kiếm, lập tức từ dưới các bụi cỏ bay lên rất nhiều trứng gà, trứng vịt tự động bay tới chất đầy hai chiếc sọt trống.

Nhiều quá.

Trước kia Hứa Giai Ninh cũng có thu thập trứng gà ở mấy thị trấn nhỏ, thế nhưng dù sao cũng chỉ có nhiêu đó, ăn nhiều thì sẽ hết, có nguồn cung cấp trứng mới như thế này thì không thể tốt hơn.

Mắt thấy mọi thứ đã ổn thỏa, Hứa Giai Ninh chạm nhẹ lên hình xăm bán nguyệt, quay trở về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Hứa Giai Ninh và Cố Tiêu ra khỏi thị trấn tiếp tục lái xe theo lộ trình đã định sẵn trước đó.


Vào đường cao tốc, đường phố rất thoáng, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe bị vứt chỏng chơ trên đường, Hứa Giai Ninh đề nghị Cố Tiêu để cho mình lái xe, Cố Tiêu cũng không từ chối, hắn lấy ra một tấm bản đồ N thị, bắt đầu xem xét.

“Chỗ chúng ta đang đi là đường cao tốc dẫn tới N thị.

Trên đường đi sẽ ghé ngang qua tỉnh Cao Dương.” Cố Tiêu liếc nhìn kim đồng hồ rồi đánh dấu vào ký hiệu trạm xăng trên bản đồ.

“Phía trước 3km có một trạm xăng dầu, chúng ta tới đó xem có xăng không.”
Tuy trong không gian của Hứa Giai Ninh vẫn còn khoảng gần 200 nghìn lít xăng, là công sức cả tháng cô và Ngô Lâm đi gom được nhưng ai lại chê đồ nhiều, hơn nữa dù sao cũng phải dùng lâu dài, tích trữ càng nhiều thì càng tốt.

Đến trạm xăng dầu, Hứa Giai Ninh giảm tốc độ, đánh tay lái, đỗ vào trong.

Cố Tiêu cầm kiếm lao ra giải quyết hết mấy con tang thi lảng vảng bên ngoài, còn Hứa Giai Ninh nhanh nhẹn đi châm xăng.

Mạt thế mới được hơn hai tuần, quả nhiên xăng vẫn còn rất nhiều.

Hứa Giai Ninh đổ đầy bình xăng xong, lấy ra mấy chiếc thùng 500 lít đổ đầy xăng dự trữ.

“Tiểu Ninh.” Cố Tiêu đứng trong kho lên tiếng gọi cô.

Hứa Giai Ninh tạm dừng lại, đi vào tìm hắn.

Bên trong có hơn chục thùng chứa dầu loại 3000 lít, Cố Tiêu đang đứng cạnh xem xét, thấy cô thì vỗ vào một chiếc thùng gần nhất cười bảo: “Thu hết vào không gian đi.”
Hứa Giai Ninh gật đầu, sau đó cả hai tiếp tục ra ngoài đổ thêm xăng để dự trữ.

Hứa Giai Ninh vừa cất bình xăng thứ 6 vào không gian, đang chuẩn bị đổ bình xăng tiếp theo thì có một chiếc xe từ xa đi tới.

Bước xuống xe là một người đàn ông khoảng chừng gần 30 tuổi, Vóc dáng thon dài, tướng mạo anh tuấn, nhã nhặn nhưng từ trang phục lại lộ ra vẻ chật vật, anh ta bước xuống xe, hơi dò xét nhìn hai cười rồi mỉm cười lịch sự chào hỏi: “Xin chào, Có thể cho tôi mượn cần bơm xăng không?
Cố Tiêu lùi lại đưa chiếc cần cho anh ta.

Người đàn ông thấp giọng cảm ơn rồi bắt đầu đổ xăng.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng ngồi trên ghế phụ không bước xuống, thỉnh thoảng lén lút nhìn hai người qua lớp kính xe.

Thấy tầm mắt Hứa Giai Ninh rơi vào trong xe, người đàn ông giải thích: “Đó là em gái tôi, chúng tôi vừa từ một thị trấn nhỏ đi tới đây.

Mục tiêu là N thị.

Xin hỏi hai người định đâu vậy?”
Người đàn ông này mang khí chất ôn hòa, nói chuyện lại nhẹ nhàng, mềm mỏng, là kiểu người rất dễ lấy được hảo cảm của người đối diện.

Cố Tiêu cũng gật đầu với anh ta.

“Chúng tôi cũng đi N thị.”
“Vậy thì cùng lộ trình rồi, chúng ta có thể đi cùng nhau không, dọc đường coi như chiếu cố lẫn nhau.” Người đàn ông vui vẻ thử đưa ra lời mời.

Cố Tiêu chưa trả lời vội, giống như đang cẩn thận suy xét.

Dường như nhận ra Cố Tiêu có vẻ hơi kháng cự, Anh ta vô cùng hiểu ý nói: “Xem ra hai người đã có kế hoạch khác rồi.

Nếu như vậy thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa.


À quên.

Tên tôi là Vu Lâm.

Rất vui được quen biết với hai người.”
Nói rồi Vu Lâm trả lại cần bơm xăng cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu cũng không giữ anh ta lại, nhận lấy cần bơm xăng, khẽ gật đầu lịch sự đáp lại: “Cố Tiêu.

Chúc hai vị may mắn.

Có duyên sẽ gặp lại.”
Vu Lâm gật đầu cười rồi xoay người định bước lên xe.

Hứa Giai Ninh nãy giờ vẫn luôn trợn mắt há mồm, đờ đẫn đứng một bên, thấy anh ta định bước lên xe mới giật mình phản ứng lại, cuống quýt gọi theo.

“Khoan đã.”
Cố Tiêu và Vu Lâm đều ngạc nhiên quay lại nhìn cô.

“Cái đó…nếu không…chúng ta đi chung đi.” Hứa Giai Ninh gượng cười nhìn Vu Lâm, ấp úng nói.

Vu Lâm kinh ngạc đánh giá cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Cố Tiêu, lát sau y quay sang nhìn Cố Tiêu dò hỏi.

“Đi chung đi.” Cố Tiêu cũng gật đầu xác nhận.

Vu Lâm mỉm cười nói với hai người: Vậy các vị đổ nốt bình xăng đi.

Tôi quay lại nói chuyện này cho em gái biết.”
Nói xong Vu Lâm xoay người bước lên xe rồi bắt đầu giải thích với cô gái ngồi bên cạnh.

Cố Tiêu quay đầu liếc Hứa Giai Ninh, sau khi cô giữ người lại thì vẫn luôn im lặng đứng một bên như đang tự hỏi về một vấn đề nào đó.

Cố Tiêu không hề biết lúc này trong đầu Hứa Giai Ninh đang phiên giang đảo hải.

Trời đất ơi, anh ta là Vu Lâm đấy.


Là cái nhà khoa học thiên tài điên loạn.

Trong nguyên tác có nói Vu Lâm là một bác sĩ thiên tài, trước mạt thế hắn làm việc tại Phòng thí nghiệm của Tổ nghiên cứu trực thuộc quân đội.

Những nghiên cứu của anh ta đều cho ra những thành quả đáng kinh ngạc trong giới y học.

Thế nhưng sau khi mạt thế sảy ra anh ta lại mất tích một thời gian, về sau người ta thấy Vu Lâm xuất hiện chung với tổ chức Thí Thiên của Cố Tiêu.

Mà điều đáng sợ là từ đó hai người họ tạo thành một cặp song sát nổi tiếng khiến thần nhân căm phẫn.

Chính Vu Lâm là người đã phát minh và dùng thuốc thử nghiệm trên cơ thể Cố Tiêu giúp hắn kéo dài sự sống, nhưng đồng thời cũng biến Cố Tiêu trở thành kẻ người không ra người, ma không ra ma, chỉ tồn tại suy nghĩ phá hủy và giết chóc.

Nếu nói trên đời này Cố Tiêu tin tưởng ai thì đó chính là Vu Lâm.

Hắn từng nói hai người họ là cùng một loại người, đều bị cái thế giới chó má này đối xử cay nhiệt, đều từ địa ngục mà bò ra...!
Có thể nói hai con người này chính xác là hai nhân vật phản diện đáng chết nhất trong cuốn tiểu thuyết này.

Thế nhưng rõ ràng hiện tại anh ta không giống những gì tiểu thuyết đã mô tả?
Khí chất ôn hòa như gió xuân kia là sao?
Sai sót ở đâu?
Nếu không phải anh ta nói ra cái tên Vu Lâm quen thuộc.

Hứa Giai Ninh chẳng thể ngờ cái người ngồi trên xe đang cười ôn nhu xoa đầu em gái mình lại là tên bác học điên loạn đem hàng trăm người sống ra thí nghiệm thuốc như trong tiểu thuyết đã viết.

Mẹ kiếp.

Thế giới này có độc phải không? Hứa Giai Ninh Nghiến răng nghiến lợi..