Sáng hôm sau Hứa Giai Ninh tỉnh dậy, cô mơ màng ngồi trên gường dường như có cảm giác tất cả mọi chuyện đêm qua đều chỉ là một cơn ác mộng, Hứa Giai Ninh cúi đầu thấy vết bớt hình bán nguyệt màu bạc vẫn lẳng lặng nằm dưới xương quai xanh, thì chán chường thở dài một hơi rồi đứng dậy.

Vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, Hứa Giai Ninh quyết định trước tiên lái xe đến trường Đại học xin nghỉ tạm một tháng.

Trên đường đi cô đã nghĩ tốt lý do nghỉ học rồi.

Hứa Giai Ninh đi thẳng tới phòng chủ nhiệm khoa bày tỏ ý muốn xin nghỉ học tạm thời của mình.

Được sự đồng ý của Thầy chủ nhiệm, cô cúi đầu cảm ơn rồi chào giáo viên ra về.

Vừa ra tới cổng trường, Hứa Giai Ninh chợt nhớ ra cách trường mấy con phố có một tiệm ăn sáng bán bánh bao rất ngon.

Tối qua cô thử thu cốc nước nóng vào trong không gian, sáng nay bỏ ra thấy cốc nước vẫn vẹn nguyên như lúc cho vào, không hề bị nguội đi.

Không gian có khả năng bảo trì hiện trạng của đồ vật, quả thật là một vui vẻ bất ngờ.

Cô ra bãi đỗ xe, lái xe đến thẳng cửa tiệm Dung kí.

Lúc này đang là sáng sớm, rất nhiều người đứng xếp hàng chờ mua bánh bao, Hứa Giai Ninh liếc mắt nhìn thấy chủ quán đứng một bên liền đi tới ra hiệu cho bà chủ theo cô ra ngoài.


Chủ quán là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi đẫy đà, khuôn mặt toát ra sự khôn khéo của người làm ăn.

Hứa Giai Ninh đánh giá bà ta rồi mở miệng: “Bà chủ.

Tôi muốn đặt số lượng lớn bánh bao, đồng ý cọc tiền trước, bà có thể giao bao nhiêu chiếc một ngày?"
Bà chủ quán sửng sốt nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh như thể muốn biết cô nói thật hay đùa.

Bà ta tính toán trong đầu một lát rồi trả lời: “Quán tôi một ngày có thể làm ra 800 chiếc.

Cô gái cô muốn lấy bao nhiêu?”
Hứa Giai Ninh không ngờ quán ăn khá nhỏ này lại có thể làm ra và tiêu thụ số lượng bánh nhiều như vậy.

Cô sảng khoái đáp lời: “Tôi lấy hết.


Bà chủ kinh ngạc ngó cô gái trẻ trước mặt đăm đăm, tò mò hỏi: “Bánh bao không để được lâu đâu, thời tiết hiện giờ tuy chưa phải mùa hè nhưng tối đa cũng chỉ để được 2,3 ngày.

Cô lấy nhiều như vậy làm gì vậy?”
Hứa Giai Ninh cười cười: “Tôi đặt cho công ty, phát cho công nhân đi công trình ăn trưa.

Thế này đi tôi đặt 6 ngày mỗi ngày sẽ chỉ lấy 500 cái.

Để lại cho bà 300 để duy trì khách hàng.

Bà xem như vậy có được không?”
Chủ quán nở cười ha hả, thoải mái nói: "Cảm ơn cô, vậy thì tốt quá.

Giá bánh bao là 4 đồng một chiếc, cô đặt nhiều như vậy, tôi chỉ lấy cô 3 đồng rưỡi, thanh toán tiền trước một nửa, nhận đủ hàng thì thanh toán nốt.

Cô thấy có được không?”
Hứa Giai Ninh rất hài lòng với thái độ dứt khoát của bà chủ.

Bọn họ vui vẻ đạt thành hiệp ước.

Hứa Giai Ninh thanh toán trước một nửa số tiền lại cầm theo hơn 300 chiếc bánh còn lại trong tiệm rồi lên xe rời đi.


Đi đến chỗ khuất người, Hứa Giai Ninh dừng xe, mở cốp khẽ chạm vào thùng xốp đựng bánh, lập tức mấy thùng xốp liền biến mất không thấy tăm hơi.

Hứa Giai Ninh hài lòng mỉm cười lên xe đi về hướng chợ buôn sỉ.

Chợ Đông Hoa nằm trên một khu phố lớn.

Nơi đây bày bán đủ loại hàng hóa, rất thích hợp để lấy số lượng lớn mà giá được tính theo giá sỉ, tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Tuy Hứa Giai Ninh không lo lắng về vấn đề tiền bạc nhưng nơi này lại có thể gom được số lượng lớn, rất tiện cho cô thu mua vật tư.

Hứa Giai Ninh tìm tới cửa hàng buôn bán lương thực đặt mua hơn 500 cân gạo, 200 cân bột mì, lúa mạch.

Chủ quán kinh ngạc khi thấy số lượng cô đặt quá lớn, ông ta thắc mắc thì Hứa Giai Ninh trả lời là mua về làm quà thưởng phát cho nhân viên công ty.

Nhận được đơn hàng lớn, khách hàng lại sảng khoái thanh toán đầy đủ tiền trước, ông chủ rất vui vẻ, Ông ta hứa sẽ vận chuyển giúp cô, Hứa Giai Ninh suy nghĩ một lúc rồi nhờ ông ta thuê giúp mình một căn nhà kho lớn ở gần khu nông thôn, lại dặn dò ông ta đúng giờ vận chuyển gạo tới.

Hai người nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.

Hứa Giai Ninh tiếp tục dạo sang những gian hàng khác mua rất nhiều loại gia vị như dầu ăn, muối, đường…Sau đó cô chạy sang cửa hàng ga bên cạnh đặt đủ loại ga công nghiệp tới loại bình ga mini, chọn thêm mười mấy loại bếp ga khác nhau, mỗi loại đều chọn vài cái, báo địa chỉ nhà kho rồi bảo chủ quán chở tới.

Chớp mắt đã đi mất cả buổi sáng, Hứa Giai Ninh ngồi trên xe lấy ra hai cái bánh bao ăn tạm cho bữa trưa, rồi gạch trên sổ những thứ đã mua được.

Cô lấy bút tích vào dòng hạt giống, suy nghĩ một chút, ưu tiên mua cái này trước.

Hứa Giai Ninh tìm thấy trên mạng một đại lý vườn ươm cây giống rồi nhanh nhẹn ăn nốt miếng bánh bao trên tay, theo bản đồ lái xe đến.


Chủ vườn ươm là một thanh niên khoảng gần 30 tuổi, anh ta rất nhiệt tình giới thiệu cho cô các loại hạt giống từ cây ăn quả tới các giống hoa rồi đến rau củ quả.

Hứa Giai Ninh choáng ngợp trước đủ loại hạt giống hoa màu, cuối cùng quyết định lấy tất cả bao hạt giống mà họ đang có, sẵn tiện nhờ anh tìm thêm một số loại hạt giống cây ăn quả hiếm lạ hẹn sau vài ngày sẽ quay lại lấy.

Thanh toán và đặt tiền xong Hứa Giai Ninh lên xe đến một Đại lý sữa.

Cô đặt mua rất nhiều các loại sữa, từ sữa tươi, sữa bột, tới các loại sữa chua,váng sữa...!những thức uống này thơm ngon lại bổ dưỡng này trong mạt thế chắc chắn sẽ không còn nữa.

Hứa Giai Ninh quay đầu đánh giá chiếc xe ô tô bốn chỗ đang lái, cảm thấy nên đổi loại xe to hơn để dễ dàng đi thu mua, cô tìm trên mạng rồi thuê một chiếc xe bán tải chở hàng thời hạn một tháng.

Chiếc xe này có cốp sau rất rộng.

Dù sao sau một tháng cô cũng sẽ rời đi nên không cần mua đứt, vì thủ tục mua bán sang tên quá mức rườm rà.

Hứa Giai Ninh lái xe bán tải men theo đường quốc lộ chạy thẳng về một thôn làng cách thành phố khoảng hơn 80 km.

Dọc đường đi nhìn thấy vườn hoa quả trên đường Hứa Giai Ninh vui vẻ đi vào mua được bao nhiêu đều lén lút thu vào không gian, sẵn tiện mua thêm vài bao hạt giống.

Lúc đến được khu nông thôn đã là bốn giờ chiều..