Edit: Trúc Điện chủ

Bọn họ nhanh chóng chui xuống dưới hầm, Trương Túc kéo miếng gỗ chặn lên, bên tai là tiếng vù vù đập cánh của đàn châu chấu.

Tim nàng đập thình thịch, cho dù nàng đã sớm được biết trước, nhưng không nghĩ tới lúc nạn châu chấu đến sẽ khủng bố như vậy. Chớp mắt một cái trời đã tối sầm, thật ứng với câu che trời lấp đất kia.

Mọi người không ai nói câu nào, nữ đồng và Cẩu Đản còn quá nhỏ, không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, Nhất Niệm cúi đầu, Trịnh Hương Lan tựa vào vách đất lặng yên rơi lệ.

Trong hầm vô cùng yên tĩnh, cùng với tình cảnh bên ngoài như hai thế giới vậy.

Trương Túc vuốt mặt, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng nặng nề, quá khó khăn, loại sinh hoạt địa ngục này thật sự quá khó khăn rồi.

Cho dù có hệ thống thì nàng cũng sắp không chống nổi nữa rồi.

Đột nhiên ống quần nàng nằng nặng, thân hình nhỏ xíu nóng hầm hập dán lên đùi nàng, trừ nữ oa ra Trương Túc nghĩ không còn ai khác nữa.

Nàng luôn chê nóng không muốn nữ oa ôm nàng, nhưng lúc này bị nữ oa ôm, trong lòng nàng đột nhiên hiện lên một chút ấm áp khó hiểu.

Trong lúc Trương Túc đang xuất thần, đột nhiên cảm giác vạt áo bị kéo, thái độ sợ hãi kia giống y như người nào đó vậy.

Trương Túc: …

Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng sau khi nàng lớn lên sẽ trở thành một đóa hoa yêu kiều được che chở, bây giờ nàng mới phát hiện, đóa hoa yêu kiều là không có khả năng rồi, còn kém chút ít nữa là thành bá vương hoa luôn rồi.

Nàng khom lưng bế nữ oa lên, tay kia chuẩn xác ôm lấy cổ thiếu niên ở trong hầm tối om, đồng thời ôm hai người vào trong lòng: Đây đều là tiểu đệ của nàng đó.

Một ngày là lão đại, cả đời làm lão đại.

Các tiểu đệ đáng thương, nàng làm lão đại phải bảo bọc bọn nó, tuyệt đối không thể tùy tiện chịu thua.

Nhất Niệm tựa vào vai thiếu nữ, đôi vai kia không dày rộng, vì hoàn cảnh khó khăn, đến gần còn có một cỗ mùi hôi, nhưng hắn lại cảm nhận được sự an tâm.

Hắn đã từng ở trong cung điện hoa lệ nhưng cũng không cảm nhận được điều này, lúc này ở trong cái hầm vừa tối vừa rách nát lại cảm thấy nó, dưới sự đối lập này, vừa thê lương lại vừa buồn cười.

Hắn không nhịn được vươn tay, ôm vòng lấy eo thiếu nữ, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười: “Nhất Niệm, bỏ tay ra, ngươi sờ ta ngứa quá.”

“À.” Nhất Niệm ngoan ngoãn thu tay về, trong lòng có chút tiếc nuối.

Bọn họ ở trong hầm đợi đến ngày hôm sau mới đi ra ngoài, mặt trời vẫn dâng lên như thường lệ, nhưng hôm nay thành trấn lại càng thêm rách nát. Chung quanh càng không nhìn thấy một chút cỏ cây nào.

Rốt cuộc Trịnh Hương Lan không nhịn nổi nữa, miệng run lên, quỳ trên mặt đất gào khóc. Nhưng sau đó lại nghĩ tới khóc sẽ làm tiêu hao thể lực nên nàng giơ tay bịt kín miệng, tiếng khóc kia càng thêm đè nén. Người nghe được đều thấy trong lòng như bị nhéo đến khó chịu.

Sau này phải làm sao đây, ngay cả rau dại bọn họ cũng không có mà ăn nữa rồi. Bây giờ thật sự phải chết đói rồi.

Trương Túc đứng dưới mái hiên đổ nát, mặt trời không có chút lười biếng nào thiêu đốt mặt đất đầy rẫy hoang tàn.

Nàng thở ra một hơi thật mạnh, ngước nhìn bầu trời: “Đây là ngươi ép ta đó.”

Dù sao đều phải chết, giữa chết luôn hay một thời gian nữa mới chết thì Trương Túc không chút do dự chọn một thời gian nữa rồi chết.

Nàng hít một hơi thật sâu, chắp tay sau lưng, xoay người nhìn mọi người, cằm khẽ nâng, ra vẻ cao thâm nói: “Loạn thế đã đến, chúng đệ tử cứu muôn dân trăm họ trong cảnh lầm than là việc nghĩa bất dung từ.”

Trịnh Hương Lan quên cả khóc ngơ ngác nhìn Trương Túc.

Nhất Niệm cũng không hiểu gì nhìn về phía Trương Túc.

Đôi tay chắp sau lưng của Trương Túc vẫn run rẩy, nhưng trên mặt vẫn kín như bưng.

“Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất [2]. Ta là Trương Túc, đệ tử thân truyền đời thứ 78 của Thiên Hành môn.”

[2]: Câu này ý chỉ mọi người đều có 1 đường sinh cơ.

Trịnh Hương Lan:!!!

Nhất Niệm:???

Meo meo meo, nói truyền nhân của thần y cơ mà?

Trương Túc nói: “Có nghe đến tay áo chứa càn khôn chưa?”

Vẻ mặt Trịnh Hương Lan sững sờ, ông trời chứng giám nàng là một phụ nhân nông gia bình thường, chữ to còn không được nhìn, thì tay áo chứa càn khôn là ý gì sao nàng biết chứ.

Ánh mắt Nhất Niệm đang sáng ngời lập tức tối lại, gục xuống bên người nàng không nhúc nhích, nhưng nếu đến gần một chút sẽ phát hiện toàn thân hắn đều căng thẳng.

Trương Túc cũng là lần đầu tiên giả thần giả quỷ, á không phải, là bày ra tiên thuật nên cũng rất hồi hộp. Đâu có rảnh mà đi quan sát những biểu tình nhỏ nhặt của người khác chứ.

Trương Túc: “Hệ thống ca, ta mua một cân rau dại, một bát nước.”

Hệ thống: “2 điểm công đức, ký chủ muốn mua hay không.”

Trương Túc: “Mua.”

Trương Túc vung tay lên, trên mặt đất trống rỗng đột nhiên xuất hiện một đống rau dại và một bát nước to.

Trịnh Hương Lan:!!!

Bởi vì quá sợ hãi mà nàng nhất thời không nói nên lời, sau khi hồi phục tinh thần, nàng không kiềm chế được mà hét thành tiếng.

“A a a a a, thần tiên, thần tiên hạ phàm a a a a a a a a a…”

Rầm một tiếng, nàng quỳ trên mặt đất, ôm nhi tử liên tục dập đầu với Trương Túc.

Tiếng động khi quỳ kia nghe rất chân thật, Trương Túc nghe được không khỏi run lên một cái.

Tuy rằng đây là hiệu quả mà Trương Túc mong muốn nhưng cũng quá khoa trương rồi.

Nàng nhanh chóng bước đến đỡ Trịnh Hương Lan dậy, tất nhiên không phát hiện trong ánh mắt của nữ đồng ở sau lưng mình phát ra tia sáng rực. Cũng không phát hiện thiếu niên bên cạnh toàn thân đều run nhè nhẹ.

Dường như đang sợ hãi, nhưng hô hấp lại vừa dồn dập vừa nặng nề, giống như đang cố gắng áp chế gì đó vậy.

Vào lúc Trương Túc cuối cùng cũng nâng được Trịnh Hương Lan dậy thì nữ đồng và thiếu niên đều đã trở lại bình thường.

Nhất Niệm tiến lên, ánh mắt lấp lánh nói: “Túc ca, không không không, thần tiên.”

Nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hắn lại bắt đầu thấp thỏm: “Thần tiên, ngài, ngài còn cần ta không?” 

Hắn cúi mặt xuống, ánh mắt ướt nhẹp, như một con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Trương Túc híp mắt, đè ý nghĩ vừa rồi xuống: “Ngươi.”

Đùi nặng nề, nàng lại bị ôm lấy.

Trương Túc cúi đầu, nữ đồng ngẩng đầu lên nhếch miệng cười với Trương Túc. Mặc dù khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, tuy hàm răng không đều nhau, nhưng dáng vẻ tươi cười lại vô cùng ngọt ngào.

Trương Túc đưa tay sờ đầu đứa nhỏ một cái, ôn hòa nói: “Ta là người đã nói thì giữ lời, nói để các ngươi ở lại thì sẽ không đuổi các ngươi đi. Các ngươi cũng không nên gọi ta là thần tiên.”

Nhất Niệm: “Vậy gọi là gì giờ, cũng không thể gọi Túc ca nữa, gọi như vậy là quá không tôn trọng ngài rồi.”

Trương Túc muốn nói rằng có cái gì đâu chứ cũng chỉ là một xưng hô mà thôi. Nhưng nghĩ lại lúc đầu nàng từng bị thất bại chính vì nguyên nhân do nàng lúc ban đầu quá dễ nói chuyện.

Ngựa ngoan bị người cưỡi, người hiền bị người khinh.

Lúc này đây, nàng cần tạo tốt uy tín ngay từ đầu, tuyệt đối không được để cho người khác nghi ngờ và khiêu khích.

Sau khi Trương Túc trầm ngâm một lúc lâu, nàng nói: “Các ngươi gọi ta là Chưởng môn đi.”

Nhất Niệm thì nghĩ xa hơn: “Chúng ta có cần phải giữ cho kỹ bí mật này không.”

Trương Túc: “Không được.”

Đối với ánh mắt khó hiểu của thiếu niên, Trương Túc giải thích: “Không giấu được.”

Cùng với che che dấu dấu kéo dài hơi tàn, không bằng chơi lớn một lần đi. Dù sao cùng lắm là chết.

Thế đạo này đã hoàn toàn bức con người đến đường cùng, thì cũng đừng trách nàng đâm ngang đấy nhé.

Trương Túc chia rau dại làm mấy phần cho bọn họ ăn, Nhất Niệm và nữ oa còn đỡ, Trịnh Hương Lan là hoàn toàn kinh sợ rồi, nhưng trong lòng lại không ngăn được mừng rỡ.

Có thần tiên thì bọn họ nhất định có thể sống sót rồi.

Sau khi ăn xong, một đám người lui về nghỉ tạm dưới mái hiên. Nữ đồng cùng Nhất Niệm lập tức lại gần nằm bên người nàng, Trịnh Hương Lan chậm một bước trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.

Khóe miệng Trương Túc giật giật nhưng cũng không nói gì. Bọn họ nhắm mắt nghỉ tạm, vào tầm sáu giờ chiều, rốt cuộc ông mặt trời cũng chịu đi nghỉ.

Trương Túc mang theo người bắt đầu ở trong thành tìm kiếm những người còn sống sót.

- -----oOo------