Edit: Trúc Điện chủ

“Chưởng môn.”

Trương Túc vừa mới rèn luyện thân thể xong thì Nhất Niệm đã tới rồi, nàng thẳng sống lưng ngồi xuống rồi làm bộ làm tịch nói: “Nhất Niệm đến rồi à, ngồi đi.”

Nàng nhìn thiếu nhìn đến gần, thoạt nhìn thấy xiêm y đơn bạc của thiếu niên, ôn hòa nói: “Mặc ít như vậy có lạnh không?”

Nhất Niệm chớp chớp mắt: “Dạ có.”

Trương Túc đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy tay hắn, không có lạnh lẽo như trong dự đoán, ngược lại là vô cùng ấm áp.

Trương Túc: …

Nhất Niệm: …

Trương Túc ngượng ngùng thu tay về, khụ một tiếng rồi giấu đầu lòi đuôi nói: “Người trẻ tuổi thể chất thật tốt mà.”

Nhất Niệm: Sớm biết thế này thì không vận chuyển nội lực cho rồi ==

Trong lòng Nhất Niệm có chút ảo não, nhưng trên mặt không để lộ ra chút gì hết, ngồi dưới Trương Túc, mềm mại nói: “Hai người kia đã tỉnh lại, ta nghe được vài việc trong miệng bọn họ, nên vội vàng chạy đến nói cho Chưởng môn.” Nhấn mạnh vào chữ [Chạy].

Trương Túc: Hóa ra là chạy tới, khó trách mặc ít như vậy mà người lại ấm thế.

Nhất Niệm ngước mắt, cố ý phóng đại động tác nhấp nhấp đôi môi khô nứt.

Trương Túc chú ý tới, vung tay lên, trên bàn xuất hiện một chén sữa bò ấm áp: “Cho ngươi.”

Nhất Niệm thấy thế đôi mắt sáng lên, cúi đầu một góc 45 độ, đuôi mắt hơi vểnh lên, không cười cũng chứa ý cười, ngượng ngùng thẹn thùng: “Thứ tốt như vậy, Chưởng môn dùng trước đi ạ.”

Trương Túc: “Ôi ôi ôi, hệ thống ca ngươi mau xem nè, Nhất Niệm thật là quá tốt mà.”

“Cái gì cũng nghĩ cho ta trước, trên đời này sao có thể có đứa nhỏ mềm mại đáng yêu vậy chứ.”

Hệ thống: Hừmmm…

Nếu nó nhớ không nhầm thì sữa bò này vốn dĩ là ký chủ mua mà, sao Nhất Niệm mới mở mồm nói một tẹo mà ký chủ đã cảm động thành dạng này rồi?

Vì thế Trương Túc lại mua một phần sữa bò nữa, nói với Nhất Niệm: “Hiện tại chúng ta đều có, ngươi cũng không cần nhún nhường nữa.”

Lần này khuôn mặt tiểu thiếu niên cong cong, nét cười sáng láng nhuộm lên khóe mắt đuôi mày, như ánh mặt trời giữa ngày mùa đông, chỉ một chữ ấm, nàng đã nói nhiều lần.

Hai người uống sữa bò, cứ thế uống ra hương vị nhàn nhã hạnh phúc.

Cuối cùng, bên miệng Trương Túc treo một vòng râu bằng sữa, nàng vô thức vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Hệ thống ho khan hai tiếng.

Trương Túc chột dạ liếc nhìn Nhất Niệm một cái, phát hiện thiếu niên đang cúi đầu lau miệng, nàng nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn gấm ra nhìn như thong thả ung dung, nhưng thật ra vô cùng thô lỗ mà nhanh chóng lau miệng, sau đó nhét khăn vào trong tay áo, làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Trương Túc: “Nhất Niệm, ngươi nói có việc muốn nói với ta, chuyện gì thế?”

Thiếu niên hơi cúi đầu, muộn phiền nói: “Hội huyện bị loạn dân công chiếm rồi vứt bỏ, Chưởng môn có hứng thú nhận lấy không?”

Nghĩ rồi hắn lại bỏ thêm một câu: “Hiện tại mới qua một thời gian ngắn sau khi Hội huyện bị đốt, có lẽ trong huyện thành vẫn còn không ít người.”

Trương Túc lâm vào trầm tư, rồi sau đó hỏi một vấn đề rất thực tế: “Hội huyện cách chỗ này có xa lắm không?”

Nhất Niệm: “Không xa, cũng khoảng hơn ba mươi km lộ trình.”

Tốc độ đi bộ của người bình thường khoảng 5km mỗi giờ. Hai người kia vội vàng chạy trốn từ Hội huyện lại đây, cho dù trên người có vết thương thì tốc độ cũng không chậm.

Theo lời kể của hai người kia, hẳn là bọn họ chạy khoảng hơn hai canh giờ.

Khoảng cách này thật cũng không tính là xa, nếu không thì hai người kia cũng không thể chạy đến sau khi bị thương được.

Như đoán được Trương Túc muốn hỏi gì, Nhất Niệm nói luôn: “Bọn họ là trèo đèo lội suối đi đường nhỏ đến đây.”

Thật sự là đánh bậy đánh bạ mà, lúc hai người kia ngã xuống thì đã hoàn toàn không còn ý thức, nếu không phải Nhất Niệm tai thính để cho Chu Đại Hà đi qua xem, thì sao có thể cứu người về được chứ.

Trương Túc nghiêm túc tự hỏi đối sách.

Người sống sót ở Hội huyện chắc chắn là phải đi cứu rồi, không nói đến điểm công đức, mà những cái đó đều là mạng người sống sờ sờ đó.

Nhưng an trí thế nào là một vấn đề, để người ở lại Hội huyện như cũ nhỡ không khống chế nổi thì sao bây giờ, tình huống càng không ổn là nếu xuất hiện cắn trả thì phải làm sao chứ.

Nhưng mà mang người về thì vô cớ sẽ tăng thêm gánh nặng cho lãnh địa.

“Sao Chưởng môn lại phiền não vậy?”

Trương Túc nói ra lo lắng của bản thân mình, Nhất Niệm lại vân đạm phong khinh nở nụ cười: “Nếu Chưởng môn tin ta, không bằng giao cho ta xử lý việc này đi?”

Môi Trương Túc khẽ nhúc nhích, chần chờ nói: “Được.” Sau đó lại nói thêm: “Đến lúc đó ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó, trời có sập xuống đã có ta chống cho ngươi.”

Nếu nàng không gánh nổi thì còn có hệ thống ca đó.

Nhất Niệm là người có tấm lòng nhu hòa, lại thông minh hơn cả nàng, nhất định có thể làm tốt được việc này.



Trương Túc để lại đủ đồ ăn, điểm danh một trăm người đi cùng Nhất Niệm cùng đến Hội huyện trước, Chu Đại Hà bị giữ lại quản lý công việc trong lãnh địa.

Nhất Niệm cũng không giấu những người khác việc bọn họ đi làm gì, dọc đường đi mọi người đều rất hưng phấn, bọn họ không nghĩ tới có một ngày còn có thể đi cứu người khác.

Hai canh giờ sau, bọn họ đến bên ngoài Hội huyện, cách một quãng xa cũng có thể cảm nhận được sự rách nát và thê lương của huyện thành.

Trương Túc vì làm màu… Phi phi… Bày ra phong phạm tiên nhân, cố ý đi lên phía trước hai bước, vung tay lên trong chớp mắt đổi trang phục, quanh thân lượn lờ sương khói trắng tinh, thân ảnh của nàng mơ hồ làm người ta không thể nhìn rõ được, hư hư thật thật, thật thật giả giả, giống như trong mộng mà vẫn là thật.

Cũng mất một khoản tiền cho hiệu quả đặc biệt.

Áo bông màu xám ở trong sương khói lượn lờ biến thành viền chỉ vàng, áo dài màu trắng như tường vân, phía sau thêu một con tiên hạc đang cất cánh bay lượn, phía trước người thêu nhật nguyệt hải triều.

Tóc dài vốn có vấn lên một nửa, ngọc quan trong suốt, dưới ánh mặt trời đều lóe lên ánh sáng ôn nhuận, một đôi lông mày càng xéo xắt lợi hại, mang theo anh khí của thiếu niên. Hợp với cẩm bào hoa lệ phức tạp, quả thực là soái đến vô địch!!

Nhất Niệm cảm giác hô hấp của mình cứng lại, một đôi mắt như hạt châu nhìn chằm chằm Trương Túc không nhúc nhích.

Được rồi, thật ra biểu hiện của hắn còn được coi là rụt rè đó.

Những người khác trực tiếp quỳ xuống với Trương Túc ngay tại chỗ đó.

Bọn họ biết Chưởng môn rất trâu bò, nhưng một giây trước đó bọn họ vĩnh viễn không thể tượng tượng được một giây tiếp theo Chưởng môn trâu bò đến thế nào.

Chưởng môn vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ≧▽≦!!!

Trương Túc khẽ nâng cằm: Hiệu ứng này quá ổn.

Hệ thống: Điểm công đức quá ổn.

Bộ áo gấm này không phải lần đầu tiên Trương Túc mặc, thật ra mà nói hẳn là lần thứ hai.

Lần đầu tiên nàng mặc đã đặc biệt thích, áo gấm vô cùng vừa người, đủ uy hiếp. Nhưng mà nàng khoe khoang trong chốc lát lập tức phát hiện ra không đúng chỗ nào, là tóc nàng quá ngắn!!

Lúc trước vì để tiện xử lý, nàng dùng dao nhỏ cắt ngắn tóc đi nên hiện tại không búi được ngọc quan QAQ.

Hệ thống lập tức nhảy ra, âm thanh máy móc đều lộ ra vẻ dịu dàng dối trá: “Tiểu đồ ngốc ơi, ngươi đã quên cửa hàng hệ thống rồi à? Một ống thuốc mọc tóc sẽ cho người một mái tóc đẹp đen nhánh bóng mượt.”

Trương Túc kiên trì trong một giây sau đó lập tức dao động một cách đáng xấu hổ.

Cũng may nàng thiết lập nhân vật Chưởng môn rất ổn, mái tóc một đêm dài ra đen nhánh thì người thường cũng chỉ càng thêm kính sợ nàng mà thôi.

Trương Túc lười nhác xốc mí mắt lên một chút, hờ hững nói: “Đi thôi.”

Giọng nói của nàng như dòng suối trong khe đá dưới ánh trăng, thanh thanh lãnh lãnh, không có chút độ ấm nào.

Trương Túc: “Hệ thống ca, có thể cho vạt áo thêm phòng hộ không?”

Như vậy đi vào, vạt áo nhất định phải vững chắc để khỏi mất giá.

Hệ thống: “10 điểm công đức.”

Trương Túc chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, cố gắng nhịn xuống: “Được, được.”

Sau đó mọi người phát hiện khí thế trên người Chưởng môn càng tăng thêm, những người khác tự động đi sau Chưởng môn năm bước, rũ mi rũ mắt, nào còn hưng phấn cứu người lúc trước nữa.

Nhất Niệm đi sau Trương Túc một bước chân, ánh mắt dừng trên người nàng không xê dịch.



Người sống sót ở Hội huyện vĩnh viễn đều không quên được ngày hôm đó. Đêm hôm trước đó, loạn dân và tặc nhân công phá huyện thành, đánh cướp đốt giết, đốt lửa thiêu thành, vô số người chết thảm trong đó, người còn sót lại chỉ kéo dài hơi tàn, bọn họ nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ cũng không thể cảm thấy được chút độ ấm nào.

Vận mệnh của bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết, có lẽ là hôm nay, ngày mai, hoặc vận khí tốt có thể sống đến ngày kia.

Có người còn muốn giãy dụa, muốn thoát khỏi Hội huyện, lại đi tìm một con đường sống, có người mất hết can đảm, nằm ở trong góc yên lặng chờ chết.

Nhưng cho dù là người muốn sống, hay là người muốn chết, trong cùng một lúc đều cùng nghe được một âm thanh lạnh lẽo.

“Ta là Trương Túc, quyền Chưởng môn thứ bảy mươi tám của Thiên Hành môn. Các ngươi còn không mau mau đến trước cửa thành chào đón.”

Âm thanh kia không biết đến từ đâu nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người.

“Cha đứa nhỏ, vừa rồi ngươi có… Có nghe thấy một giọng nữ không?”

“Đệ đệ, đệ đệ, ngươi có nghe được một âm thanh kỳ quái không?”

“Nương, nương, ta sợ quá.”

“Đây là tiên thuật hay là yêu thuật…”

“Có nên đi cửa thành hay không đây…”

Trương Túc khoanh tay đứng, thương lượng với hệ thống: “Ta có cần đứng lên cao một tí nữa, nhìn tương đối uy nghiêm.”

Hệ thống thăm dò: “Ký chủ đang muốn thăng thiên tại chỗ à?”

Trương Túc: …

Trương Túc: “Thôi, ngươi coi như ta chưa nói gì nhá.”

Nhất Niệm nhìn Trương Túc dừng lại, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng thấy mặt mày Chưởng môn băng sương, không giận tự uy, hắn cũng nhịn xuống ham muốn đi hỏi.

Hắn và Chưởng môn có thể ngầm thân cận một chút, nhưng ở trước mặt mọi người, bọn họ cần có khoảng cách thích hợp với nhau.

Bọn họ nghi hoặc không lâu lắm, khoảng mười lăm phút sau, có một lão nhân lớn tuổi lê thân thể tàn tạ đi đến cửa thành.

Đôi mắt vẩn đục của bà khẽ đảo, nhìn đám người quần áo chỉnh tề đằng trước, lại nhìn Trương Túc dường như đang tỏa hào quang, cả người bà đều ngẩn ra.

Trương Túc nhìn lão phụ nhân một cái, ánh mắt không chứa buồn vui.

Lão phụ nhân giống như bị người khác đụng phải, toàn thân run rẩy.

“Tiên nhân, người là tiên nhân sao?”

Bà gần như bổ nhào đến cách Trương Túc năm bước chân, quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh: “Tiên nhân cứu mạng, tiên nhân cứu mạng, thật sự chúng tôi sống không nổi nữa rồi.”

“Tiên nhân đại từ đại bi, cầu xin người thương xót lấy chúng tôi đi, cầu xin người cứu lấy chúng tôi, cầu xin người…” Giọng nói lão phụ nhân khàn khàn, trên khuôn mặt già nua gần như đầy nước mắt.

Từng chữ chứa đầy huyết lệ, từng câu mang đầy nước mắt.

Quả thực là đòn tấn công mạnh vào tình người.

Cổ họng Trương Túc nghẹn lại: “Hệ thống ca, mau mau dán mosaic lên cho ta. Âm thanh nghe được vào trong tai cũng phải lọc hết cảm xúc đi.”

Nàng không đi con đường thân với dân.

Hệ thống: “Ký chủ nhớ trả điểm công đức nhá.”

Trương Túc: Cảm xúc mãnh liệt lập tức biến mất sau khi nghe câu đó.

Người của đội hộ vệ đều rất không đành lòng, có người hơi cảm tính thậm chí còn đỏ mắt, nước mắt tí tách tí tách rơi.

Nhất Niệm cũng hơi hơi liếc mắt, không nỡ nhìn thẳng.

Chỉ có Trương Túc là coi như không thấy đối với một màn trước mặt.

Chính xác, ý trên mặt chữ.

Có lão phụ nhân là người thứ nhất, thì sẽ có nữ nhân gầy yếu thứ hai, có hài tử nhỏ tuổi thứ ba, nam nhân tàn tật thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu…

Cửa huyện thành tiếng khóc rung trời, bọn họ lần đầu tiên buông thả mà phát tiết cảm xúc của chính mình, sợ hãi, khủng hoảng, lo lắng với tương lai, tuyệt vọng…

Trương Túc để mặc bọn họ khóc, giữa lúc đó có hai lần người của đội hộ vệ muốn nói gì đó, chẳng qua là nhìn người Hội huyện này, vốn cảm thấy như nhìn thấy chính mình trong quá khứ vậy.

Sau nửa canh giờ, tiếng khóc đều ngừng lại, mọi người chết lặng ngồi, quỳ trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, giống như bị rút hết tất cả sức lực còn lại.

Trương Túc hờ hững nói: “Khóc xong rồi?”

Bá tánh Hội huyện đờ người chuyển động tròng mắt, nhất thời không thể hiểu được lời của nàng.

Trương Túc vung tay lên, trên mặt đất trống rỗng bên cạnh nàng xuất hiện lương thực và nước, ngay cả nồi sắt muôi gỗ bát sứ đều có!

Trương Túc: “Không được tranh giành, nếu không sẽ không cần hắn/nàng nữa.”

- -----oOo------