Edit: Trúc Điện chủ

Trương Túc nhìn về phía Từ Nam: “Ngươi, qua đây.”

Từ Nam cúi đầu, đôi tay tự nhiên rũ bên cạnh sườn, cách Trương Túc ba bước thì dừng lại cung kính nói: “Chưởng môn, người có gì phân phó.”

Trương Túc: “Có từng đọc sách không?”

“Có thể đọc và viết không?”

“Biết tính sổ sách không?”

Trương Túc hỏi mỗi một câu, sau lưng Từ Nam lập tức ra một tầng mồ hôi. Hỏi xong ba câu, trên trán Từ Nam đều đầy mồ hôi rồi.

Cổ họng hắn lăn lộn, nuốt một ngụm nước miếng: “Không dám giấu Chưởng môn, tiểu nhân chỉ hơi nhận biết vài chữ, miễn cưỡng biết tính.”

Trương Túc đối với câu trả lời này rất không hài lòng, hơi là nhiều hay ít? Miễn cưỡng là miễn cưỡng từng nào?

Nhất Niệm cảm nhận được nàng không vui, chớp mắt với nàng một cái, Trương Túc bèn không nói nữa.

Nhất Niệm tiến lên một bước nói: “Từ Nam, để để ngươi làm danh sách đăng ký người Hội huyện còn sống sót, có thể làm được không? Cho ngươi quản lương thực để ngươi mỗi ngày chia lương thực cho mọi người, có làm được không?”

Đây là nghĩa trên mặt chữ còn giấu nội dung trong lời nói.

Tim Từ Nam ngừng đập một nhịp, sau đó đập liên hồi: Hắn muốn khiêm tốn hai câu, nhưng dường như Chưởng môn không được nhẫn nại cho lắm.

Miệng hắn nhanh hơn não, lớn tiếng nói: “Có thể, Chưởng môn, ta có thể làm được.”

Nhất Niệm lui về sau, gật đầu với Trương Túc: “Chưởng môn, người có vừa lòng với đáp án này không?”

Trương Túc cũng không cần quá vừa lòng.

Nàng tùy ý vung tay lên, trong ngực Từ Nam lập tức xuất hiện một quyển giấy trắng đóng thành sách cùng một cái bút đầu cứng.

Trương Túc: “Hệ thống ca, sao một quyển sách bài tập và một cái bút máy mà ngươi cũng thu của ta 20 điểm công đức hả?”

“Ta cảm giác ngươi đang bẫy ta.”

Hệ thống tự nhiên cảm thấy chột dạ. Nó định lấy lý do là thời đại này không có bút máy cho nên giá cả cao vân vân…

Trương Túc đã nói trước: “Ít nhất phải cho ta hai bình mực đi cùng với bút máy chứ, nếu không…”

Hệ thống: “...”

Ngươi không cần uy hiếp bản hệ thống, bản hệ thống cũng không phải bị dọa đến to đầu.

Hệ thống: “... Đã biết.”

Trương Túc lạnh mặt nói với Từ Nam: “Cho ngươi hai canh giờ.”

Từ Nam giật bắn mình, lớn tiếng nói: “Vâng, Chưởng môn.”

Từ Nam cầm vở đang đi đi thì lại nghe âm thanh lạnh lẽo từ phía sau: “Nhớ xoay tròn nắp bút để mở ra.”

Từ Nam: Cái gì mũ???

Chờ đến khi hắn chuẩn bị dùng bút thì vẻ mặt mới đần ra.

Hắn nhớ lời Chưởng môn nói phải xoay tròn, nên hắn cầm hai bên đầu hơi dùng sức khẽ xoay.

Sau đó lập tức cảm giác được một đầu lỏng ra, hắn tăng nhanh tốc độ, sau đó lập tức thấy được một đầu hơi nhọn dường như là ngòi bút.

Đó là ngòi bút hả?

Trời ơi, loại ngòi bút giống như cây kim này thực sự có thể viết chữ sao?

Trong lòng hắn không trả lời được, thử thăm dò viết tên hắn lên giấy, hắn vô cùng cẩn thận, sợ bản thân mình chỉ hơi mạnh một tí thì sẽ làm gãy ngòi bút.

Từ trước đến giờ hắn chỉ biết dùng bút lông viết chữ, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời được dùng loại ngòi bút này.

Thần tiên trên trời đều dùng loại bút này viết chữ sao? Chưởng môn nói cái này tên gì nhỉ, bút máy à.

Thân bút trơn tuột có cảm xúc vô cùng nhẵn nhụi, thiết kế mượt mà quá phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ rồi.

Sau khi Từ Nam viết tên và quê quán của hắn lên giấy xong, hắn thu hồi tâm thần xem lại chữ mình viết, hắn không thể tin được bản thân mình lại có thể viết ra được chữ nhỏ như vậy, hơn nữa còn vô cùng tinh tế, có một loại cảm giác nét chữ cứng cáp.

Thật ra sử dụng bút máy cũng không khó. Trong lòng Từ Nam nghĩ thầm có vẻ hơi giống lúc hắn mới bắt đầu viết chữ, giống như cầm nhánh cây khoa chân múa tay trên mặt đất vậy.

Hắn bắt đầu lần lượt đăng ký, trí nhớ của hắn rất tốt, chỉ cần nhìn mặt qua một lần là sẽ không bị nhầm, hơn nữa hắn chính là người Hội huyện, cho nên đăng ký rất nhanh.

Thật ra trong lòng Trương Túc cho chút bội phục Từ Nam, năng lực thăm dò và khả năng tiếp thu của Từ Nam rất tốt.

Nàng nhìn thấy có một phụ nhân sau khi đã đăng ký xong, không biết làm sao mà lại đi đến trước mặt Từ Nam, Từ Nam trực tiếp vòng qua nàng ta.

Nhất Niệm cũng rất vừa lòng với Từ Nam, về sau chỉ cần hơi chỉ điểm một chút thì người này sẽ là một thủ hạ thật tốt.

Trương Túc tiếp tục nhìn huyện thành bị cháy đến bảy tám phần, trong lòng suy nghĩ làm sao xây dựng lại lần nữa.

Những người khác trong đội hộ vệ cũng an an tĩnh tĩnh nhìn bọn họ.

Nhất Niệm còn đang tự hỏi đến lúc đó làm sao tẩy não Từ Nam, có cần phải làm ra một quy trình cố định hay không. Dù sao sau này Chưởng môn còn phải thu nạp nhiều người hơn nữa, nếu về sau mỗi người mới đến đều phải suy nghĩ đến chuyện làm sao lừa dối thì thật quá phiền toái mà.

Quả nhiên vẫn yêu cầu phải có một bộ quy trình.

Đầu tiên những người này đã trải qua các loại bóc lột, vốn dĩ đã không còn tình cảm với triều đình, có vài người không chừng còn cực kỳ căm hận triều đình, vào lúc bọn họ cực khổ nhất, Chưởng môn sẽ từ trên trời giáng xuống, cho bọn họ hy vọng.

Đầu óc Nhất Niệm xoay chuyển thật nhanh, nếu muốn tốc độ tẩy não nhanh hiệu suất cao, cần phải đưa Chưởng môn lên địa vị cao vô hạn, làm cho mọi người dù ngoài miệng gọi Chưởng môn, nhưng trong lòng lại thờ phụng người như một vị thần.

Trong lòng Trương Túc và Nhất Niệm đều có chuyện, nên chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Từ Nam viết viết, đột nhiên không viết ra được chữ nữa, bút máy hết mực. Đương nhiên hắn không biết đây là hết mực, mà hoảng sợ mình làm hỏng bút thần rồi.

Mặt hắn lập tức trắng bệch, bước nhanh đến trước mặt Trương Túc rồi quỳ xuống.

“Chưởng môn, tiểu dân có tội, xin người hãy trừng phạt tiểu dân.”

Trương Túc:???

Trương Túc:!!!

Trương Túc khoanh tay mà đứng, hít sâu một hơi: “Chuyện gì mà hoảng sợ như vậy?”

Hai tay Từ Nam giơ cao bút máy lên, đau lòng nói: “Chưởng môn, tiểu dân làm hỏng bút thần rồi, không viết ra chữ nữa.”

Trương Túc sẽ không mở bút máy ra xem, quá mất phẩm giá.

Hệ thống: “Hết mực, thêm mực đi.”

Trương Túc: “Vậy ngươi thêm đi.”

Hệ thống: “Ký chủ, cái này phải 1 điểm công đức.”

Giọng nói của Trương Túc có phần nguy hiểm: “Ngươi còn yêu cầu điểm công đức với ta à?”

Hệ thống: …

Hệ thống: “Ký chủ, chuẩn bị cho tốt nè.”

Trương Túc giơ tay vuốt qua bút máy một cái: “Được rồi.”

Coi như nàng còn có chút lương tâm, giải thích: “Bút lông phải chấm mực mới có thể viết chữ, bút máy này cũng thế, chẳng qua mực không giống nhau thôi.”

Từ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là vậy, hắn còn tưởng là hắn làm hỏng bút rồi, hù chết hắn mà.

Hắn không phải kẻ ngốc, đại khái hắn hiểu Chưởng môn khó có được giải thích cái này là vì cái gì, trong lòng hắn rất xúc động.

Hắn chẳng qua chỉ là một người vô danh tiểu tốt, có tài đức gì mà được vinh dự như vậy cơ chứ.

Là Chưởng môn đã cứu hắn, một lần nữa cho hắn cơ hội được làm người, có thể được Chưởng môn thu nhận, ra sức vì Chưởng môn, là phúc phận lớn của hắn.

Từ nay về sau, dù phải lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không chối từ. Nếu có ai dám bất kính với Chưởng môn, Từ Nam hắn là người đầu tiên không bỏ qua.

Nhất Niệm còn đang nghĩ làm sao để tẩy não cho Từ Nam, ai ngờ Từ Nam đã tự tẩy não cho chính mình rồi.

Trương Túc cũng không nghĩ chỉ một hành động vô tình của nàng mà lại có uy lực lớn đến vậy.

Từ Nam cầm giấy bút đi rồi, Trương Túc lại chìm vào trong suy tư về việc quy hoạch Hội huyện.

Nàng đứng ở đó, nhìn thành trì đổ nát trước mắt, thần sắc không vui không buồn.

Hoa văn phức tạp hoa lệ trên áo gấm, tiên hạc vỗ cánh bay lượn cũng không nhiễm một tia khói lửa, ánh mắt lạnh lùng không gì sánh được.

Nếu Trương Túc biết ý nghĩ của bọn họ thì nhất định sẽ phỉ nhổ: Cho dù tiên hạc này thêu rất sống động, nhưng cũng chỉ là đồ giả nha, gì chứ, còn trông cậy vào một vật chết có cảm tình à, đi gặp quỷ đi.

Nàng không muốn sống nữa mới dám mặc cái đồ đó.

Vào lúc này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ một điều, Chưởng môn là thần tiên trên chín tầng trời, không thể khinh nhờn tiên. Là tồn tại mà phàm nhân nhìn thấy được nhưng vĩnh viễn không thể với tới.

Trong lòng Trương Túc càng nghĩ càng bực, bởi vì hình như nàng nhớ nhầm địa hình rồi QAQ.

May đây không phải cuộc thi, chứ không thì nàng thi rớt rồi.

Mọi người phát hiện khí thế quanh thân Chưởng môn càng lạnh hơn, Từ Nam căng da đầu đi qua nộp bài tập… Xí xí, lại giao đăng ký người sống và quê quán.

Từ Nam: “Chưởng môn, tiểu nhân làm xong rồi.”

Trương Túc lật lật, đều là chữ phồn thể…

Ngay cả ghi con số bao nhiêu người cũng là viết bằng chữ phồn thể. May mà Trương Túc còn không quá phế, chữ phồn thể từ một đến mười còn nhận được.

Nhân số: 660 người.

Số người này còn rất may mắn nha, nhưng trong phút chốc nghĩ đến một cái huyện thành to như vậy mà cuối cùng chỉ còn lại từng này người, chút đùa giỡn vừa dâng lên lại lập tức biến mất.

Trong 660 người này, người già, yếu, tàn phế gần như chiếm 70%, thanh niên khỏe mạnh hoặc là tối qua trong lúc chống cự bị giết, hoặc là đã chạy.

Nếu Trương Túc lại đến muộn vài ngày nữa, số lượng những người này còn giảm mạnh ít nhất một nửa nữa.

Nàng nhỏ giọng nói với Nhất Niệm: “Ngươi cho người đưa hai mươi tên ác nhân về lãnh địa, không đói chết là được, không nghe lời cứ đánh.”

Trong mắt Nhất Niệm hiện lên chút ý cười: “Ta hiểu rồi.”

Nhất Niệm đi qua nói lại với người của đội hộ vệ.

Tần Thu Nguyệt lo lắng nói: “ Nhất Niệm đại nhân, thật sự không cần chúng tôi để lại một ít người à, có lẽ không thể trọng dụng nhưng vẫn có thể hầu hạ Chưởng môn mà.”

Nhất Niệm trầm ngâm một lát: “Vậy để mười người lại đi. Những người khác áp tải những người kia về lãnh địa. Bọn họ là tội nhân, tội nhân có đãi ngộ như thế nào không cần ta phải nhiều lời chứ.”

“Vâng, Nhất Niệm đại nhân.”

Tần Thu Nguyệt mang theo chín người còn lại đi đến bên Trương Túc: “Chưởng môn.”

Trương Túc vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện một đống thảo dược: “Cho người bị thương dùng thuốc.”

Thảo dược cầm máu thời này cũng có, cho nên cửa hàng hệ thống bán cũng khá rẻ.

Nàng vẫy Từ Nam đến: “Bây giờ ngươi có kế hoạch gì.”

Từ Nam: “Tiểu nhân thề sống chết đi theo Chưởng môn.”

Trương Túc: …

Ai nói với ngươi cái này vậy.

Trương Túc: “Ngươi nên hiểu ý của bổn tọa, bổn tọa ở Xích Hạ, sẽ không ở lại chỗ này.”

Từ Nam lập tức đỏ mắt: “Chưởng môn, là tiểu nhân làm không tốt, người không cần chúng tôi nữa sao.”

Trương Túc: “Không phải.”

Nàng gần như nhìn lướt qua Nhất Niệm theo bản năng, Chưởng môn mà nói quá nhiều thì sẽ không thể tạo được hình tượng cao lãnh nha.

Nhất Niệm nói: “Xích Hạ cách chỗ này chỉ 30km, cho nên ngươi có thể yên tâm, chỉ cần các ngươi trung thành và tận tâm với Chưởng môn, Chưởng môn sẽ không vứt bỏ tín đồ của người.”

Từ Nam chờ mong và khát vọng nhìn Trương Túc: “Thật vậy sao?”

Trương Túc đặc biệt lạnh lùng: “Ừ.”

Ngữ khí kia có lạnh lùng đến miễn bàn, nhưng nghe vào lỗ tai của Từ Nam lại như tiếng trời.

Từ Nam không kiềm được lộ ra nụ cười: “Chưởng môn, tiểu nhân muốn một lần nữa tu sửa lại Hội huyện, nếu có thể thì một lần nữa khai khẩn đất đai, mặc kệ như thế nào, chung quy là để mọi người có chuyện để làm.”

Cùng ý tưởng của Nhất Niệm quả thực là không mưu mà hợp.

- -----oOo------