Edit: Trúc Điện chủ

Trong lòng Trương Túc lập tức có chút chua xót.

Nàng lầu bầu: “Ngươi không nên dối gạt ta.”

“Ta sai rồi. Chưởng môn, ta không cầu người tha thứ cho ta, nhưng có thể xin cho ta một cơ hội lập công chuộc tội được không?”

Trương Túc buông kính truyền âm, trong lòng điên cuồng hò hét với hệ thống: “999, tư liệu của ngươi rốt cuộc có lộn không?”

“Nhất Niệm, à không, Tần Khiếu thật sự là nam chính à?”

Có lẽ, có khả năng, vừa hay trùng tên trùng họ trùng thân phận… Hự 〒▽〒.

Hệ thống: “Vô cùng chính xác.”

“Tiểu gia hỏa này giấu cũng rất kỹ.”

Trương Túc: …

Cho nên, nam chính đang cầu xin một nữ phụ tha thứ, khoa trương nhất chính là, nữ phụ là nàng còn đặc biệt chính là hàng giả nữa chứ.

Thế giới này thật con bà nó quá đặc biệt [Nghiến răng nghiến lợi jpq.]

Trương Túc tắt kính truyền âm, nàng muốn bình tĩnh lại đã.

Nhất Niệm, ách, cũng chính là Tần Khiếu vừa bị lộ thân phận nhìn truyền âm kính không còn động tĩnh, mặt trầm như nước.

Rốt cuộc là ai bán đứng hắn.

Hắn buồn bực, góc bàn dày nặng rơi xuống trên mặt đất, còn một ít vụn gỗ nhỏ văng lên.

Cửa gỗ mở ra, thiếu niên khí thế bức người rời đi. Hắn tìm hai cấp dưới đáng tin dặn dò một phen, ném lệnh bài xuống, lại điểm tên hai mươi người có thân thủ tốt, lập tức đuổi đến Liên Châu.

Trương Túc rối rắm trong chốc lát, rồi đem việc này bỏ xuống.



Trương Điềm Điềm mang theo người mai phục ở giữa đường, đợi hai ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy người tới.

Nàng xác nhận vẻ ngoài đối phương một chút, đôi mắt to nheo lại, lạnh lùng nói: “Lên!”

Nàng nghiêm khắc chấp hành phân phó của Trương Túc, chỉ bắt người chứ không giết người.

Rồi sau đó cho người cải trang, tiếp tục đi trước “hội hợp” với Triệu Chu.

Tần Khiếu một đường phong trần mệt mỏi, ngày đêm đi gấp, gần như hắn về cùng lúc với quan viên mà Trương Điềm Điềm phái người đem về.

Hắn hỏi thăm qua loa hai câu, trong lòng đã đoán được bảy tám phần.

Thôi Phất!

Cách đó ngoài trăm dặm, Thôi Phất kéo chặt quần áo trên người, cái rét tháng ba này thật là không chịu nổi, lạnh từ đầu đến chân.

“Hắt xì, lạnh quá…”

Tần Khiếu lấy cớ này đi thẳng vào hành cung.

Trương Túc không ngờ nhanh như vậy đã được nhìn thấy Nhất Niệm, à không, Tần Khiếu.. Ách… Nam chính.

Mấy thân phận của thiếu niên lăn qua lộn lại, chờ đến lúc Trương Túc phục hồi tinh thần, trong đại điện chỉ còn lại có nàng, thiếu niên, và chủ soái mới nhậm chức trên mặt đất.

Không khí khá là xấu hổ.

“Các ngươi là ai mà cũng dám bắt cóc mệnh quan triều đình?”

“Được lắm, các ngươi còn dám tự mình tu sửa hành cung, ý đồ tạo phản, đợi ta báo về cho Hoàng thượng, nhất định phải tru sát các ngươi sạch sẽ.”

Ngu cũng có chỗ tốt của ngu. Trương Túc và Tần Khiếu cùng nghĩ vậy.

Mấy chuyện như dời đi lực chú ý gì đó, thật là không thể làm tốt hơn.

Trương Túc đen mặt hỏi: “Ngươi có biết người này không?”

Nhất Niệm, à, Tần Khiếu nếu là Cửu Hoàng tử, vậy hẳn là quan viên trong triều đều sẽ có ấn tượng. Người này có thể được phái tới nhận chức vụ của Triệu Chu, thì cũng không phải hạng người vô danh.

Người nọ vẫn còn đang kêu gào trên mặt đất: “Chẳng qua chỉ là tên tiện dân hèn mọn, cũng dám tự xưng quen biết bản…”

“Sơn Phúc.”

Người trên mặt đất đờ ra.

Tần Khiếu nhíu mày: “Lữ thị đúng là người nào cũng dám dùng nhỉ.”

“Lớn mật, lại dám vô lễ với nương nương như thế.”

Tần Khiếu hoàn toàn không có hứng thứ với hắn ta: “Chưởng môn, người này không cần tra gì đâu, giết đi.”

Trương Túc nhìn hắn chằm chằm.

Tần Khiếu chần chờ nói: “Hắn ta là một hoạn quan, trước kia ở trong cung không ít lần đi theo Lữ thị tác oai tác quái.”

Trương Túc: À.

“Ngươi xem xử trí đi.”

Rất nhanh có người tiến vào lôi người ra. Trong phòng chỉ còn lại Trương Túc và Tần Khiếu.

Trương Túc không được tự nhiên hỏi: “Sao ngươi đột nhiên trở lại vậy?”

Tần Khiếu rũ mắt: “Mọi chuyện xong xuôi nên trở lại.”

Trương Túc: Gạt người.

Trương Túc: “Ngươi không hỏi xem sao ta biết được à?”

Tần Khiếu: “Là Thôi Phất hả.”

Trương Túc: …

Trương Túc:!!!

Trương Túc: “Hệ thống ca, hệ thống ca.”

Hệ thống vô cùng cảm khái: “Không hổ là nam chính nha, đầu óc này chính là không thể so đó.”

Trương Túc: Có cảm giác bị đá đểu ý.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Đột nhiên, thiếu niên cử động. Hắn chậm rãi đến gần, từng bước một, đi về phía Trương Túc.

Nếu không phải Trương Túc phải duy trì tôn nghiêm của Chưởng môn thì đã muốn chạy rồi.

Tay nàng bị người nắm lấy, Trương Túc thiếu chút nữa bùng nổ, vừa nhấc mắt mới phát hiện sao Nhất Niệm lại cao vậy chứ nhỉ.

“Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, xin Chưởng môn ít nhất cho ta một cơ hội sửa sai, đừng vội đẩy ta ra được không?” Hắn rất đẹp, mắt to, mũi cao, lông mi đen đặc, môi mỏng khẽ mím lại, có lẽ do suốt đêm đi đường, sắc mặt của hắn khó che giấu được vẻ tiều tụy, nhưng mà chẳng những không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn, ngược lại thêm một chút vẻ đẹp nhu nhược.

Trương Túc: Con mẹ nó…

Trương Túc rút tay về, quay mặt chỗ khác: “Nhất… Tần Khiếu, ngươi…”

“Rầm”, tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trương Túc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên hôn mê trên đất.

Trương Túc:???

Trương Túc nóng nảy: “Hệ thống ca, mau mau nhìn cho ta với, có xảy ra chuyện gì không?”

Hệ thống nhanh chóng rà quét thân thể cho Tần Khiếu, rồi sau đó mới nói: “Do quá mệt mỏi.”

Chính là đang khỏe mạnh mà mệt đến ngất xỉu, trong lòng Trương Túc tự động dịch ra thế.

Trong nháy mắt kia, nàng không nói lên lời là cảm giác gì. Nhưng mà có chút hối hận, sớm biết thế lúc trước nói rõ ràng ở kính truyền âm cho người ta.

Trương Túc đỡ người lên giường nằm, lại mua một ống dịch dinh dưỡng đút cho hắn.

Một tay nàng chống cằm, quan sát thiếu niên ở khoảng cách gần: “Ngươi nha ngươi, sao ngươi lại là nam chính chứ?”

Nàng duỗi tay dùng sức chọc vào mặt Tần Khiếu, cảm xúc mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay.

Một lúc sau, nàng nghĩ đến gì đó, có chút hưng phấn nhỏ: “Hệ thống ca, nam chính bây giờ chính là tiểu đệ của ta đó.”

Hệ thống: “... Hình như, đúng đó.”

Trương Túc: “Ta đây thật quá trâu mà. Nữ phụ khí phách.”

Hệ thống: Tuy rằng… Nhưng mà hình như cũng không sai.

Một chút buồn bực cuối cùng trong lòng Trương Túc cũng đã không còn, nàng chọc chọc cái trán của thiếu niên, hừ hừ nói: “Tần Khiếu.”

“Tần Khiếu…”

Trương Túc thu tay lại, vui vẻ đi mất, sau khi nàng rời đi, lông mi thiếu niên hơi hơi run rẩy.

Trương Túc mang theo bút, sửa chữa bản kế hoạch của mình, nếu nam chính là thủ hạ của nàng, như vậy đánh hạ Vĩnh Nguyên triều là chuyện ván đã đóng thuyền. Trong nhất thời lòng tin tăng lên nhiều.



Tần Khiếu ngủ một giấc rất sâu, cũng rất lâu, hắn cũng có một giấc mơ vô cùng quái dị.

Trong mơ, hắn gian nan cầu sinh trong đám dân chạy nạn, trên người hắn có có độc, không phát được nội lực, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đề, càng không nói đến việc tìm đồ ăn.

Hắn vừa mệt vừa đói lại còn khát, nếu lại không tìm thấy nước, hắn nhất định chết chắc rồi.

Cho nên hắn bí quá hóa liều, đi lên núi chỗ dân cư thưa thớt, trải qua trăm đắng ngàn cay tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm được nước, lại trong quá trình lấy nước thì bất hạnh rơi xuống vách núi.

Cổ tay hắn bị thương, chảy máu độc ra, hắn vẫn không do dự mà uống vào. Miễn cưỡng chống đỡ được một canh giờ.

Hắn cũng không biết sống thêm một canh giờ thì có ý nghĩa gì, chỉ là không muốn chết. 

Trên đường, hắn thấy được một thứ xanh biếc, bất chấp tất cả túm lấy ăn…

Lúc sau chính là đau đớn, quá đau, cho dù là ở trong mơ, cũng chân thật như vậy.

Cuối cùng hắn sống sót, còn ngoài ý muốn giải độc trên người, có thể sử dụng nội lực.

Lần thứ hai hắn lẫn vào trong đám dân chạy nạn, vì một chút đồ ăn mà tranh đoạt với người khác. Sau khi bị đám dân chạy nạn khác coi như đồ ăn thì nhanh chóng giết lại.

Mỗi một ngày đầu óc hắn đều cực kỳ tỉnh táo, lòng càng ngày càng lạnh lùng. Hận thù là động lực duy nhất để hắn nỗ lực sống sót.

Không có ai cho hắn sự ấm áp, hắn một mình gian khổ tồn tại. Loại cô tịch này gần như làm cho hắn không thở nổi…

Không nên như thế này, hắn không phải chỉ có một mình.

Hắn cũng được người che chở, chiếu cố, quan tâm.

Bên cạnh hắn còn có một người, quan hệ của bọn họ rất tốt, không ai xen vào được, hắn… 

Nàng… Nàng là, nàng là…

“Chưởng môn.” Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, nhỏ giọng nỉ non.

Trong lòng trống vắng, biết rõ đó là giấc mơ, nhưng mà vì sao, hắn vẫn cứ khổ sở như vậy chứ.

Tần Khiếu cố từ trên giường đứng lên, vừa chạm xuống đất thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện.

Khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, đặc biệt đôi mắt sáng ngời kia không giấu được sự quan tâm trong đó.

“Chưởng môn.” Hắn chạy ba bước làm hai đến, vươn tay ôm người đó vào lòng.

Trương Túc:???

Trương Túc:!!!

Chiếm tiện nghi của nàng à!!!

Trương Túc giãy dụa: “Nhất… Tần Khiếu, ngươi buông bổn tọa ra.”

“Chưởng môn, ta gặp ác mộng.” Giọng nói vô cùng nhỏ.

Động tác của Trương Túc cứng lại, đừng, đừng có mà sử dụng khổ nhục kế chứ.

Tần Khiếu ôm chặt lấy nàng, cằm gác trên vai Trương Túc, một nửa là nghĩa mà sợ một nửa là cảm động: “Trong giấc mơ kia không có người, ta một mình cầu sinh trong đám dân chạy nạn. Còn may, còn may ta kịp thời tỉnh lại, thoát khỏi ác mộng kia.”

Trương Túc: Ewwww…

Tuy rằng… Nhưng mà, thiếu niên à, tình cảnh trong mộng của ngươi hẳn mới là chuyện ngươi vốn trải qua.

Nhưng mà Trương Túc có chút tò mò, không có nàng và hệ thống, nam chủ giải độc kiểu gì nhỉ. Nàng thuận miệng hỏi,  Tần Khiếu bèn nói lại nội dung trong giấc mơ.

Trương Túc: …

Quả nhiên là đãi ngộ của nam chính mà.

- -----oOo------