Trans: Bạch Lan Tửu

Trương Nhiễm cắn ngón tay, cuộn tròn thành một cục, trong lòng là oán hận nồng đậm. Nếu không do Trương Hựu, hiện tại nàng ta vẫn đang ở trong khuê phòng an tâm đợi, giường rộng gối êm, hà tất phải chịu nỗi khổ này.

Quyền quản gia thì sao, phủ Quốc công cũng chỉ có hai nữ tử là nàng ta và Vệ thị. Vệ thị mất đi nữ nhi, u buồn thành bệnh, đều sắp sống dở chết dở, còn rảnh đâu mà quản gia. Cho nên quyền quản gia đương nhiên sẽ rơi vào tay nàng, nên là nàng.

Nàng nghĩ đến đủ thứ, vẻ mặt càng thêm vặn vẹo, kết quả không chú ý dưới chân, bị con gì cắn, nàng lập tức nhảy lên, thét chói tai trong phòng giam.

Nhóm người Trương Hựu đều thờ ơ lạnh nhạt.

Lòng thương tiếc với đứa cháu gái này của Trương lão gia tử vì chuyện lúc trước cũng đã tiêu tán một chút.

Chuyện của Hựu nhi rõ ràng là do Lữ Quý phi và Hoàng đế liên thủ hãm hại, người ta đã rắp tâm, việc này không sai, nhưng bọn họ vẫn tức giận.

Cho dù hôm nay Hựu nhi cự tuyệt vào cung, một tội kháng chỉ, coi nhẹ hoàng quyền giáng xuống, bọn họ vẫn khó thoát rủi ro. Hoặc là cho dù hôm nay may mắn thoát được, còn ngày sau...

Chẳng lẽ nhiều lần đều có thể kháng chỉ.

Việc này không phải chỉ đơn giản ở đúng hay sai, công bằng hay không, mà là một hồi giằng co giữa hoàng quyền và thế gia.

Gốc rễ của phủ Quốc công đã sâu, cho dù hiện tại người đều không còn thì lạc đà gầy vẫn hơn ngựa khỏe. Hoàng đế nhất định muốn giết bọn họ, muốn lập uy giết gà dọa khỉ, nhưng kết quả sẽ không như hắn mong muốn, cái đạt được sẽ chỉ là phản phệ đến từ những thế gia khác trong kinh thành.

Trong bóng tối, Trương lão gia tử nhìn về phía cháu trai nhà mình, lòng tràn đầy thương tiếc. Không ngờ có một ngày cháu trai cả của ông lại trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ.

Bên tai là tiếng khóc đứt quãng và tiếng thét chói tai của Trương Nhiễm, ông có chút không kiên nhẫn. Thân là nữ nhi Trương gia, ánh mắt lại thiển cận, lòng dạ lại hẹp hòi, gặp chuyện chỉ biết khóc.

Ông xé một mảnh vải trên người xuống che lỗ tai lại.

Ngày tiếp theo, ánh mặt trời bên ngoài chói chang mới có một tia sáng chiếu vào bên trong.

Bụng mọi người đều đói đến kêu vang, nhưng trong phòng giam không có gì cả.

Mãi đến khi gần tới buổi trưa mới có ngục tốt đến, hung thần ác sát nói: "Này, lại đây ăn cơm."

Hắn lấy tù trong giỏ mấy cái màn thầu ném vào, lại đưa đến nửa thùng nước bẩn, ném thêm mấy cái bát có lỗ thủng.

Trương Nhiễm lập tức tức đến phát khóc: "Ngươi đây là đồ cho người ăn sao?"

Ngục tốt quất một roi qua, chẳng qua là có chắn song gỗ ngăn lại, uy hiếp lớn hơn thương tổn: "Một đám tội nhân dám can đảm mưu hại Hoàng thượng, chỉ xứng ăn mấy thứ này."

"Ta không có, ta không có, ta là bị oan uổng." Trương nhiễm rống đến khàn cả giọng, nước mắt giàn giụa cả mặt.

Ánh mắt thèm nhỏ dãi của ngục tốt đảo qua đảo lại trên người nàng ta: "Không hổ là cô nương phủ Quốc công, da thịt thật non mịn."

Cả người Trương nhiễm run lên, vừa sợ vừa ghê tởm, không ngừng lui về phía sau.

Ngục tốt cười nhạo một tiếng: "Vào đến đây rồi thì đừng mơ đi ra được."

Dứt lời nghênh ngang rời đi.

Trong phòng giam lại khôi phục yên tĩnh, Trương Nhiễm ôm đầu gối nhỏ giọng nức nở.

Những thứ như màn thầu mốc meo và nước bẩn kia đương nhiên không có người ăn, bọn họ cứ như vậy kéo hai ngày, có mấy người đã đói đến đầu váng mắt hoa.

Bọn họ lại không biết, bên ngoài đã loạn đến lật trời.

Nếu nói lúc trước Thôi gia bị vây khốn, bọn họ chỉ thở dài tiếc nuối, rốt cuộc Thôi gia thế lớn cũng là võ thần, vẫn có chút ngăn cách với văn thần.

Nhưng phủ Quốc công lại không như vậy, nó chiếm một vị trí không tầm thường trong nhóm văn thần.

Lữ Quý phi nghe tin thuộc hạ báo, nhìn móng tay mới sơn, cười: "Đám lão già kia thích quỳ như vậy thì cứ để cho bọn chúng quỳ đi."

Tốt nhất là một đám đều quỳ đến chết đi mới tốt.

Ngược lại nghĩ đến cái gì, ả lại nói: "Bên phía Trương gia kia thế nào?"

Tiểu thái giám cười lấy lòng, nói: "Đều rất kiêu ngạo, không ăn không uống."

Lữ Quý phi: "Ồ."

"Chỉ là." Tiểu thái giám do dự.

Lữ Quý phi không kiên nhẫn: "Có gì nói mau, chớ có dong dài."

Tiểu thái giám; "Bên phía Trương gia đã xảy ra một chút chuyện thú vị, là thế này... "

Lữ Quý phi nghe vậy ngẩn người, sau đó vỗ tay cười to.

"Ha ha ha ha ha, hay cho một Nhị cô nương phủ Quốc công, không tệ không tệ." Châm chọc trong mắt đều tràn ra hết.

"Ngươi lui xuống trước đi."

Tiểu thái giám: "Vâng."

Lữ Quý phi đợi trong chốc lát, Tùng Sơn Giang đi từ trong ám đạo đi ra. Lữ Quý phi lập tức nói lại việc này với hắn: "Ngươi xem, phủ Quốc công có uy phong cực cao cũng có người xấu xa như Trương Nhị cô nương vậy."

Ả tin Trương Nhiễm không chủ động tìm người hại đích tỷ, bởi vì đối phương không có lá gan và đầu óc đó. Chẳng qua là trong lúc gặp nguy hiểm, ý nghĩ ác độc trong lòng lập tức tràn ra mà thôi.

Xong việc còn có thể thoái thác: Không phải cố ý, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Thật là đủ ác độc.

Còn không bằng ác đến tận cùng.

Lữ Quý phi nhớ tới trước kia cũng có không ít cung phi như vậy, sắc mặt lập tức không tốt lắm.

Tùng Sơn Giang ôm lấy ả, dịu dàng nói: "Không phải nương nương muốn đạp phủ Quốc công xuống bùn sao, thật ra tiểu nhân có một chủ ý."

Lữ Quý phi: "Ồ?"

...

Vào lúc người Trương gia sắp chết đói đến nơi, Lữ Quý phi lấy một loại tư thế cao cao tại thượng xuất hiện, đầu tiên ả ta chế nhạo Trương Hựu một phen, sau đó lại nói nếu Trương Hựu thuận theo ý ả thì sẽ thế nào thế nào, tóm lại kéo đủ hận thù của Trương Nhiễm cho Trương Hựu.

Lữ Quý phi cảm nhận được oán hận không chút che giấu trong mắt Trương nhiễm, nhướng mày, đổi đề tài: "Đây là Nhị cô nương Trương gia nhỉ, tên Trương Nhiễm phải không?"

Giọng ả đột nhiên dịu dàng khiến cho Trương Nhiễm thụ sủng nhược kinh, trong nháy mắt cảm tình với Lữ Quý phi đột nhiên tăng vọt. Nàng ta không khỏi dâng lên chút lấy lòng: "Nương nương thế mà nhớ rõ tên tiểu nữ, tiểu nữ lấy làm vinh hạnh."

Nàng ta đã đói mấy ngày liền, hữu khí vô lực, lúc này lại mạnh mẽ chống đỡ, nói chuyện đến lưu loát.

Trương lão gia tử vốn đã sắp ngất xỉu, nghe được tiếng Trương Nhiễm, ngực trướng đến khó chịu, bị tức đến tỉnh táo lại.

Lữ Quý phi đương nhiên cũng chú ý đến, đắc ý trong lòng càng tăng lên, thái độ với Trương Nhiễm cũng càng tốt hơn, lập tức kêu người chuẩn bị điểm tâm sạch và nước trong.

Trương Nhiễm do dự.

Lữ Quý phi: "Ăn đi, không có độc."

Trương Nhiễm không còn do dự nữa, uống một ngụm lớn nước trước, sau đó cầm điểm tâm ăn thỏa thích.

Sau một chén trà nhỏ, nàng ta đã ăn xong điểm tâm, sau đó ngượng ngùng nói: "Nương nương, tiểu nữ thất lễ."

Lữ Quý phi: "Sao có thể, ngươi thẳng thắn bao nhiêu, cô nương tốt như ngươi lại bị liên lụy, thật là quá đáng tiếc." Rốt cuộc ả cũng để lộ ý muốn của bản thân, Trương Nhiễm lại vui vẻ, gấp gáp chạy qua.

Không phải chuyện lớn gì, chỉ là Trương Nhiễm lấy thân phận là người Trương gia, mạnh mẽ lên án phủ Quốc công làm đủ loại việc ác, đặc biệt là Trương Hựu. Miêu tả Trương Hựu thành một kẻ bại hoại trong bại hoại, mà Trương Nhiễm nàng lấy đại nghĩa diệt thân, Quý phi thưởng thức dũng khí và lòng chính nghĩa của nàng nên đặc biệt xá tội cho nàng, còn ban quan tiễn tước cho nàng.

Trương Nhiễm hoàn toàn không chút chần chờ nào đã đồng ý.

Trương lão gia tử nghe xong toàn bộ câu chuyện, nghẹn khí suýt nữa thì chầu tây thiên.

Lữ Quý phi cũng không muốn để ông chết dễ dàng như vậy, cố ý kêu thái y qua đây trị liệu cho người Trương gia, để bọn họ sống cho tử tế, nghe một chút xem bên ngoài đánh giá họ như thế nào.

Trương Nhiễm được bày mưu đặt kế, trước mặt người ngoài miêu tả phủ Quốc công giống như một cái nhà giam ăn thịt người, Nhị phòng, Tam phòng chết cũng không phải do người ngoài làm hại, đều là do Đại phòng vì tranh đoạt quyền lợi mà làm hại.

Trương Nhiễm vốn cũng là nghĩ như vậy, lại nói miễn bàn đến có bao nhiêu chân tình thực cảm, lòng đầy căm phẫn, không ít người không rõ nội tình đúng thật là không tin.

"Thật không ngờ Trương Quốc công thế mà lại là dạng người thế này."

"Cái gì mà Trương Quốc công, đó là một kẻ tội nhân."

"Ta đã nói mà, những kẻ làm quan này không có kẻ nào tốt cả."

"Ức hiếp dân lành, cưỡng đoạt dân nữ, coi mạng người như cỏ rác, còn có gì mà bọn họ không làm được."

"Hẳn là không phải đâu, vị Đại công tử kia vốn có danh tiếng tốt."

"Cái này thì các ngươi không biết rồi. Biết người biết mặt, không biết lòng, Trương Nhiễm kia chính là nhị cô nương phủ Quốc công, bọn họ là đường huynh muội, hiểu biết nhất định là nhiều hơn so với người ngoài như chúng ta."

"Trương Nhiễm này cũng không giống người tốt....." Chẳng qua những lời này nói rất nhỏ.

Nhưng thế gia khác biết được tin tức này thì giận không kìm được, đặc biệt là nhà Trương Nhiễm đính hôn, việc xảy ra đột nhiên, bọn họ còn chưa kịp từ hôn.

"Ta nói này, nha đầu kia vô thanh vô tức, lại là đứa tâm địa độc ác."

"Người khác không biết, chúng ta còn không biết sao. Phủ Quốc công đối với ả ta tốt như vậy, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang."

"Hôn này cũng không thể kết, ta đây không muốn nhìn thấy một ngày nào đó nhà chúng ta xảy ra chuyện, ả là kẻ đầu tiên nhảy ra dẫm ngược lại chúng ta một chân."

"... Độc phụ, thật là cực kỳ ngoan độc."

"Cô nương, công tử trong phủ cũng nên được dạy bảo chút."

"..."

Không thể không nói, Trương Nhiễm nhất cử thành danh, nếu là ai còn không biết nàng ta thì đúng là tin tức chậm chạp.

Có lời lên án của Trương  Nhiễm, tội danh của Trương gia như "ván đã đóng thuyền", qua ít ngày nữa sẽ xử trảm.

Lữ Quý phi và Vĩnh Nguyên đế ở trong cung chức mừng linh đình, thiên lao lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Có người cướp ngục.

Trương Hựu nhìn người đến, cảm kích không thôi: "Bùi Huynh, ngươi" Hắn cúi người thật sâu: "Đại ân của Bùi huynh, Hựu suốt đời không quên."

"Đừng làm mấy cái nghi thức xã giao này nữa, mau chóng dẫn song thân và tổ phụ đi theo ta."

Trương Hựu: "Được."

Trong quá trình bọn họ chạy ra, thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.

Đoàn người chạy đến một cái rừng cây nhỏ, Bùi Hạc nói: "Các ngươi là không thể ở kinh thành nữa, nghĩ xong về sau đi đâu chưa?"

Trương Hựu im lặng.

Một lát sau, hai người đồng thời mở miệng: "Đi Liên Châu đi."

"Ngươi cảm thấy Liên Châu thế nào?"

Trương Hựu kinh ngạc nhìn qua.

Bùi Hạc có hai phần thẹn thùng: "Khụ khụ, bên kia phái người tới."

Trương Hựu nhìn hộ vệ xung quanh, nhất thời đầu óc đã sáng tỏ: "Những người này cũng vậy."

Lời hắn chưa nói xong, Bùi Hạc đã gật gật đầu.

Trương Hựu kéo kéo khóe miệng, cười khổ: "Khó trách ta mơ hồ cảm thấy bọn họ quen thuộc như vậy, cũng khó trách một đường chạy trốn lại thuận lợi như vậy."

Bùi Hạc trầm ngâm nói: "Điện hạ ở bên kia."

"Ta biết rồi." Trương Hựu lại nói lời cảm tạ lần nữa, sau đó làm bộ lơ đãng nói: "Các ngươi tiếp xúc bên phía điện hạ khi nào."

Bùi Hạc thấp giọng nói: "Ngày mà các ngươi xảy ra chuyện."

Trương Hựu đã hiểu tất cả, lẩm bẩm nói: "Không hổ là điện hạ."

Phần tâm kế này không thể không khiến người ta bội phục.

Lúc này đây toàn bộ phủ Quốc công đều trở thành đá kê chân của đối phương, sau khi biết rõ mọi chuyện còn phải mang ơn đội nghĩa với hắn.

Bởi vì đây là một cái dương mưu, điện hạ chưa làm gì cả, chỉ là để cho bọn họ thấy rõ hiện thực, không thể lại lừa mình dối người. Sau đó vào lúc bọn họ rơi xuống vũng bùn lại vươn tay ra kéo bọn họ lên.

Có vết xe đổ này của phủ Quốc công, chắc chắn những thế gia khác trong kinh thành sẽ dần dần dao động.

Về sau lúc công phá kinh thành, cùng lắm cũng chỉ như lấy vật trong túi mà thôi.

Người Trương gia được đưa lên xe ngựa, rời khỏi kinh thành.

Bùi Hạc nhìn bóng dáng của bọn họ, trong lòng có chút cảm khái.

Những rất nhanh đã không còn rảnh để nghĩ đến những thứ này, nhà bọn họ cũng còn có một đống chuyện kìa.

Đủ loại chuyện xảy ra ở kinh thành, bao gồm đối thoại của Trương gia ở thiên lao, đều được đưa đến Xích Hạ, cuối cùng trình đến trước mặt Trương Túc.

Trương Túc cũng là nhìn đến cái này, chịu kích phát mới nhớ đến một đoạn thế này.

"Tỷ tỷ, ta sợ quá, tùy tùng đều đi bảo hộ tỷ tỷ, bên cạnh ta không có lấy một người đáng tin."

"Tỷ tỷ, thật xin lỗi, không phải ta cố ý đâu."

"Tỷ tỷ, ngươi sẽ không trách ta chứ."

Sắc mặt Trương Túc không tốt lắm, trực tiếp lược qua đoạn này, mãi đến khi xem hết nội dung mới dùng một mồi lửa đốt sạch.

Giấy viết thư tan thành tro, cửa sổ không đóng, gió thổi vào mang toàn bộ tro tàn trên bàn đi, chỉ còn lại mặt bàn bằng ngọc thạch vẫn như trước, bóng loáng tinh tế.

- -----oOo------