*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từ sau khi Kỳ Dụ Văn đi, có rất nhiều người dùng ánh mắt quái dị nhìn vào Vu Cửu, nhưng thật ra Vu Cửu không rảnh bận tâm.

Cô còn đang đắm chìm trong việc bản thân đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết máu chó đến cực điểm này.
Đời người sao lại gian nan như thế?
Sau khi cơ thể Vu Cửu bình thường lại, thì cúi đầu rời đi trông như có suy nghĩ gì, tất cả mọi người đều cho rằng cô đây là bị hoảng sợ.

Rốt cuộc thì Vu Cửu vẫn chỉ là một sinh viên năm nhất, ngày đầu tiên thực tập thì đã làm mích lòng CEO Kỳ Dụ Văn của công ty.
Loại chuyện này nếu thay bằng tay già đời nơi làm việc, thì cũng sẽ không nhịn được rùng mình ớn lạnh.
Việc đầu tiên sau khi Vu Cửu trở lại bộ phận của mình, chính là từ chức.

Cô không làm nữa, cái áo sơ mi kia cô cũng không định phụ trách.
Kỳ Dụ Văn là một chủ tịch ngàn tỷ, chẳng lẽ còn sẽ so đo một chiếc áo sơ mi với cô? Cái người cô ấy muốn so đo là bản thân cái người này mới đúng.

Lúc này không chạy, còn đợi khi nào?
Nhưng mà, thời điểm khi từ chức, cô đã liền gặp phải phiền toái nhỏ.
Bị từ chối.
Vu Cửu chống đôi tay trên bàn nhân sự, giương lên một nụ cười mỉm phẫn nộ lại không mất lễ độ: "Tôi không có ký hợp đồng với cô, tôi từ chức cần cô đồng ý sao? Tôi muốn đi thì đi, tiền lương có cho hay không tôi cũng không quan trọng, dù sao tôi còn chưa làm hết một ngày.

Tôi cũng không có công tác yêu cầu chuyển giao, tôi lập tức đi thì cô còn có thể báo cảnh sát tóm tôi hay sao?"
Nhân sự bị nói đến á khẩu không trả lời được, mãi đến khi Vu Cửu biến mất khỏi văn phòng của mình, mới nhớ ra rằng mình đã chọc phải họa lớn!
Sao cô ấy thả người chạy mất, đợi lát nữa nên ăn nói thế nào với sếp Kỳ đây?
......
Bởi vì Vu Cửu đã xem qua mấy chương đầu của cuốn tiểu thuyết kia, cho nên coi như rõ như lòng bàn tay đối với tình hình cá nhân của "Vu Cửu", lúc này nên đi về chỗ ở của cô rồi.
"Cứ coi như là xuyên sách rồi thì thế nào, tôi cũng không tin tôi không thể tránh qua khỏi, muốn ngược tôi? Nghĩ cũng chớ hòng."
Vu Cửu về được tới trường học trong lúc nói xen lẫn chửi bới, ở cổng trường nhìn trường đại học to bự, một loại cảm giác quen thuộc bất chợt ập vào trước mặt.
Cái trường học này, sao mà giống trường cô học hồi trước như vậy?

Vu Cửu hoảng hốt hết một trận, theo sau đó liền nghĩ tới một việc.
Nữ chính "Vu Cửu" của Đại Biên kia đúng là còn coi theo cô làm thiết lập vốn có, đến thiết lập về đại học vậy mà cũng giống nhau như đúc với trường đại học của cô.
Vu Cửu ngựa quen đường cũ mà trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn cô một cái rồi lạnh nhạt dời tầm mắt đi, tiếp tục bận chuyện của mỗi người.

Nếu không phải từng xem tiểu thuyết, thì Vu Cửu đã liền phải cho rằng bọn họ là bận thật.
Suy cho cùng, thiết lập của cá nhân "Vu Cửu" rất là kinh điển: Tướng mạo xuất chúng, nhưng xuất thân bần hàn, luôn bị người bên cạnh khinh thường.
Vu Cửu khẽ thở dài bất đắc dĩ, tiếp đó cầm quần áo đi phòng vệ sinh.

Sau khi tắm xong liền thản nhiên lên giường ngủ mất.

Hiện tại thân thể cô rất mệt, cũng muốn yên lặng một chút.

Chuyện xuyên sách này, vẫn phải để cho cô suy nghĩ đàng hoàng.
Hai ngày cuối tuần cứ mơ màng mê muội đi qua như vậy, vào thứ hai Vu Cửu vẫn phải đi lên lớp.
Một Vu Cửu học tập vô cùng nghiêm túc trong mắt thầy cô bạn học, hôm nay thế mà lại ngồi ở dãy cuối nằm bò ra ngủ.

Giáo viên có định kiến đối với Vu Cửu thì cũng chỉ nhìn cô một cái, không nói gì khác, lại không có đánh thức cô, cứ tiếp tục giảng bài của ông ấy.
Ngay vừa tan học, một Vu Cửu ngoan ngoãn hờ hững trong mắt thầy cô bạn học không đặt câu hỏi với giáo viên, đeo ba lô lên rồi liền đi mất từ cửa sau.
Vu Cửu hôm nay là đã trúng tà gì rồi?
Gần đây nhất, Vu Cửu đã gặp phải một vấn đề, chính là cô viêm màng túi.
Hoàn cảnh gia đình cô theo như cô được biết thì hết sức gay go, chi phí sinh hoạt trong nhà cũng không có dư ra cho cô, cho nên ngoài giờ học cô nhất định phải đi ra ngoài tìm một công việc bán thời gian, bằng không thì phải đói chết.
Nhưng sự thật tàn khốc nói cho Vu Cửu biết, cô chỉ là một sinh viên đại học năm nhất, không có kinh nghiệm làm việc, thời gian ngoài giờ học cũng không nhiều, chắc chắn sẽ không có công ty đứng đắn gì muốn cô.
Rốt cuộc vào một ngày, một công ty nghiêm chỉnh đàng hoàng gọi điện thoại cho cô, bảo cô thứ sáu đi phỏng vấn.

Vu Cửu - một người lăn lộn ở thị trường việc làm nhiều năm, phấn khởi đến cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau, Vu Cửu liền đi đến cái công ty kia phỏng vấn.

Thời điểm đến phiên cô, cô giương lên một nụ cười chuyên nghiệp, đẩy cửa ra, không nghĩ tới thế mà nhìn thấy được một người không trong mong đợi.

Khuôn mặt Vu Cửu suy sụp xuống trong nháy mắt, đóng cửa lại, xoay người rời đi.
Động tác trôi chảy tự nhiên, liền mạch lưu loát.
Móa nó thiệt đen đủi.
"Đứng lại."
Đứng lại mẹ cô ấy chứ đứng lại, tôi đứng lại thì tôi là đồ ngốc sao?
Vu Cửu mắt điếc tai ngơ với giọng của Kỳ Dụ Văn ở phía sau, lúc đi nhanh đến thang máy, thì nhận ra được một trận những tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần, mãi đến khi hai gã to con vạm vỡ đứng ở trước mặt cô, ngăn lại động tác ấn thang máy của cô.
Ô đệt?
Liền giang hồ như vậy?
"Cô đang chạy cái gì? Trốn tôi?"
Vu Cửu ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Dụ Văn: "Ngài có việc gì sao?"
Cả mặt Kỳ Dụ Văn lạnh lùng, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi tơ lụa, nút gài trên cùng mở ra, có thể nhìn thấy phân nửa chiếc xương quai xanh chất lừ.

Tay áo dường như được dày công vén lên, lộ ra cánh tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn của cô ấy, thân dưới thì mặc một chiếc quần màu đen, mắt cá chân trắng mịn vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Khi không mặc trang phục đi làm, thì lại gợi cảm như vậy?
"Áo sơ mi của tôi, cô không chỉ không có đền cho tôi, cũng không có giặt giúp tôi.

Cô chính là không có tinh thần trách nhiệm như vậy sao?"
"......"
Đây là bị bắt vạ, bị một chủ tịch ngàn tỷ bắt vạ rồi.
"Cô có mang theo áo sơ mi chứ? Bây giờ tôi lấy đi về giặt giúp cô."
Khóe môi Kỳ Dụ Văn cong lên hơi mang vẻ trào phúng: "Vì sao cô lại cho rằng, tôi sẽ mang theo bên người một chiếc áo sơ mi dơ bẩn?"
Đầu mày Vu Cửu nhíu lại: "Vậy ý cô muốn nói gì?"
Kỳ Dụ Văn không trả lời, nhìn đến gương mặt này, không nhịn được sa vào một đoạn trong ký ức, hồi lâu mới cúi đầu khẽ cười tự giễu.

"Vì sao muốn từ chức?"
"Không muốn làm nữa, nào có nhiều lý do như vậy."
Thừa dịp gã to con vạm vỡ đã tránh đi, Vu Cửu ấn mở thang máy đi vào trong, Kỳ Dụ Văn ngừng lại một chút cũng đi vào.
"Không hài lòng đối với công ty, hay là đối với lương bổng không hài lòng?"
"Không hài lòng với cô."
"Đối với tôi? Vẫn chẳng từng có ai không hài lòng với tôi, trừ......"
Vu Cửu bị gợi lên một vệt hứng thú, nhìn về phía cô ấy: "Trừ cái gì?"
Kỳ Dụ Văn khoanh đôi tay, ngón tay nhẹ gõ nơi cánh tay, tiếng nói không lớn lại rất tự tin: "Cô cảm thấy sao?"
Bệnh thần kinh.
Vu Cửu đi qua hướng bên cạnh một bước, muốn cách cái người này xa một chút.
Kỳ Dụ Văn cũng không có tới gần cô, để lại một đoạn khoảng cách giữa hai người, tầm mắt đo đạc sơ lược một chút khoảng giữa hai người, mới nói: "Cô đang trốn tôi?"
Vu Cửu hơi nghiêng người, tỏ rõ ý tứ cô không muốn phản ứng với người này.

Chẳng lẽ ý tứ trốn cô ấy của cô còn chưa đủ rõ ràng sao? Còn cần hỏi?
"Cô có thể nói cho tôi biết rằng không hài lòng chỗ nào đối với tôi, tuy rằng tôi sẽ không sửa, nhưng tôi vẫn có thể nghe thử."
"......"
Đinh ——
Thang máy đến tầng một, Vu Cửu bước nhanh rời khỏi thang máy, tiếng giày cao gót tốc độ đều đặn ở bên cạnh vẫn rơi xuống ở bên tai.
Điều Vu Cửu không biết chính là, bởi vì vấn đề thân thể nên tốc độ đi lại không quá nhanh, ở trong mắt Kỳ Dụ Văn, liền thành lạt mềm buộc chặt.
"Có chút thú vị."
Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu một hồi thật lâu, mới nói: "Cô đang tìm công việc đúng không? Có lẽ tôi có thể giúp cô"
Vu Cửu dừng bước chân lại, xoay người qua đối diện với Kỳ Dụ Văn, hoàn toàn không che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt: "Thôi đừng, tôi hy vọng cô cách xa tôi một chút, lại xa thêm một chút, cảm ơn ngài, tạm biệt."
"Sẽ có công ty muốn một sinh viên năm nhất như cô sao? Cô thiếu tiền, tôi cũng có thể cho cô tiền."
"Cô có tiền thì cô cầm đi mua thêm mấy cái áo sơ mi không được sao? Sau này thấy cô tôi sẽ đường vòng, cô nhìn thấy tôi cũng làm như thể không nhìn thấy tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Vu Cửu ném xuống những lời này rồi liền đi, Kỳ Dụ Văn không đi theo sau nữa, trên khuôn mặt nhạt nhẽo tựa như có mà như chẳng có ẩn chứa một ít hứng thú.
Lúc này, một người đàn ông hơn 50 tuổi đã đi ra, nhìn bóng dáng quật cường Vu Cửu, cười một chút: "Cô ấy cùng cô ba nhà họ Lâm, vẻ ngoài quả thật rất giống."
Kỳ Dụ Văn hơi nhíu mày, tựa như nghe không lọt, có liên quan đến xưng hô của người nọ: "Đúng là rất giống, chẳng qua tính cách không giống lắm, cô ta quá nóng nảy."
Luôn cảm thấy có sự khác biệt với cái lần nhìn thấy đầu tiên kia.
Quản gia không nói gì, chỉ là nhếch cười nhìn về phía trước.
Trong mắt Kỳ Dụ Văn hiện lên buồn phiền, sau đó lấy ra một điếu thuốc dành cho nữ từ trong túi.


Vừa mới để ở bên môi, thì liền nhớ tới một câu nói của người nào đó, rồi lại cất thuốc về.
"Ông thu giữ thuốc giúp tôi đi, cũng không biết tôi lại để một gói thuốc lá ở trên người khi nào."
Quản gia nhận lấy thuốc lá cô đưa qua, đặt ở túi áo trong của tây trang: "Cô cả nên bớt hút thuốc, cô ba Lâm không thích ngài hút thuốc."
"Ừ, cô ấy không thích."
Kỳ Dụ Văn thoáng im lặng, lại nói: "Về sau đừng nhắc tới cô ấy trước mặt tôi nữa."
"Được."
Hai người đi ra ngoài công ty, liền thấy Vu Cửu đứng ngay ở trạm chờ xe buýt cách đó không xa, đang nhận thuốc lá của một người đàn ông bên cạnh đưa qua.
Cái càng làm cho người chấn động chính là, Vu Cửu còn châm thuốc lên thật, ngồi xổm ở ven đường một cách bất nhã, rít vào hết sức thuần thục, khói mờ lượn lờ quanh người, cực kỳ giống một người hút thuốc lão luyện.
Quản gia thu hồi tầm mắt với sự kinh ngạc, liền trông thấy trên khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Dụ Văn ở bên cạnh cũng đã xuất hiện một chút nứt rạn.
"Cô ta......!một cô bé như cô ta, ngồi xổm ven đường hút thuốc?"
Quản gia xấu hổ cười cười, Vu Cửu đâu chỉ là tính cách không giống với cô ba Lâm chứ, đây là ngoại trừ mặt, thì không một chỗ nào giống.
"Vậy cô chủ, ngài......"
Còn có ý nghĩ với Vu Cửu sao?
Kỳ Dụ Văn hừ nhẹ một tiếng, không nghe hiểu ý tứ của quản gia: "Cô gái này, tôi phải qua đi dạy dỗ cô ta một chút."
Cô ấy mới vừa bước chân ra một cái, thì xe buýt Vu Cửu đợi đã đến rồi.
Vu Cửu giả vờ ném đầu thuốc xuống đất, dùng giày vải bố màu trắng dẫm dẫm trên mặt đất, sau đó lên thẳng xe buýt.
Kỳ Dụ Văn dừng lại bước chân, nhìn chiếc xe buýt kia nghênh ngang đi mất, cả người đứng hình.
Vu Cửu vừa lên xe buýt, thì liền che miệng ho sặc sụa không ngừng, cuống đầu thuốc còn chưa tắt lịm kia vướng trên gót giày vải bạt chất lượng kém của cô.
Vừa nãy là lần đầu tiên cô hút thuốc, là cố ý hút cho Kỳ Dụ Văn xem.
Nếu trong truyện Vu Cửu đã bị Kỳ Dụ Văn ngắm trúng như thế, vậy thì cô liền làm một người trái ngược hoàn toàn với thiết lập hình tượng nhân vật gốc.

Cô cũng không tin, còn lại bị Kỳ Dụ Văn nhắm trúng.
Ngón tay Vu Cửu dao động trên bệ cửa sổ trượt, thiết lập hình tượng trái ngược với bông trắng nhỏ dịu dàng ấm áp......!Đó chính là cô em táo bạo tính cách nóng nảy.
Đi xăm một con heo Peppa đi......!(*)
(*) Hình minh họa:

=))))))))))
Xăm trên mặt.
- -------.