Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh nhìn thấy bố mẹ chồng đều đem canh gà đẩy lại, sao dám giữ lại.

Hi vọng cầu sinh cực cao nên học theo bố mẹ chồng đẩy canh gà đến trước mặt Triệu Hương Vân, Trương Tú Lệ còn trái lương tâm nói “ tiểu muộn hiểu chuyện rồi! Muội không cần quan tâm mọi người đâu, mọi người không thích uống canh gà”.Vương Tú Anh nuốt nước miếng, rất khó mới nói được câu: “đúng vậy, mọi người không thích uống!”Đương nhiên Triêu Hương Vân không tin những lời này.


Có ai lại không thích uống canh gà, cho dù ở thời đại không thiếu ăn, thiếu mặc, cô ấy cũng thích uống canh gà.

Chỉ là sức mạnh của bố mẹ cô ấy quá lớn, Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh đều không dám phản kháng.

Nghĩ đến đây, Triệu Hương Vân cảm thấy mình nên tìm biện pháp khác, ví dụ như....làm lén lén lút lút ?Nhưng hai người chị dâu này sợ bố mẹ chồng như vậy, đồ cô ấy đưa cho hai người họ dám ăn sao?Triệu Hương Vân nhất thời rơi vào trầm tư.

Trần Ngũ Nguyệt phát hiện con gái lâu như vậy còn chưa ăn cơm, lại bắt đầu lo lắng“ Con gái ngoan, có phải mẹ nấu đố ăn không ngon không? Nếu không thì mẹ lại làm món khác cho con?” Trần Ngũ Nguyệt lo lắng nhìn Triệu Hương Vân.Triệu Hương Vân nhìn bắp tay thô to của bản thân, kiên định lắc đầu, “ không cần đâu ạ, mẹ, người nấu đồ ăn rất ngon ạ! Mẹ, con.....”Triệu Hương Vân vốn dĩ muốn thử để bà mẹ cực phẩm uống bát canh này, nhưng kinh nghiệm nói với cô ấy, cô ấy sẽ đụng phải tường.

Thôi bỏ đi, trước tiên nên ăn no đã, những chuyện khác tính sau!Triệu Hương Vân không có đụng vào 4 bát canh gà kia, mà tự bản thân múc thêm một bát khác ít thịt, nhiều nước.


Thân thể này sắp bị nuôi hỏng rồi, mặc dù mập nhưng không được khỏe mạnh, chỉ đi vài bước đã phải thở gấp rồi, cô ấy phải ăn ít vận động nhiều, cố hết sức giảm cân.Triệu Hương Vân uống xong một bát canh, một chút cũng không thấy no.

Cô ấy biết đây là do dạ dày của nguyên chủ tác quái, trước đây một bữa có thể ăn được nửa nồi, hiện giờ cô ấy chỉ ăn một bát, dạ dày đương nhiên sẽ có phản ứng.

Nhưng thời gian lâu rồi, dạ dày sẽ bị thu nhỏ lại.“ Mẹ, con ăn no rồi!” Triệu Hương Vân vẫn không nỡ buông bát“ Cái gì? Mới đó đã ăn no rồi? Mẹ còn làm bánh bột ngô cho con nữa, con không phải nói là món này ngon sao? Ăn no rồi còn có thể ăn thêm hai ba cái nữa mà? " Trần Ngũ Nguyệt ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rớt xuống rồi.Cũng phải nói đến bánh bột ngô chính là món ăn yêu thích của nguyên chủ.


Một nhà được phân ba mảnh đất, chỉ có thể trông rau, nhưng nguyên chủ lại thích ăn bánh bột ngô.

Trần Ngũ Nguyệt liền dùng phiếu lương thực hoặc phiếu vải để đổi bột ngô với người khác, sau mỗi bữa đợi Triệu Hương Vân ăn no, lại đưa cho cô ấy hai ba cái bánh bột ngô nữa.Những năm này, bột ngô đều trở thành lương thực chính, cách ăn uống của Triệu Hương Vân không tìm thấy ở bất kỳ nhà nào.Nhưng Trần Ngũ Nguyệt lại sủng ái cô ấy, nếu cô ấy muốn thì đến lương thực chính, bà ấy cũng nghĩ biện pháp tìm được, hơn nữa đảm bảo đủ cho ăn no!Triệu Hương Vân thật sự có suy nghĩ đánh chết nguyên chủ, nếu như cô ấy không ăn nhiều như vậy, thì lương thực tiết kiệm được có thể nuôi cho người nhà trắng trắng mập mập, còn bản thân cũng không béo đến như vậy.“Mẹ, con thật sự ăn no rồi! Bánh bột ngô ai thích ăn thì ăn! Con thì không ăn nữa đâu! Canh gà này cũng vậy, con cũng không uống nữa đâu, ai thích uống thì uống!” Triệu Hương Vân sợ Trần Ngũ Nguyệt không tin nên lúc nói chuyện còn cố ý ngẩng cao đầu.Trần Ngũ Nguyệt cảm thấy con gái mình bị bệnh rồi, rất nhiều việc không giống với trước kia nữa.Sao lại không uống canh gài nữa rồi?Trước đây, một con gà, nó ăn còn chê ít.Đây là....Triệu Trí Viễn biết vợ mình lại nghĩ nhiều rồi, an ủi “ con cái lớn rồi, có suy nghĩ của bản thân, nếu như Hương Vân không muốn ăn nữa, thì chúng ta cũng đừng ép con phải ăn nữa!”.