Màn đêm buông xuống, vầng trăng tím dần dần nhô cao, cả bộ lạc chìm vào tĩnh lặng khác thường, ở khu vực gần nhà tộc trưởng, lửa trại bập bùng, tộc nhân lục tục kéo đến.

Giang Tiều nấp trong bóng râm, thoáng do dự nhìn đám người cười đùa ầm ĩ, sớm biết nhiều người tới vậy, hắn đã chẳng nhận lời rồi. Hết lần này tới lần khác Y Ân bị tộc trưởng gọi qua, làm hắn muốn tìm người tiếp thêm lòng dũng cảm cũng không có. Vốn dĩ Tiều có rủ Cát Nhĩ và Kết theo, nhưng Cát Nhĩ sống chết không chịu đi, đã thế còn lôi theo Kết.

“Này, ngươi ở đây làm gì? Tới chỗ bọn ta bên kia đi!”

Ngay lúc hắn còn chưa biết phải làm sao, một giống cái xa lạ đi tới, vừa kéo tay hắn vừa nói.

“…”

Còn chưa kịp nói câu từ chối, cứ thế Giang Tiều đã bị lôi vào giữa đám người, hơn nữa hắn phát hiện bốn phía vây quanh mình đều là giống cái, mà những người này còn đang nhìn mình bằng một loại ánh mắt kì lạ, đương nhiên trong đó không hề bao hàm ác ý.

“Kiệt Kiệt nói cái dây chuyền xinh đẹp kia là ngươi làm, phải không vậy!”

Một giống cái thoạt nhìn còn chưa thành niên ánh mắt lấp lánh như sao vội vàng hỏi, trang sức đẹp đẽ vậy, hắn cũng muốn có một cái. Tên Kiệt Kiệt kia, coi cái sợi dây như bảo bối ấy, hại hắn muốn liếc mắt nhìn hơn hai cái cũng không được.

“Ớ…” Giang Tiều bị thái độ khẩn thiết của hắn dọa cho phát hoảng, nhất thời nói không ra lời.

“Giang Tiều, dạy bọn tôi cách đan cái đó được không?”

Giống cái thoạt trông tương đối thành thục lễ độ cười hỏi.

“Giang Tiều…”

“Giang Tiều…”

Trong khoảng thời gian ngắn, người trước giờ luôn chịu ghẻ lạnh, cư nhiên nay lại thành tiêu điểm, khiến giống đực bốn phía đều nổi cơn ghen tị không ngớt.

Giang Tiều cười khổ, xem ra những giống cái này đã mặc nhiên nhìn nhận Giang Tiều như “đồng loại” để đối đãi, ta căn bản với mấy giống đó hoàn toàn không có tính uy hiếp gì mà!

“Hừm, xem ra ngươi ở chung với mọi người cũng không tệ lắm.”

Kiệt Kiệt không biết đến từ khi nào, tuy trên mặt không còn thần sắc coi thường nữa, nhưng giọng điệu vẫn không khá hơn. Đương nhiên, người hiểu Kiệt Kiệt thì biết rõ do tính tình nên hắn mất tự nhiên, nhất thời có chút ngượng ngùng mà thôi.

“Nh…con nhện….”

Sắc mặt Giang Tiều lập tức tái nhợt, lắp bắp nhìn chằm chằm sinh vật đáng sợ trên tay Kiệt Kiệt.

Ấy là một con nhện đỏ diễm lệ, lớn chừng nắm tay người trưởng thành, đang chầm chậm nhúc nhích trên cánh tay Kiệt Kiệt.

“Sợ cái gì, Tháp Tháp chẳng cắn người tùy tiện đâu.”

Thấy Giang Tiều hoảng sợ thành cái bộ dạng kia, Kiệt Kiệt tức giận trách, nhưng cũng không đến gần Giang Tiều.

“Đúng vậy, đừng sợ, ta chưa từng thấy Tháp Tháp làm hại ai, Tiều ngươi cứ yên tâm đi!”

Giống cái ban đầu tiếp chuyện với Tiều hảo tâm an ủi hắn, hồi mới đầu bọn họ cũng có chút sợ sệt, bất quá lâu rồi cũng thành quen.

“Thật, thật không…?”

Giang Tiều sợ hãi thu thu người, nỗ lực cách con nhện ra xa một tí, thực khóc không ra nước mắt a, sao lại có người coi nhện thành thú cưng vầy? Hắn vừa tạo dựng được tí hình tượng với mọi người, phỏng chừng cứ như vậy mà sụp đổ hết rồi.

“Kiệt Kiệt, ngươi mang Tháp Tháp ra xa chút đi, không thấy Giang Tiều sợ sao?”

Mấy người giống cái nhao nhao lên tiếng, ngoài ý muốn không hề chế giễu Giang Tiều nhát gan, trái lại còn nói đỡ cho hắn.

“Với lại, vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi? Giang Tiều ngươi dạy bọn ta nhé?”

Lực chú ý của đám người lần thứ hai lại dời về Giang Tiều. Kì dị thay, ngay cả Kiệt Kiệt vừa bị mọi người nói một trận cũng không hề rời đi.

“Ơ, được.”

Giang Tiều ngơ ngác gật đầu đáp ứng, không hiểu sự tình làm sao lại phát triển theo hướng này. Từ “kiếp trước” tới nay, hắn chưa bao giờ bị “truy phủng”* như vậy. Những sở thích bị mọi người kỳ thị ngày trước, giờ lại thành nguyên nhân hắn được hoan nghênh ở chốn này.

(Truy: theo đuổi; phủng: tâng bốc, thổi phồng)

“Thật ra thì, cá nhân ngươi cũng không tệ…”

Không biết là ai đầu tiên đã nói một câu như vậy, đám người còn lại cũng bắt đầu phụ họa theo. Trước đây thái độ bọn họ với Giang Tiều tồi tệ thế, không ngờ hắn vẫn dứt khoát ưng thuận.

Xa xa, Kiều nhìn kẻ nào đó được mọi người vây quanh như sao vây trăng sáng, quyền lợi ấy vốn thuộc về y, chưa bao lâu mà Giang Tiều đã tước đoạt?

Rõ ràng mọi người tới vì sinh nhật mình, nhưng giờ cư nhiên lại quăng mình ra sau đầu?

Chuyện làm ruộng hai ngày trước y có nghe người ta nhắc đến, bởi lẽ thế thái độ mọi người với Giang Tiều thân thiết lên không ít, cứ tiếp tục vậy nữa, e rằng hắn sẽ được mọi người thừa nhận mất.

Phát giác có thú nhân giống đực nhìn qua hướng này, y theo thói quen lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ưu nhã đi về phía Giang Tiều.

“Kiều, hôm nay ngươi thật xinh đẹp.”

Kiệt Kiệt thấy bạn thân đang từ từ tới trước nhất, trên mặt bày ra biểu tình kinh diễm. Kiều mặc áo choàng mới lúc trước mời Khắc Nhĩ làm, áo cắt may vừa người khiến vóc dáng đẹp đẽ của y hiển hiện rõ ràng.

Giang Tiều không thể không thừa nhận, Kiều mỹ nhân đặt trong thế giới mình thì cũng hoàn mỹ như người mẫu –không giống loại giống đực cường tráng, cũng không như kiểu giống đực gầy yếu, mà tràn ngập một thứ vẻ đẹp trung tính. Lại thêm khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết kia, quả thực là con cưng của thánh thần.

“Hôm nay Y Ân đem qua tặng một con giác long, đã nhanh chóng nướng xong rồi.”

Kiều mỉm cười chào hỏi mọi người, nhìn qua Tiều cũng không có gì khác biệt.

Một giống cái thốt lên: “Chúng ta hôm nay thật may mắn quá, thịt giác long ngon hết xảy!”

“Kiều, Y Ân thật tốt với ngươi –“

Kiệt Kiệt vui vẻ thay bạn thân, không ngờ nhất mực băng sơn như Y Ân cũng có ngày thông suốt.

Giang Tiều nghe đến đó giật mình, chẳng trách hôm nay Y Ân lại không mang con mồi về.

Kiều cười làm thinh, cũng không có lời rõ ràng, Y Ân phải làm vậy có khi hơn phân nửa chỉ vì nể mặt mỗ phụ y.

“Kiều, ta cũng không có vật gì tốt, món quà này là ta tự mình làm, mong ngươi đừng ghét bỏ.”

Giang Tiều móc một vật nhỏ từ túi đeo bên hông ra, nói có chút ngượng ngùng. Đã là sinh nhật người ta, không mang theo quà thì cũng không hay.

“Viên lục tinh này hình dạng thật kỳ quái, nhưng mà đẹp tuyệt!”

Ánh mắt mọi người thoáng chốc dán vào viên lục tiên trên tay Giang Tiều, không biết hắn dùng phương pháp gì làm thành sáu mặt, dưới ánh trăng rọi xuống lại lấp lánh hào quang chói mắt.

Thực tế thì, đây là nhờ Giang Tiều chiếu theo nguyên lý cắt kim cương, tự mình gọt giũa làm ra, không ngờ dùng lục tinh làm nguyên liệu lại có hiệu quả cao đặc biệt.

“Bọn ta ngày trước quả thật đã xem thường ngươi –“

Nhìn Giang Tiều trước mặt mình lần nữa lộ hết huênh hoang, Kiều đưa tay vỗ vỗ vai hắn, tủm tỉm cười nói.

Đương nhiên, những lời này được mọi người nhất trí tán thành thêm lần nữa.

“Ái!”

Giang Tiều đau đớn kêu lên một tiếng, không ngờ Kiều có lực như thế, đặt trên vai thì trông rất nhẹ nhàng, kỳ thực lại đau buốt, không biết có phải ảo giác không, chớp mắt còn có chút tê ngứa.

*     *     *

Thịt giác long đúng là rất ngon, đáng tiếc nhiều người quá, Giang Tiều cũng chỉ được chia một miếng nhỏ, có hơi không thỏa mãn lắm.

“Ngồi một mình làm gì chứ, qua khiêu vũ đi!”

Một giống cái tên Giản đi tới, cũng là mỹ nhân trong bộ lạc ngoài Kiều ra, song hắn không có mỹ mạo như Kiều, hơn thua là nhờ khí chất.

“Tôi không biết.”

Giang Tiều thu hồi ánh mắt đang chú mục vào hai bóng dáng bên đống lửa kia, dời lên người Giản, thành thật nói.

“Y Ân nhảy không tệ, đương nhiên, Kiều cũng vậy.”

Giản nhìn sang theo tầm mắt hắn trước đó, chỉ thấy Kiều đang dán lấy Y Ân khiêu vũ, động tác kín đáo nhưng không mất nhiệt tình, khiến Y Ân mặt vô biểu tình nhất thời không thoát nổi.

“Ừ, là rất tốt.”

Giang Tiều rầu rĩ nói, không biết từ đâu lòi ra cái quy định, không được từ chối nhảy với người được mừng sinh nhật. Bất quá, được một mỹ nhân như thế dán lấy khiêu vũ, không chừng trong lòng Y Ân cũng đang rất dễ chịu đi!

“Ngươi so với lúc vừa tới bộ lạc, đã thay đổi rất nhiều, đa phần đều nhờ công lao Y Ân nhỉ!”

Trong đáy mắt Giản tràn đầy cơ trí, dường như thanh thanh sở sở mọi thứ cực kì rõ ràng, không gì có thể thoát khỏi ánh mắt hắn.

“…”

Giang Tiều kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt nhìn thấu mọi thứ kia, tim nảy lên một nhịp, có thứ gì xuýt chợt nảy sinh trong lòng.

“Số phận không phải vô phương cải biến, then chốt là ở thái độ con người. Trong lòng ngươi muốn cái gì nhất? Suy nghĩ cho kĩ, chớ nên nghi hoặc thêm nữa,”

Giản nhìn thú nhân trước mắt, lời nói bao hào thâm ý.

“Tôi muốn cái gì?”

Thì thào lặp lại lời này, Giang Tiều cũng không còn tâm tư đi tìm hiểu, tầm mắt bất giác lướt qua hướng kia –vũ điệu của Kiều, từ kín đáo đã trở nên cuồng dã.

Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt của Giang Tiều không, đường nhìn Y Ân cách một đầu lửa trại nhìn sang, lúc thấy Giản vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc.

Ánh mắt đối diện với cặp con ngươi lam thẫm kia, Giang Tiều đột nhiên cảm thấy thứ sắp nảy sinh kia lại nổi lên rõ ràng, kịch liệt hoảng hốt.

Hắn vùng dậy, muốn bỏ đi bất chấp bên cạnh còn người. Quả nhiên không nên tới, không nên tới mà!

Có một số việc, chỉ cần “không rõ”, còn có thể thản nhiên chống đỡ.

“Đừng, đừng qua đây –“

Một khắc sau, Giang Tiều run rẩy kêu lên, thân thể không nghe lời mềm nhũn đổ rạp xuống.

Cũng vừa vặn thấy con nhện nọ, đang từ từ bò qua phía hắn, dấu chân li ti lưu trên mặt đất, nhè nhẹ lan tràn mùi vị nguy hiểm.

Giản nhíu mày, mũi lờ mờ ngửi được hương thơm thoang thoảng, đang phát ra từ người Giang Tiều. Mà con nhện quả này, ắt hẳn là lần theo mùi thơm qua đây.

Nếu là người bình thường nhất định đã không ngửi thấy được, cho dù là giống đực khứu giác sắc bén. Nhưng bất quá, vừa hay hắn là một tế ti, rất nhạy cảm với mùi vị.

“Tháp Tháp…Trở lại!”

Lúc này, Kiệt Kiệt cũng phát hiện ra cục cưng bảo bối của mình khác thường, bình thường nó tuyệt nhiên sẽ không tự ý rời chủ quá mười bước, trừ phi nó sinh bệnh.

Con nhện quả dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, bị thứ mùi vị mê hồn kia hấp dẫn, cứ kì quái bò tiếp.

Bởi vì thân thể còn chưa khôi phục, nó bò rất chậm, nhưng vậy cũng đủ dần dần tiến đến gần người Giang Tiều.

“Ngớ ra cái gì? Chạy mau!”

Giản gắng sức kéo Giang Tiều lên, nhưng thất bại vì thể trọng. Nhện quả lúc này rất nguy hiểm, đến hắn thân là tế ti cũng không thể tùy tiện động vào.

“Tháp Tháp!”

Tiếng hô bén nhọn của Kiệt Kiệt vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đương nhiên bao gồm cả hai người bên đống lửa.

“Y Ân…”

Môi Giang Tiều giật giật, không phát ra thanh âm nào, thời khắc nguy cấp vì sao luôn vô thức nghĩ đến –

Câu nói của Giản bỗng thình lình bật ra trong đầu, bản thân mình mong muốn thứ gì nhất?

Còn không hiểu gì nữa? Đáp án chẳng rõ ràng quá rồi sao.