EDIT + BETA: Jeong

————

Vốn dĩ bị Lưu Bảo Tử quậy một trận như vậy, tâm tình đi chơi cũng bị xáo trộn, cho nên ở bên hồ ăn xong hồn đồn, lại thưởng thức phong cảnh bọn họ liền hồi phủ.

Sau khi trở lại, chơi trong sân một chút, chờ ăn qua cơm chiều trời không sai biệt lắm đã tối.

Trời tối cũng không có gì để tiêu khiển, Bàng Trí lại không thích đọc sách, thấy Ôn Thần Húc cư nhiên phá lệ đang cầm quyển sách đọc, trêu ghẹo hai câu sau đó nhìn sách trong tay cậu ném qua một bên.

Nghe hắn bla bla kể tỉ mỉ mình mấy ngày ở thôn trang trải qua thế nào, Ôn Thần Húc cảm thấy rất thú vị, cất kĩ cuốn sách bị hắn ném qua một bên khi nãy chuyên tâm nghe hắn nói.

– Ngươi không biết đâu, gian trá nhất chính là Vương ngự y kia, ta vốn dĩ ngày đó nhịn đói muốn chết, nằm trên giường nhìn bầu trời nghĩ có thể có bánh nhân rớt xuống hay không….

Ôn Thần Húc đánh gãy lời hắn nói:

– Nếu thật sự có bánh nhân từ trên trời rớt xuống, ngươi cũng phải ra cửa mà nhặt, nằm trên giường chỉ có thể là mơ, mơ thấy có bánh nhân.

– Đừng nói, ngày đó ta thật đúng là mơ thấy bánh nhân. 

Bàng Trí nghiêm mặt nói xong, tiếp tục nói tiếp:

– Khi ta nằm trên chiếc giường lạnh lẽo đói khổ, hắn xuất hiện trước cửa phòng ta với vẻ mặt hiền lành đưa cho ta một chén có mấy thứ đen sì trong đó, mùi đặc biệt thơm. Ngay lúc đó đối với ta mà nói, quả thực như đưa than ngày tuyết, ta còn cảm thấy hắn là người tốt. Kết quả ——

Không biết hồi ức mang đến tư vị gì, cả khuôn mặt Bàng Trí đều nhíu lại.

– Ổng căn bản không phải đến đưa than ngày tuyết, mà là dậu đổ bình leo(1) a! Ngươi không biết đâu cái chén đen sì sì kia hương vị của nó có bao nhiêu khủng bố, mà ta còn bị mùi hương kia lừa đến nuốt một miệng to, hiện tại ngẫm lại còn cảm thấy buồn nôn. Hơn nữa sau đó ta không muốn ăn nữa, còn bị ổng cường ngạnh rót hết một chén vào bụng. Hức, ta không rõ ông ta lớn tuổi như vậy rồi, sao tay chân còn lưu loát đến thế, đẩy tay ta ra liền làm ta một phát nuốt trọn.”

(1): câu thành ngữ ý rằng thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình.

Thấy biểu tình trên mặt hắn bắt đầu khoa trương, còn vừa nói vừa khoa tay múa chân, Ôn Thần Húc nở nụ cười.

– Ngươi đừng cười, chờ lần sau gặp lại ổng, ngươi liền biết lão già đó có bao nhiêu đáng ghét.

Bàng Trí nói xong, nhớ đến thân phận của lão nhân đó, nghĩ đến việc thấy ổng cũng không phải chuyện tốt, sửa lại lời nói:

– Thôi, quên nó đi, ngươi tốt nhất vẫn không nên gặp ổng.

Hàn thuyên một hồi, mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, hai người trở về phòng nghỉ.

Ôn Thần Húc nằm trên giường, suy nghĩ những chuyện xảy ra hôm nay lại nghĩ về Sở Thịnh Thần, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Mà Bàng Trí ở cách vách, đứng trước gương nhéo nhéo cánh tay rồi nhéo nhéo bụng, xoay trái xoay phải phát hiện cơ thể mình giảm xuống vài vòng, một phát dính lên giường vẻ mặt thỏa mãn đi ngủ.

Hai người bọn họ đi gặp Chu Công, mà tại Lưu phủ, Lưu Bảo Tử ở phòng mình đập một đống thứ một chút cũng không ngủ được.

Phải biết rằng, nương gã chính là biểu cô của Hoàng thượng, hơn nữa trên triều đình cha gã là quan tam phẩm. Từ trước đến nay chỉ có gã khinh người, bao giờ lại bị người khác khi dễ chứ?

Nhớ đến sự việc mất mặt hôm nay trước công chúng, Lưu Bảo Tử có thể tưởng tượng ra cảnh ngày sau, khi gã ra khỏi cửa người người chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo gã như thế nào.

Thấy Lưu Bảo Tử bạch bạch bạch đem đồ vật trong phòng quăng bể, ngay cả vật trang trí ngọc kỳ lân gã yêu thích mới vừa làm xong vài ngày trước cũng không chút lưu tình mà ném vỡ nát, tùy tùng bên cạnh trong lòng phát khổ. Động tĩnh lớn như vậy, muốn kinh động đến lão gia và phu nhân sao, nếu vậy cũng chỉ có mình hắn chịu.

Nghĩ như vậy, tùy tùng kia căng da đầu tiến lên nói:

– Thiếu gia…

Thuận tay cầm một cái bình nện vào người gã tùy tùng kia, Lưu Bảo Tử không kiên nhẫn nói:

– Chuyện gì?”

Có lẽ là đập đến mệt, Lưu Bảo Tử đá văng đống vỡ nát trên mặt đất, đặt mông ngồi xuống.

Thấy gã tựa hồ hơi bình tĩnh trở lại, tùy tùng kia cũng không rảnh lo chỗ đau trên người, chạy nhanh đến trấn an nói:

– Thiếu gia hà tất gì vì hai tên phế vật đó mà tức điên thân, muốn thu thập bọn chúng, biện pháp không phải có rất nhiều sao?

Nghe hắn nói, nhớ đến một tên mập như heo, một tên què đáng chết, còn không phải là phế vật sao! Lưu Bảo Tử trong lòng thư thái một chút, liếc mắt nhìn hắn một cái nói:

– Ngươi có biện pháp gì nói nghe thử xem.

– Nếu không chờ bọn chúng lần sau ra đường, tiểu nhân dẫn người đem bọn chúng kéo tới ngõ nhỏ đánh một trận?

Gã tùy tùng nói.

– Cút cút cút!

Tung chân đá hắn một cái, Lưu Bảo Tử tức giận nói:

– Ngươi ngốc à! Không thấy hôm nay bên cạnh bọn chúng có một người võ công cao cường sao? Đến lúc đó người đánh bọn chúng hay bọn chúng đánh ngươi cũng không xác định được!

– Dạ dạ dạ, là tiểu nhân ngu ngốc.

Gã tùy tùng tự đánh vào đầu mình, sau đó nịnh hót nói:

– Tiểu nhân tất nhiên kém thiếu gia thông mình, tài trí như ngài.

Lưu Bảo Tử khinh thường liếc hắn một cái, vẻ mặt đương nhiên, ngay sau đó gã lại trầm tư, một lát sau môi lại câu lên lẩm bẩm:

– Làm ta mất mặt, ta đây liền khiến cho các ngươi không có mặt để mất…..

—–0—-

Ngốc trong viện Ôn Thần Húc, mỗi ngày đều có thể ngủ một giấc đến mặt trời lên ba sào, có những điểm tâm nóng hừng hực, hương thơm ngào ngạt quan trọng nhất là rất bình thường để ăn sáng, Bàng Trí quả thực cảm thấy không thể nào hạnh phúc hơn được nữa.

Bởi vậy, ngay cả khi trước khi ăn sáng bị Ôn Thần Húc nhìn chằm chằm hắn chạy mười vòng sân, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của hắn.

Mỗi buổi sáng đều thấy bộ dáng hắn sung sướng như vậy, Ôn Thần Húc cũng không khỏi vui vẻ lên.

Bàng Trí là dạng người không thể ngồi ngốc trong phòng được, bởi vậy dùng qua bữa sáng không bao lâu liền muốn ra ngoài.

– Thần Húc, quần áo của ta hiện giờ có rất nhiều đồ lớn, ngươi bồi ta đi mua chút đồ mới đi!

Tuy rằng đây là lấy cớ để ra ngoài, bất quá trừ bỏ quần áo đem về từ thôn trang, thì mấy bộ khác Bàng Trí đích xác mặc không vừa nữa.

Nơi này không giống như hiện đại, dù ngồi lì trong nhà cả ngày cũng có thứ để giải trí, cho nên Ôn Thần Húc cũng nguyện ý ra ngoài đi dạo.

Nói là mua quần áo, kết quả sau khi ra cửa đến y phường lớn nhất kinh thành lung lay một vòng, giữ lại quần áo cũng kích cỡ Bàng Trí liền đẩy Ôn Thần Húc rời đi.

– Hiện tại còn sớm, chúng ta trước đến hí viên(2) xem hai vở kịch, giữa trưa rồi đi Vân Tới Cư ăn cơm, thế nào?

(2): Đại khái như nhà hát, rạp hát

Bàng Trí nói.

– Được.

Hí viên ở Bắc thành, là nơi Bàng Trí và Ôn Thần Húc thường xuyên đến.

Từ Đông thành đến Tây thành cũng coi như có chút xa, trước kia bọn họ đều trực tiếp cưỡi ngựa đi, vung roi ngựa không bao lâu là đến. Nhưng mà hiện tại, Bàng Trí tự nhiên sẽ không nhắc lại việc cưỡi ngựa, thậm chí chữ “mã” cũng không nhắc trước mặt Ôn Thần Húc.

– Ta đến đây đi!

Nhậm Giai Lâm đột nhiên nói.

Nghe được âm thanh, Ôn Thần Húc nghiêng đầu liền nhìn thấy cái trán đổ đầy mồ hôi của Bàng Trí, lược lại trí nhớ, cậu nói:

–  Nếu không ngươi cưỡi ngựa….. Ngồi xe ngựa qua đi.

Ôn Thần Húc nhớ trước kia bọn họ đều cưỡi ngựa đến hí viên nên mới nói như vậy, nhưng nghĩ đến trên đường đều là người đến người đi cưỡi ngựa cũng không tốt lắm nên mới sửa lời.

Nhưng khi nghe cậu nhắc đến “cưỡi ngựa” động tác lau mồ hôi của Bàng Trí liền ngừng lại, chờ đến lúc sau nghe cậu kêu mình ngồi xe ngựa, thì càng hiểu lầm, vì thế trừng mắt nhìn Nhậm Giai nhiều chuyện kia một cái, cố kéo miệng cười nói:

– Cũng không còn bao xa, chúng ta vẫn nên chạy nhanh qua đó đi.

Nói xong, đẩy Nhậm Giai Lâm đang muốn lại đây hỗ trợ đẩy xe, Bàng Trí vừa đẩy cậu tiếp tục đi về phía trước vừa nói:

– Thần Húc, đợi lát nữa ngươi muốn xem kịch gì?

Thấy hắn cấp bách nói sang chuyện khác, Nhậm Giai Lâm mới nhận ra tựa hồ hảo tâm của mình gây chuyện xấu rồi, vì thế đi theo nói:

– Nghe nói ở hí viên có không ít kịch mới.

Ôn Thần Húc thật ra không phát hiện hắn vì băn khoăn chính mình nên mới nói sang chuyện khác, chỉ nghĩ nếu hắn không muốn ngồi xe ngựa vậy bọn họ nghỉ ngơi một chút lại đi thì tốt hơn, vì thế tùy ý chọn một vở kịch yêu thích trong trí nhớ rồi quay đầu, chỉ về phía trước nói:

– Đi đến trà lâu tạm nghỉ một chút rồi đi đi.

Thấy vẻ mặt cậu không có gì thay đổi, giống như cũng không phải vì nhắc tới “cưỡi ngựa” mà không thoải mái, Bàng Trí gật đầu.

– Vậy cũng đúng.

Khi bọn họ đang đi tới tửu lâu, một bóng người đột nhiên nhào tới, Lục Diệc lắc mình đến phía trước chắn trước mặt Ôn Thần Húc, liền thấy một nữ tử mặc váy trắng ngã xuống đất.

– Đi đường không mang theo mắt sao? Lỡ đụng vào người ngươi bồi thường nổi sao?

Bàng Trí không vui nhìn người trên mặt đất nói.

Nữ tử dưới đất ngẩng đầu lên, mày liễu khẽ ngưng, một đôi con ngươi ngập tràn nước mắt tựa hồ tùy thời sẽ rơi lệ.

Nhưng Bàng Trí hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, còn không kiên nhẫn nói:

– Nhìn cái gì mà nhìn, thích ngồi dưới đất thì đi qua bên kia mà ngồi, đừng chắn giữa đường đi.

Ôn Thần Húc phát hiện, hắn khi đối đãi với người khác, lời nói từ trong miệng phát ra thật không dễ nghe chút nào.

Khuôn mặt nữ tử vốn trắng nõn lại vì nghe hắn nói không khách khí như vậy liền trắng bệch một chút, ngay sau đó ánh mắt nàng dừng lại trên người đang ngồi trên xe lăn, nước mắt trong mắt lăn ra, kêu lên thảm thiết:

– Ôn lang, chàng…. Chân chàng làm sao vậy?

Nghe được lời nói của nàng, Lục Diệc sửng sốt một chút, lại khiến nàng nhân cơ hội bổ nhào đến chân Ôn Thần Húc, vì không biết bọn họ có quen nhau hay không, cho nên cũng không lập tức kéo nàng đứng lên.

Ôn Thần Húc đang cố gắng nhớ lại kí ức về người phụ nữ này, Bàng Trí lại tiến lên một bước nói:

– Người phụ nữ điên này ở đâu ra, chúng ta không quen biết ngươi, đừng có gọi lung tung.

– Ôn lang, chàng đã nói rất nhanh sẽ đến đón ta, ta liền ngồi ngốc trong nhà thêu hoa đợi chàng, nhưng vẫn luôn không thấy chàng đến. Thì ra chàng là vì bị thương ở chân cho nên vẫn không muốn đến thăm ta sao? Chàng biết đó, ta sẽ không phiền đâu

Nàng hơi ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy nước mắt lộ ra một mạt tươi cười, thoạt nhìn làm người ta nhịn không được thương tiếc.

Khi Bàng Trí quát mắng người phụ nữ này chạy đến, đã có rất nhiều người qua đường vây quanh lại đây, hiện giờ nghe được lời nữ tử dung mạo tú lệ nói, lại nhìn đến thiếu niên đang ngồi trên xe lăn, đều không khỏi tán thưởng nàng có tình có nghĩa.

Bất quá, Ôn Thần Húc lướt qua tất cả kí ức xác định bản thân không quen biết người trước mặt này, Ôn Thần Húc lại nhăn mi nói:

– Ta không biết ngươi, ngươi có phải nhận lầm người rồi hay không?

Nghe cậu nói vậy, Bàng Trí thầm nghĩ: Quả nhiên, liền nói Thần Húc trước kia không thông suốt việc này thì như thế nào sẽ có nữ nhân(?), hơn nữa ánh mắt sao có thể kém như vậy mà nhìn trúng loại này!

Nàng nghe vậy, nước mắt rớt xuống càng nhiều, ngay sau đó bày vẻ mặt thương tâm nói:

– Ôn lang, ta thực sự không ngại chân của chàng, hoặc là nói chàng ghét bỏ ta sao? Nhưng mà….. nhưng mà ta đã có đứa con của chàng, mặc dù chàng ghét bỏ ta, cũng đừng không cần con của chúng ta.”

Tuy cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ nàng không biết tự ái, chưa gả chồng đã có thai, nhưng càng nhiều người nói nữ tử kia thật đáng thương, còn mở miệng khuyên Ôn Thần Húc mang nàng về.