Edit + Beta: Jeong (^ω^)

Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)

———–

Ngay từ đầu Sở Thịnh Thần lau không thuận tay cho lắm nên dùng sức hơi mạnh một chút, chờ đến khi nhìn thấy lưng cậu hiện lên một mảng đỏ liền nhanh chóng phóng nhẹ động tác.

Không muốn cậu cảm lạnh, sau khi nắm chắc lực đạo, động tác Sở Thịnh Thần liền nhanh hơn, chuyên tâm giúp cậu chà lưng, thuận tay giúp cậu lau cánh tay.

Đem khăn nhúng vào trong chậu nước giặt giặt một chút, Sở Thịnh Thần dứt khoát xốc thảm lên, tạm dừng động tác một lát đánh một tiếng trống(1) làm cho tinh thần hăng hái thêm giúp cậu lau toàn thân. 

(1): Mình đã giải thích ở chương trước rồi

Ôn Thần Húc phối hợp khom khom lưng, nâng nâng cánh tay, tầm mắt lại di động theo động tác của hắn, nhìn hắn không thuần thục giặt khăn.

Nhìn lực đạo không nhẹ không nặng đến biểu tình nghiêm túc của hắn, Ôn Thần Húc cảm nhận được sự che chở của hắn dành cho mình, khóe môi nhấp nhấp vẽ lên một độ cung, lúc hắn đem khăn ném vào chậu nước nhịn không được nhào vào lồng ngực hắn.

Khi còn nhỏ cậu còn nhớ không biết vì chuyện gì mà về nhà khóc lóc, ba ba liền nói cho cậu biết: Con phải nhớ kĩ ngoại trừ người nhà, không có người nào có nghĩa vụ đối tốt với con.

Ngoài ý muốn tới được nơi này, những người Ôn phủ kia đối với cậu không tốt, cho nên cậu cũng không đem bọn họ coi như người nhà. Nhưng mà, bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, người trước mặt này vẫn luôn đối xử tốt với cậu.

Ở bên cổ hắn cọ cọ, Ôn Thần Húc nghĩ mình có thể coi như hắn là người nhà của mình.

Đột nhiên bị cậu lao tới, Sở Thịnh Thần theo bản năng duỗi tay ôm vòng lấy cậu, lòng bàn tay không hề cách trở chạm lên sống lưng bóng loáng, lại cảm giác được khuôn mặt cậu thi thoảng cọ qua sườn cổ của mình, mới vừa phát hiện tâm tư của mình đối với người này nhịn không được hít một hơi, lại không nỡ đẩy cậu ra.

– Không cần mặc quần áo sao?

Hưởng thụ một hồi thân mật, Sở Thịnh Thần vỗ vỗ bờ vai cậu.

Trong phòng ấm áp làm cậu quên mất mình còn đang ở trần, Ôn Thần Húc ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nhìn hắn cười cười.

Trên mặt Sở Thịnh Thần không khỏi mang theo một phần ý cười, lấy áo đơn bên cạnh giũ ra giúp cậu mặc.

Nhìn cậu nâng cánh tay, ngẩng đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn phối hợp, đem đai lưng trên áo cậu cột chắc Sở Thịnh Thần xoa xoa đầu cậu.

Chờ đến khi giúp cậu mặc quần, nhìn cậu không thể nhúc nhích hai chân, trong mắt Sở Thịnh Thần hiện ra một mạt đau lòng, nhanh chóng giúp cậu mặc vào.

Sau khi lau xong thân mình mặc quần áo sạch sẽ, Ôn Thần Húc cảm thấy cả người đều mát mẻ thoải mái, tâm tình cũng không khỏi tốt lên.

– Tay áo của ngươi ướt.

Hắn vừa mới ôm mình lên liền cảm thấy trên lưng có chút lạnh, hiện tại chú ý đến cổ tay áo hắn có chỗ sẫm màu, Ôn Thần Húc duỗi tay sờ sờ, sau đó giúp hắn đem chỗ tay áo ướt cuốn lên.

Tay áo ngoài tương đối rộng hơn nữa nguyên liệu làm ra lại quá trơn, cậu vừa mới cuốn lên xong, tay Sở Thịnh Thần còn chưa thu lại đã trượt xuống.

Ôn Thần Húc cuốn lên lần nữa, thử bụp một phát, kết quả vẫn trượt xuống dưới.

Ngước mắt liếc hắn một cái, thấy hắn thần sắc nhàn nhạt không cười nhìn chính mình cuốn tay áo cũng không có ý tứ giúp đỡ, vì thế kéo tay hắn qua nhéo một chút sao đó mới tiếp tục cuốn tay áo lên.

Cúi đầu nhìn cậu chuyên tâm nghịch tay áo hắn, Sở Thịnh Thần trong mắt mỉm cười nhìn cậu.

Đem tay áo cuốn lên một nửa, xác định sẽ không rớt xuống dưới nữa, Ôn Thần Húc vừa lòng ngẩng đầu:

– Được rồi.

Nhìn thấy màu sắc vàng nhạt của lớp áo trong lộ ra ngoài rồi nhìn tay áo bị cuốn lên đến khuỷu tay, Sở Thịnh Thần cũng không nói gì lấy thảm đắp lên người cậu, ôm cậu ra khỏi noãn các.

Mới vừa bước qua cửa đã có một trận gió đêm thổi tới, Ôn Thần Húc quét mắt nhìn tấm thảm trên người cong cong môi.

Nhớ đến còn một ít tấu chương chưa xử lí, bước chân Sở Thịnh Thần ngừng lại một chút sau đó phân phó Phúc An đi tẩm điện của hắn đem một cái rương gỗ đến đây.

Chú ý đến tay áo bị cuốn lên của hắn, Phúc An lui xuống cầm rương gỗ hắn nói đồng thời mang theo một kiện áo ngoài trở về.

Tiến vào thiên điện, Sở Thịnh Thần đặt cậu trên giường, sau đó bản thân ngồi xuống mép giường cùng cậu câu có câu không nói chuyện.

Phúc An tiến vào đặt rương gỗ trên bàn ở đầu giường, nâng áo ngoài trong tay nói: 

– Hoàng thượng trước đổi kiện quần áo đi!

Sở Thịnh Thần đứng dậy, người từ ngoài tiến vào hầu hạ hắn đem áo ngoài thay ra, sau đó đem rương gỗ nhỏ cầm lấy đặt trên giường.

– Ngươi tự chơi một hồi, nếu mệt thì nghỉ ngơi.

Nhận ra thứ đặt trước mặt mình là rương gỗ nhỏ lúc trước mình đưa cho hắn, Ôn Thần Húc ừ một tiếng.

Nghe tiếng bước chân hắn xa dần, Ôn Thần Húc giương mắt nhìn qua, vốn dĩ cho rằng hắn về nghỉ ngơi, lại thấy hắn đi tới cái bàn cách không xa.

Trời đã tối rồi còn phải bận sao?

Thấy hắn ngồi xuống sau đó cúi đầu cầm lấy bút, Ôn Thần Húc chớp chớp mắt, nhìn hắn một hồi liền thu lại tầm mắt, nhưng khi mở rương gỗ lúc lấy đồ vật ra đều tận lực thả nhẹ âm thanh xuống.

Lấy tất cả đồ vật ra sau đó thưởng thức một lần, Ôn Thần Húc ngẩng đầu liền thấy thần sắc hắn chuyên chú nhìn đồ vật trên bàn thỉnh thoảng đề bút viết hai chữ.

Cầm một quyển sách ra xem, bất quá đọc hai trang liền không vô nữa, ào ào đem cuốn sách lật hết, Ôn Thần Húc dứt khoát chống cằm nhìn hắn đến phát ngốc.

Không biết suy nghĩ cái gì, Ôn Thần Húc phục hồi tinh thần phỏng chừng đã trễ rồi, cảm thấy hiện tại cũng đã hơn 10 giờ, giơ tay cất đồ vật vào trong rương gỗ, sau đó nhìn qua bàn bên kia kêu:

– Huyên Nghiêu.

Đứng chờ ở một bên, Phúc An thấy cậu đột nhiên hô một tiếng, chạy nhanh qua đè thấp âm thanh nói:

– Ôn thiếu gia có chuyện gì thì phân phó nô tài là được.

Ôn Thần Húc không đề cập đến nói chính mình không có việc gì, Sở Thịnh Thần cũng đẩy nhanh tốc độ xử lý xong quyển tấu chương cuối cùng, đi nhanh tới.

– Làm sao vậy?

Thấy hắn lại đây, Phúc An liền thối lui qua một bên.

– Ngươi bận xong chưa?

Ôn Thần Húc nhìn hắn rồi liếc phía sau một cái, chỉ nhìn đến trên bàn còn cả một đống cao, lại không rõ ràng lắm hắn đã hết bận chưa.

Trong lòng cảm thán một tiếng làm Hoàng thượng bận thật, cậu nói:

– Không còn sớm, nên nghỉ ngơi.

Nghe được lời nói quan tâm của cậu, Sở Thịnh Thần cười một chút, sau đó phân phó Phúc An đem tấu chương trên bàn thu thập tốt rồi đưa về Ngự Thư Phòng.

– Đã xử lý xong rồi.

– Vậy ngươi nhanh nghỉ ngơi đi! 

Ôn Thần Húc đã ngủ một buổi trưa, hiện tại cũng không cảm thấy buồn ngủ, nhớ đến ngày mai hắn còn phải lâm triều vì thế nói.

Hiện tại canh giờ đã không còn sớm, xác định cũng nên nghỉ ngơi, Sở Thịnh Thần cũng không nói gì, tự đi rửa mặt.

Rốt cuộc hôm nay bị rơi xuống nước bị kinh hách, vừa nãy còn chưa thấy buồn ngủ, chờ Sở Thịnh Thần rời đi một hồi, vốn dĩ đang ngồi trên giường liền nằm xuống.

Vừa mới trợn tròn mắt trái phải đánh giá đánh giá bố trí trong điện, không bao lâu mí mắt liền dần dần nâng lên không được.

Chờ đến khi Sở Thịnh Thần trở về, liền nhìn thấy cậu gối đầu lên cánh tay ngủ rồi.

Đem rương gỗ còn đang ở trên giường đặt qua chỗ khác, Sở Thịnh Thần ngồi ở mép giường đem tay bị cậu đè lên kéo xuống dưới, lại bế cậu hướng vào trong giường một chút rồi đắp chăn lên.

– Hoàng thượng!

Thấy Hoàng thượng rõ ràng là chuẩn bị lưu lại nơi này cùng cậu ngủ, Phúc An không khỏi nhắc nhở thấp giọng hô một tiếng.

– Đi xuống.

Không nói đến việc Hoàng thượng cùng cậu ngủ chung một giường đã là không hợp lý, riêng việc cậu hôm nay bị rơi xuống nước còn chưa khỏe Phúc An cũng không dám để Hoàng thượng lưu lại nơi này, vì thế căng da đầu nói:

– Ngự y nói y tối nay có khả năng sẽ phát sốt, không khỏi nhiễu Hoàng thượng nghỉ ngơi, nô tài khẩn cầu Hoàng thượng di giá!

Đúng là bởi vì lo lắng cậu phát sốt mới lưu lại nơi này, cho nên Sở Thịnh Thần cũng không có khả năng nghe theo Phúc An, phất tay bảo hắn lui ra sau đó trực tiếp xốc chăn nằm trên giường.

Mắt thấy người đã nằm xuống, Phúc An cũng không dám đi lên kéo hắn xuống, liền chỉ có thể bấc đắc dĩ thối lui ra ngoài, đồng thời trong lầu cầu trời phù hộ Ôn Thần Húc đêm nay tốt nhất đừng phát sốt.

Sau khi tắt đèn, Sở Thịnh Thần sờ sờ cái trán người bên cạnh, sau đó nằm thẳng nhắm mắt lại.

Hiển nhiên lời khẩn cầu của Phúc An ông trời cũng không nghe được, nửa đêm, Ôn Thần Húc quả nhiên bắt đầu phát sốt.

Bởi vì trong lòng nhớ kỹ hơn nữa đây là lần đầu cùng nhau ngủ, Sở Thịnh Thần cũng không ngủ sâu, cho nên cảm giác được nhiệt độ người bên cạnh truyền đến liền lập tức tỉnh lại.

– Phúc An.

Nghe được âm thanh, Phúc An nhanh chóng tiến vào đem đèn thắp sáng, nhìn thấy Hoàng thượng nghiêng người ngồi trên giường liền đoán được Ôn Thần Húc phát sốt.

Vì để ngừa vạn nhất, thuốc hạ nhiệt đều vẫn luôn được giữ ấm trong bếp lò, lúc này thấy cậu quả nhiên phát sốt, Phúc An liền đi ra ngoài sai người lấy thuốc đến, tự mình bưng chậu nước tiến vào.

– Hoàng thượng, nô tài ở đây chăm sóc, người đi nghỉ ngơi đi.

Nhìn người trên giường sắc mặt đỏ bừng khó chịu nhíu chặt mi, Sở Thịnh Thần chỗ nào còn ngủ được, duỗi tay nói:

– Đưa khăn cho trẫm.

Phúc An lại khuyên hai câu, thấy vô dụng chỉ phải vắt khăn đưa qua.

Duỗi tay đem tóc trên trán của cậu đẩy ra, Sở Thịnh Thần thay đổi hướng khăn xoa xoa mặt cậu.

Cảm giác được trên mặt lạnh lẽo, Ôn Thần Húc dần thả lỏng lông mày, một lát sau lại mơ mơ hồ hồ nửa mở mắt.

– Khó chịu…..

Nghe cậu thấp giọng nỉ non, Sở Thịnh Thần một lần nữa thay khăn lau lau cổ cậu.

Nếu đã như vậy, Phúc An chỉ ngóng trông nhanh chóng an trí tốt cho cậu, như vậy Hoàng thượng mới có thể ngủ thêm một hồi.

– Hoàng thượng, không chừng quần áo trên người y đã ướt mồ hôi, để nô tài thay y đổi quần áo đi.

Tay đặt ở cổ tay cậu theo vạt áo sờ sờ phía sau lưng, cảm giác được mặt sau ướt một mảng, Sở Thịnh Thần đem cậu trong chăn đỡ lên cởi quần áo cậu ra, tiếp nhận khăn vải từ Phúc An lau lau cho cậu, lại lấy một kiện quần áo mới cho cậu mặc vào.

Chờ đổi tốt quần áo, một tiểu thái giam bưng thuốc đến, Phúc An tiếp nhận chén thuốc, nghĩ đến Hoàng thượng vừa mới tự tay làm hết mọi chuyện, thấy hắn nhìn qua liền tự giác đưa thuốc qua.

– Tới, uống thuốc đi.

Thấy cậu mở nửa con mắt một bộ dáng mơ hồ, Sở Thịnh Thần đem chén đưa đến bên môi cậu sau đó nhẹ giọng nói.

Nước thuốc chua xót chảy vào miệng, Ôn Thần Húc có chút kháng cự lắc lắc đầu, theo sau bởi vì vị cay đắng mà thanh tỉnh một phần.

– Ta làm sao vậy?

Nói xong, Ôn Thần Húc phát hiện giọng mình khàn đến lợi hại, đành phải nuốt nuốt nước miếng.

– Chỉ là sốt nhẹ, uống thuốc xong thì tốt rồi.

Sở Thịnh Thần nói lại đem thuốc đưa qua.

– Thật đắng.

Vị cay đắng trong miệng chưa tan, Ôn Thần Húc nói.

– Ta kêu Phúc An mang đường lại đây cho ngươi, ngươi trước đem thuốc uống đi.

– Ta muốn uống nước.

Buông chén thuốc bưng chén nước đút cậu uống, Sở Thịnh Thần lần nữa đưa thuốc qua, nhưng cậu lại phe phẩy đầu không muốn uống.

– Uống thuốc xong lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai là tốt rồi. 

Sở Thịnh Thần dỗ nói.

– Không muốn uống.

Ôn Thần Húc phe phẩy đầu, bởi vì trên người không thoải mái mà hốc mắt ửng đỏ.

Nhìn Hoàng thượng hảo sinh hảo khí dỗ, Phúc An quả thực cực kì bất đắc dĩ. Ngài nói nhiều với một người đang sốt đến đầu óc mơ hồ làm gì, trực tiếp đem thuốc rót vào không phải là xong rồi sao?

Quả thực hận không thể đi lên đoạt chén thuốc để chính mình tự đút Phúc An nhịn xuống ý niệm đại bất kính, cúi đầu nhắc nhở một câu.

Mắt nhìn người đang dựa vào ngực mình liếc mắt nhìn mình một cái, Sở Thịnh Thần tiếp tục dỗ nói:

– Không uống chén kia lại đây uống nước.

Nghe được là nước, Ôn Thần Húc khẽ nhếch miệng không quậy nữa, nhưng vì trong miệng đầy vị đắng chát khẽ nhíu mày, Sở Thịnh Thần liền bắt lấy thời cơ nâng chén đem tất cả thuốc rót vào.

– Khụ khụ…. 

Lấy khăn xoa xoa miệng cậu, lại vỗ vỗ sau lưng cậu, Sở Thịnh Thần đem người nằm xuống.

Lăn lộn một phen, trên người hắn cũng đầy mồ hôi, phân phó Phúc An xem chừng người trên giường, Sở Thịnh Thần đi vào đi vào bồn tắm tẩy rửa qua loa.

Sau khi trở về sờ sờ cái trán người trên giường trước, cảm giác được nhiệt độ đã giảm một chút, Sở Thịnh Thần liền yên lòng.

Thời gian vào triều cũng chỉ còn hơn một canh giờ, đã ngủ không được Sở Thịnh Thần dứt khoát bảo Phúc An đem một băng ghế dựa đến mép giường.

Ngồi xuống, Sở Thịnh Thần nói:

– Đem thứ ảnh vệ tra được tới đây.

Thấy hắn thực sự không muốn ngủ, Phúc An chỉ có thể đem sổ con đưa tới.

Trên sổ con viết rõ nguyên nhân Ôn Thần Húc rơi xuống nước, thậm chí đầu sỏ gây tội là Liên phu nhân cùng ý định chỉ vì muốn dọa cậu cũng viết ra rành mạch.

Bất quá, mặc kệ ý định của ả như thế nào, chỉ xem kết quả hiện giờ, Sở Thịnh Thần cũng không muốn tha cho ả.

Chờ đến khi nhìn đến mặt sau, lúc mẫu tử ba người tụ lại bàn cách giải quyết việc này, biểu tình Sở Thịnh Thần lãnh lệ hừ một tiếng.

Hay cho một cái Ôn Thần Dật!

Thật ra, sau khi Ôn Thần Dật biết mẫu thân mình phái người đẩy mạnh Ôn Thần Húc rơi xuống (tưởng bả tự đẩy?), nhớ đến lời đồn đãi bên ngoài, hơn nữa hắn cũng biết nữ nhân trong lời đồn kia đã chết, liền mặc kệ lần này Ôn Thần Húc có chết hay không, đã làm thì phải làm đến cùng.

Hắn nghĩ dù sao cũng không ai nhìn thấy, trực tiếp đem những hạ nhân động thủ đó trừ bỏ, chờ sau khi Ôn Thần Húc chết, thì nương truyền lời đồn ra bên ngoài là cậu bởi vì nữ nhân kia đã một thi hai mệnh liền hối hận bất an, cho nên nhảy cầu đi theo mẫu tử hai người.

Xem xong nguyên nhân Ôn Thần Húc rơi xuống nước, Sở Thịnh Thần lật đến mặt sau, đang xem thì biết người thả lời đồn đãi đi ra là Lưu Bảo Tử, không khỏi nhăn mi lại.

Nếu hắn nhờ không lầm, mấy tháng trước tế tửu (1) Quốc Tử Giám Lý đại nhân trên triều cáo Lưu Bảo Tử đùa giỡn cháu gái của mình khiến nàng nhảy giếng tự sát, lúc ấy hắn kêu Hình bộ đi tra, sau đó vì không có chứng cứ liền không giải quyết được gì.

(1): Hiệu trưởng.

Nghĩ đến chỉ vì lời đồn đại của gã truyền ra càng nghiêm trọng đã hại chết hai mạng người, Sở Thịnh Thần điểm điểm cái tên trên sổ con, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.

Xem xong một lát Sở Thịnh Thần đặt sổ con qua một bên, ngay sau đó cúi người xem xét cái trán người trên giường.

Bởi vì thời gian thượng triều không còn bao lâu nữa, Sở Thịnh Thần thu hồi tay dứt khoát nằm nghiêng bên cạnh cậu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ đến khi mặt trời mới lộ ra một chút, Phúc An đi đến nhẹ giọng nói:

– Hoàng thượng, nên thượng triều…..