EDIT + BETA: Jeong

Đọc truyện vui vẻ nhé~~

———–

Ăn xong hai cái bánh bao, một cái bánh nhân, phát hiện trước mặt mình còn một cái bánh quẩy, Ôn Thần Húc ngẩng đầu nhìn Sở Thịnh Thần nãy giờ vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, cậu cười cười, sau đó cũng gắp một cái bánh bao qua.

Đem bánh bao trong chén mình ăn lên, thấy cậu cắn một miếng bánh quẩy sau đó liếm liếm môi, Sở Thịnh Thần buông đôi đũa xuống.

Chú ý thấy hắn bưng chén cháo của mình lên, trước mắt Ôn Thần Húc sáng rực một chút.

Nhưng mà sau đó chén cháo đã đưa đến miệng cậu.

– Đừng ăn nhiều mấy thứ quá khô, uống cháo đi.

Sở Thịnh Thần một tay đưa chén qua nói.

Nhìn cháo đặc đặc trắng trắng thoạt nhìn rất vô vị, Ôn Thần Húc không thích uống. Nhưng mà trong miệng cậu có chút khô, hơn nữa hắn đều đã đưa đến bên môi, vì thế há miệng uống hai muỗng.

Lúc không uống còn tốt, nhưng càng uống càng thấy miệng càng khô, Ôn Thần Húc cũng bất chấp chén cháo mình không thích, liền uống nửa chén trong tay hắn.

Thuận tay dùng ngón tay lau khóe môi cậu, thói quen không thích ăn cơm của cậu, Sở Thịnh Thần mong cậu sẽ sớm bỏ.

Giương mắt nhìn người còn đang muốn đút Ôn Thần Húc ăn, Sở Duệ không nói gì nhưng đều ghi tạc trong lòng. Nghĩ nếu lần sau cậu nói mình còn nhỏ, liền có thể lấy cái này ra mà phản bác.

Sở Thịnh Thần đã dùng xong rồi, chỉ có lúc Ôn Thần Húc gắp cho hắn chút đồ ăn mới động đũa hai ba cái. Mà Ôn Thần Húc và Sở Duệ tuy còn ăn nhưng tốc độ đã chậm xuống.

Uống xong nửa chén cháo còn lại, Ôn Thần Húc cảm thấy mình đã no rồi, nhưng nhìn trên bàn còn dư lại chút đồ ăn sáng trong lòng cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt là cái bánh nhân kia…..

Cậu đang nhìn chằm chằm hai cái bánh nhân còn lại trên dĩa kia thì cảm giác được tay áo bị kéo hai cái.

Nghiêng đầu nhìn về phía Sở Duệ, liền thấy bé ý bảo kêu mình nhìn sang bên cạnh, Ôn Thần Húc nhìn qua, thấy một tiểu hài tử chừng bảy, tám tuổi đang nhìn trộm bọn họ.

– Hắn vì sao lại nhìn chúng ta?

Sở Duệ kỳ quái nói.

Bé không đè thấp giọng nói xuống, tiểu hài tử bên cạnh nghe được như chịu phải kinh hách lui lui ra phía sau, sau đó chạy đến bên người chủ quán.

– Đi đi, đi qua một bên chơi.

Chủ quán đẩy đẩy tiểu hài tử đang dựa gần mình ra rồi lại tiếp tục bận rộn.

– Hẳn là muốn ăn đồ ăn đi.

Nhớ bé lúc này nhìn chằm chằm cái bàn, Ôn Thần Húc suy đoán nói.

Nga một tiếng, Sở Duệ nói:

– Vậy sao hắn không đi ăn?

– Không phải tất cả mọi người muốn ăn liền có thể ăn, bọn họ trước phải kiếm tiền, sau đó mới có tiền để ăn.

Ôn Thần Húc nghiêm túc nói.

– Kiếm tiền?

– Tựa như bây giờ, bọn họ đưa đồ ăn ngon bán cho chúng ta chính là kiếm tiền.

– Vậy chờ chúng ta đưa tiền cho hắn, hắn có thể muốn ăn thì ăn sao?

– Dù có kiếm được tiền, bọn họ cũng phải xem qua có đủ tiền để mua gạo và quần áo hay không, nếu còn dư tiền mới có thể mua thứ mình muốn ăn.

Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ nói.

– Vậy bọn họ thật đáng thương.

Sở Duệ sau khi nghe xong nói.

– Thiên hạ này có rất nhiều người có cơm cũng ăn không đủ no, đối với bá tánh mà nói, ăn uống không lo đã là chuyện may mắn.

Sở Thịnh Thần cúi đầu nhìn Sở Duệ nói.

– Vì sao có cơm lại ăn không đủ no?

Sở Duệ ngẩng đầu trong mắt mang theo nghi hoặc.

– Hạn hán, hồng thủy, nạn châu chấu,…. Tất cả thứ đó đều là nguyên nhân.”

Bởi vì đang ở bên ngoài nên nói chuyện mấy chuyện này cũng không quá tiện, Sở Thịnh Thần cũng chỉ nói do thiên tai.

– Vậy Hoàng…. Hoàng thượng mặc kệ sao?

Đem câu “Hoàng thúc” áp xuống dưới, Sở Duệ nói.

Mỗi lần xuất hiện thiên tai triều đình sao có thể không cứu tế, nhưng tầng tầng đi xuống, vào trong tay bá tánh chân chính còn có bao nhiêu.

Lần phương bắc hạn hán này, Sở Thịnh Thần đã phát rất nhiều hỏa, biếm không ý quan viên phạm tội mới làm những người kia thu liễm xuống.

Sở Thịnh Thần hạ giọng giảng giải cho bé một phen, rồi vuốt đầu bé nói:

– Cho nên, về sau ngươi phải làm một hoàng đế tốt, làm cho bá tánh không đói mặc rách.

– Vâng!

Sở Duệ dùng sức gật đầu.

Nói đến đề tài này, lại nhìn trên bàn còn thừa ba cái bánh bao, hai cái bánh nhân và một cái bánh quẩy, Ôn Thần Húc liền cảm thấy thật lãng phí.

Ngồi như vậy một hồi, lại ăn thêm một chút, vì thế cậu đẩy một cái bánh bao cho Sở Duệ, hai cái bánh bao cho Sở Thịnh Thần, cuối cùng đẩy bánh nhân đến trước mặt mình.

Nhìn một cái bánh quẩy còn dư lại, Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ quyết định cũng đẩy cho Sở Thịnh Thần.

– Không phải nói còn có người không có cơm ăn sao? Chúng ta vẫn không nên lãng phí.

Thấy bọn họ nhìn qua, Ôn Thần Húc nói xong liền kẹp một cái bánh nhân bắt đầu ăn.

Sở Duệ nghe được gật gật đầu, kẹp cái bánh bao trước mặt lên ăn, chỉ còn Sở Thịnh Thần nhìn hai cái bánh bao lớn cùng một cái bánh quẩy trước mặt.

– Chủ tử, nô tài còn chưa dùng bữa sáng, màn thầu này không bằng thưởng cho nô tài.

Dưới ánh mắt của Sở Thịnh Thần, Phúc An có mắt đi lên thấp giọng xin thưởng.

Sở Thịnh Thần gật đầu ra hiệu cho hắn mang đi, lại nhắc nhở một câu:

– Đừng lãng phí.

Ôn Thần Húc cho rằng Phúc An ngồi bên cạnh đã dùng bữa sáng rồi, lúc này nghe hắn nói không ăn, cậu nhanh đem một cái bánh nhân của mình qua, quan tâm nói:

– Có đủ ăn không?

– Đủ rồi đủ rồi, đa tạ Ôn thiếu gia.

Phúc An cười nói cảm tạ sau đó bưng mâm trở về ngồi lại bàn bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, ý cười trong mắt hắn liền biến mất, sau đó động tác thông thả cầm lấy màn thầu bỏ vào miệng.

Chỉ có trời biết vì hậu hạ Hoàng thượng, hắn mỗi ngày đều ăn thử mấy đồ ăn dâng lên trước tiên, hôm nay bởi vì biết phải ra cung bồi Hoàng thượng hắn cố ý ăn nhiều một chút không tốt sao?

Khi bọn họ ăn sáng xong, trời càng ngày càng sáng, người trên đường cũng dần dần nhiều lên.

Sau khi ăn xong, Sở Duệ liền lấy túi tiền ra.

Cháo cùng màn thầu đích xác còn chưa tính tiền, thấy điện hạ có vẻ hứng thú với việc thanh toán, Phúc An ăn no căng cũng không nhúc nhích.

Mở túi tiền ra lục lục, Sở Duệ móc ra thỏi bạc lớn nhất đưa qua.

Chủ quán trực tiếp bị bé dọa.

– Này…. này ta….. Ta không có tiền lẻ.

Ở cùng bé lâu như vậy, Ôn Thần Húc thấy bé há mồm liền đoán được bé muốn nói gì, nhanh chóng kéo bé lại, sau đó nhìn chủ quán nói:

– Tổng cộng bao nhiêu tiền? 

– Cháo một văn tiền một chén, màn thầu hai văn tiền một cái, tổng cộng chín văn tiền.

Chủ quán nhìn cậu một cái sau đó nói.

May là xe lăn Ôn Thần Húc đang ngồi là lấy từ Ôn phủ ra, rương gỗ của cậu cũng còn ở.

Cậu gật đầu, mở rương gỗ ra lấy một túi tiền đưa mười mấy đồng tiền cho hắn.

– Đa tạ các vị thiếu gia.

Chủ quán cười tiếp nhận, khom người cảm tạ.

– Không cần khách khí.

Ôn Thần Húc nói.

Chờ rời đi sạp quán, Sở Duệ khó hiểu nói:

– Hắn vì sao không cần ta tính tiền?

– Bởi vì ngươi đưa quá nhiều tiền, hắn không có tiền lẻ.

– Vậy không cần hắn thối, dư lại đều thưởng cho hắn.

– Nhiều một chút cũng không có gì, nhưng nhiều quá hắn cũng không dám muốn.

Ôn Thần Húc quay đầu nhìn về phía bé.

– Hơn nữa không phải trong sách lần trước có viết rồi sao, vô công bất thụ lộc(1).

(1): Không có công thì không dám nhận thưởng.

  – Ta cùng ngươi đổi đi.

Sở Duệ đem túi tiền của mình qua nói.

– Một lượng bạc có thể đổi thành một ngàn văn tiền, nếu đổi với ta ngươi liền mệt.

Nói xong, Ôn Thần Húc mở rương gỗ ra đưa một túi tiền đồng ra cho bé, lại tiếp nhận túi tiền của bé bỏ vào, nói: 

– Ta trước giúp ngươi giữ.

Thấy Sở Duệ mở ra dường như muốn đếm rõ ràng bên trong tổng cộng có bao nhiêu văn tiền, không muốn bé bị té Ôn Thần Húc kéo bé đến bên cạnh mình ngồi xuống, lại thả bàn nhỏ xuống cho bé đem tiền đổ ra đếm.

– Chúng ta đi đâu?

Thấy bé chuyên tâm đếm tiền, Ôn Thần Húc cũng không quấy rầy, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thịnh Thần.

– Ngươi muốn đi chỗ nào?

– Chỗ nào cũng được.

Nghe bọn họ nói, động tác trong tay Sở Duệ ngừng lại một chút.

– Nơi nào náo nhiệt, vui vẻ nhất?

Trong kinh thành nơi náo nhiệt, vui vẻ nhất đương nhiên là phố Tây, nhưng chớ nói Sở Thịnh Thần ngay cả Ôn Thần Húc cũng nghĩ nơi đó quá nhiều người không yên tâm dẫn bé đi.

– Quay lại phố Đông đi.

Cuối cùng Sở Thịnh Thần ra quyết định.

Đối với Sở Duệ không có kiến thức về phố Tây lòe loẹt náo nhiệt, mấy cửa hàng đã mở cửa cùng mấy sạp hàng đều bày ra ở hai bên ở phố Đông cũng đủ cho bé nhìn.

Xuyên qua ngõ nhỏ đến phố Đông bé liền nhịn không được từ xe lăn đi xuống, nhéo túi tiền nhìn trái nhìn phải.

– Húc Húc, nhìn kìa.

Sở Duệ chỉ vào một cái sạp hàng nói.

Theo tay bé nhìn qua, nơi đó bày các loại mặt nạ, chong chóng, diều và những thứ khác.

– Chúng ta đi xem.

Ôn Thần Húc nói.

– Được.

Sở Duệ rụt rè gật đầu, một bộ “Ta liền bồi ngươi đi xem.”

Trung niên đang đứng trước sạp thấy bọn họ lại đây, trên mặt liền treo lên nụ cười, biết mấy vị này cũng không phải mấy người có tiền xấu xa, cúi đầu nhìn tiểu hài tử duy nhất giới thiệu.

- “Tiểu thiếu gia, ngài xem, chong chóng này được làm rất linh hoạt, dù không vung tay cũng có thể xoay được.”

Nhìn chong chóng trong tay hắn chuyển động, đôi mắt Sở Duệ sáng sáng, nhưng chờ hắn nói xong bé chỉ gật đầu.

Trung niên kia cho rằng bé không thích, buông chong chóng trong tay xuống cầm lấy một cái diều.

– Hay ngài xem xem con diều diều hâu uy phong này, thời tiết hôm nay thả diều là tốt nhất, nếu….

Ánh mắt bé đuổi theo chong chóng hắn buông xuống, tiếp theo Sở Duệ bị con diều hấp dẫn.

Nhìn bé rõ ràng rất thích nhưng vẫn nỗ lực duy trì khuôn mặt nghiêm túc(?), khóe môi Ôn Thần Húc hiện ra một tia cười, lấy một cái mặt nạ từ quầy hàng đeo lên khoe với người bên cạnh.

Nhìn khuôn mặt cậu nháy mắt biến thành mặt mèo tròn tròn, Sở Thịnh Thần duỗi tay điểm điểm mặt nạ, ngữ khí mỉm cười nói:

– Mèo con.

Ôn Thần Húc nhìn hắn cười cười tháo mặt nạ ra, rồi cầm mấy cái xuống, có mấy con vật, còn có nam, có nữ oa oa.

Đột nhiên nhìn thấy một cái mặt nạ mặt mũi hung tợn kẹp bên trong, Ôn Thần Húc bị kinh ngạc một chút, ngay sau đó cong môi đeo mặt nạ đó lên, kêu một tiếng “Huyên Nghiêu” sau đó đột nhiên ngẩng đầu.

– Làm ta sợ nhảy dựng.

Sở Thịnh Thần phối hợp vỗ vỗ ngực, trên mặt lại không có biểu tình bị dọa.

– Nếu là buổi tối khẳng định sẽ dọa ngươi nhảy dựng.

Ôn Thần Húc lấy mặt nạ xuống nói.

– Huyên Nghiêu, ngươi cúi đầu xuống đi.

Thấy không dọa đến hắn, Ôn Thần Húc lại muốn nhìn bộ dáng hắn mang mặt nạ là như thế nào.

Nhìn lướt qua mặt nạ heo, cùng mặt nạ búp bê trong lòng cậu, Sở Thịnh Thần vẫn cúi đầu xuống. Bất quá, Ôn Thần Húc không lấy cái trong lòng cậu, mà từ trên sạp cầm lấy một cái mặt nạ che nửa mặt màu bạc xuống đeo lên cho hắn.

Mặt nạ màu bạc che khuất nửa bên mặt của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt cùng môi mỏng nhìn hắn cỏ vẻ càng thêm một phần thần bí và lạnh nhạt.

– Đẹp. 

Ôn Thần Húc gật đầu cười nói.

Nhìn một hồi, cậu đem mặt nạ màu bạc gỡ xuống, lại cầm một cái mặt nạ khác đeo lên cho hắn.

Không biết mặt nạ này có thành sản phẩm bán hay không vẫn tính toán làm như vậy, trừ bỏ trên chỗ hai mắt có hai cái lỗ, nhưng phần khác là một miếng phẳng, mịn, chỗ mũi và miệng còn chưa làm ra.

– Vô diện…..

Ôn Thần Húc mím chặt môi lại không nhịn được cười.

Không phải chỉ là một cái mặt nạ vô diện thôi sao? Phúc An nhìn thoáng qua liền nhị không được cúi thấp đầu xuống.

Nghe được tiếng cười, Sở Duệ quay đầu lại, Ôn Thần Húc sợ nghẹn đem mặt nạ tháo xuống.

– Ngươi đang cười cái gì?

Sở Duệ kì quái nói.

Duỗi tay véo mặt cậu, Sở Thịnh Thần nói:

– Thích cái mặt nạ đó như vậy, không bằng mua về cho ngươi mang mỗi ngày?

– Ta không cần.

Ôn Thần Húc lắc lắc đầu, sợ hắn nghiêm túc, lại lôi kéo tay hắn kêu.

– Huyên Nghiêu…..

Còn nói không làm nũng với Hoàng thúc, quả nhiên gạt ta. Sở Duệ cầm mặt nạ vô diện nghĩ.

Thấy nói nửa ngày mà tiểu hài tử cũng không phản ứng, nhưng nhìn bên kia thấy hai đại nhân giống như có ý muốn mua, chủ quán trung niên khom lưng lấy một ít mặt nạ ra nói:

– Không phải khoe khoang, mặt nạ ở chỗ ta chính là đa dạng nhất.

Một lần nữa lấy ra thêm mấy cái mặt nạ con thỏ, con hổ, còn có mặt nạ quỷ.

Lấy cái mặt nạ con thỏ trên mặt Ôn Thần Húc xuống, Sở Thịnh Thần câu môi dưới đưa cho Phúc An.

Thấy hắn cầm từng cái mặt nạ đeo lên mặt mình để thử, Ôn Thần Húc thấy tất cả đều là động vật liền tùy hắn, còn bản thân thì chọn một cái mặt nạ sói để hắn tự mình đeo.

Thử một hồi, chọn ra năm cái mặt nạ, Sở Thịnh Thần ra hiệu bảo Phúc An lên đưa tiền.

– Ta tới. 

Sở Duệ cầm túi tiền trong tay nói, ngẩng đầu.

– Bao nhiêu tiền?

– Tổng cộng 20 văn.

– Chong chóng và diều kia ta đều muốn.

Sở Duệ nâng cằm chỉ về hai thứ đang treo cao.

Này là việc vui ngoài ý muốn, người trung niên nhanh chân lấy hai thứ đưa cho Phúc An, nói thêm:

– Cộng thêm hai thứ này là 35 văn.

Ừ một tiếng, Sở Duệ lấy một xâu tiền ra đếm 35 đồng, nghĩ nghĩ bỏ thêm 5 đồng vào đưa cho hắn.

Vị trung niên kia thấy được, cười nói:

– Đa tạ tiểu thiếu gia thưởng.

– Không cần khách khí.

Sở Duệ phất phất tay nói.

Nhìn bé một bộ rập khuôn hoàn toàn với mình lúc nãy, Ôn Thần Húc ngẩng đầu cười nhìn về phía Sở Thịnh Thần.

Duỗi tay sờ sờ đầu cậu, Sở Thịnh Thần cũng câu môi lên.

Bởi vì Sở Duệ thấy cái gì cũng đều hứng thú, bọn họ chậm rãi vừa đi vừa dạo.

Lúc Sở Duệ bị một gian hàng chạm khắc gỗ hấp dẫn, Ôn Thần Húc lại thích thú nhìn ngọc bội được đặt trên mặt đất ở bên kia.

– Tất cả đều được khắc từ đá không đáng bao nhiêu tiền.

Vốn dĩ phát hiện có người cầm lấy ngọc bội được bày hàng ra, người trẻ tuổi cao hứng ngẩng đầu, nhìn thấy quần áo người trước mặt không tầm thường thoạt nhìn không phú cũng quý, vì thế mới nói.

Cậu bị hấp dẫn chính là ngọc bội được làm rất sống động, Ôn Thần Húc ừ một tiếng không thèm để ý, tiếp tục nhìn.

Chờ cậu phát hiện ra con cá được khắc vào hai đầu thể nhưng có thể tách ra thành hai khối, Ôn Thần Húc có chút kinh hỉ khép lại (EDITOR: Này như cái xoáy âm dương á, mình nhìn wiki cũng không biết phải tả ra làm sao.)

– Huyên Nghiêu, ngươi thích không?

Ôn Thần Húc nâng tay lên hỏi.

– Ngươi muốn đưa cho ta?

Tầm mắt Sở Thịnh Thần từ ngọc bội trong tay cậu đảo qua, trong mắt mang theo hai phần ý cười.

Thấy vị kia cầm ngọc bội tựa như muốn mua tặng cho người kia, người trẻ tuổi cao hứng đồng thời còn không quên nhắc nhở một câu:

– Đó là cá thờn bơn.

END CHAPTER 39