EDIT + BETA: Jeong

—————————————

Từ lúc Từ Kinh Thương trở về, Ôn Thần Húc mới hiểu được cái được gọi là hài tử có cữu cữu là một bảo bối.

Tuy rằng Từ Kinh Thương từ lúc lên làm tướng quân, những ngày ngốc ở biên cương so với trong kinh thành càng nhiều hơn nhưng kinh thành lại là nơi y từ nhỏ lớn lên, y đối với kinh thành quả thực hiểu biết tường tận.

Nếu cháu trai bây giờ đối với việc đánh người không có hứng thú, Từ Kinh Thương liền mỗi ngày dẫn cháu trai bảo bối của mình đi nơi nơi ăn ngon chơi vui.

Ôn Thần Húc vốn tưởng mình đã dạo hết kinh thành quá một vòng lại không biết còn có nơi chơi vui như vậy, gần nhất đây được cữu cữu dẫn đi khắp nơi, đôi môi cong cong vẫn chưa hạ xuống lần nào.

“Ta cũng không biết chỗ này có gian hàng như vậy, đồ ăn làm cũng thực ngon!”

Bàng Trí dùng đũa kẹp đùi gà cắn xuống hai miếng rồi ngại phiền toái dứt khoát bỏ đũa trực tiếp cầm lên gặm.

“Thật vất vả mới gầy xuống, ngươi ăn ít một chút đi.”

Ôn Thần Húc nắm chiếc đũa ăn đến hai má phình phình nhắc nhở một câu, sau đó quay đầu nói:

“Cữu cữu người ăn nhiều một chút đi.”

“Được, ngươi cũng ăn nhiều lên.”

Từ Kinh Thương đang uống rượu cười gật đầu, cầm đôi đũa lên gắp vài miếng thịt kho tàu ăn sau đó nhìn Bàng Trí nói:

“Các ngươi bình thường chỉ biết đến mấy tửu lâu lớn mà ăn, sao có thể biết có tiểu điếm như này.”

“Chúng ta đều là tục nhân, vẫn là cữu cữu lợi hại!”

Bàng Trí thuận miệng khen một câu, lại không biết vị không tầm thường này kỳ thực lúc trước bị hương rượu của tiểu điếm này thu hút mới lại đây.

Thức ăn trên bàn có hương vị rất ngon, nhưng sức ăn Ôn Thần Húc vốn không lớn, ăn no liền buông đũa xuống.

“Uống chút canh đi.”

Luôn chú ý đến cậu, Từ Kinh Thương đưa chén canh qua.

“Cảm ơn cữu cữu!”

Ôn Thần Húc mỉm cười nâng chén trong tay uống, nhìn thấy y lại uống xong một chén rượu, ánh mắt lập tức dừng trên vò rượu trong tay y.

Uống ngon như vậy sao?

“Khụ….. khụ….!”

Chú ý đến biểu tình tò mò của cháu trai, Từ Kinh Thương bị sặc một chút, ngay sau đó đặt vò rượu lên bàn.

Nghe y ho hai tiếng, cho rằng y uống quá nhanh nên bị sặc Ôn Thần Húc hiếu kì nói:

“Cữu cữu, rượu uống ngon lắm sao?”

Cậu ngửi một chút liền cảm thấy hương vị có chút lạ lạ.

Ở trong mắt Từ Kinh Thương, cháu trai nhà mình thật sự còn rất nhỏ, chỗ nào có thể được uống rượu, không muốn làm cậu tò mò muốn nếm thử, vì vậy che đậy lương tâm nói:

“Uống không ngon! Vừa đắng vừa cay, uống không ngon chút nào!”

“Hắc…….”

Bàng Trí nhịn không được bật cười, thầm nghĩ: Ngươi đây là lừa con nít sao?

Từ Kinh Thương trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục cường điệu với cháu trai nhà mình:

“Thật sự uống không ngon chút nào!”

Từ nãy tới giờ thấy y uống một chén rồi một chén cũng không giống như nó không khó uống như y nói, nhìn vẻ mặt y nghiêm túc đối với mình cường điệu lần nữa, Ôn Thần Húc cố ý nói: 

“Thực sự không ngon như vậy sao? Vậy cho ta nếm thử đi!”

Hối hận vì đã nói như vậy, Từ Kinh Thương: “…………”

Nhìn bộ dáng không nói nên lời của y, Ôn Thần Húc nhịn không được nở nụ cười, sau đó nói:

“Ta nói giỡn thôi, sẽ không đoạt rượu của cữu cữu.”

Vốn đang nghĩ nếu cậu tiếp tục kiên trì liền cho cậu nếm thử một chút, Từ Kinh Thương nghe cậu nói như vậy liền buông tâm một nửa, chờ đến khi đem nửa vò rượu còn lại ừng ực ừng ực uống hết mới đem một nửa tâm còn lại buông xuống.

Tiểu điếm này nằm ở cuối một con hẻm gần cửa thành, ba người ăn uống no đủ vẻ mặt thỏa mãn đi ra cửa rồi chậm rì rì đi ra ngỏ nhỏ.

Nhanh đi ra, một con ngõ nhỏ bên trái đột nhiên nhảy ra mấy tên côn đồ, có lẽ thấy bọn họ ăn mặc mắc tiền, trong đó lại có một tên béo béo, một tên què què, tên còn lại thoạt nhìn như chẳng làm được gì, vì thế liền muốn nhào lên giở trò cướp đoạt.

Vừa mới ăn no Từ Kinh Thương lười động đến, quét mắt bọn chúng một lượt, vừa đẩy cháu trai đi lên phía trước vừa lấy chân đá tất cả bọn chúng đến một góc tường xếp thành La Hán (1)

(1): Xếp chồng lên nhau á=))))

Lúc cháu trai hai mắt tỏa sáng nhìn nhìn còn quay đầu lại nói một câu “Thật lợi hại”, Từ Kinh Thương lại nhìn đôi “La Hán” kia đá thêm một cú nữa, làm cho bọn chúng treo trên mặt tường ngõ nhỏ sau đó nói:

“Đợi lát nữa kêu người đến đây bắt đám người vô học này vào nhà lao ở mấy ngày!”

Ôn Thần Húc tán đồng gật gật đầu:

“Vâng, miễn cho họ lại đi ăn cướp người khác!”

Ra khỏi ngõ nhỏ đang đi trên đường cái, Từ Kinh Thương đang nghĩ buổi chiều nên mang cháu trai nhà mình đi đâu chơi, thì bỗng nhiên bả vai bị người ta chụp một cái, y quay đầu lại, tức khắc lộ ra thần sắc kinh hỉ.

“Tần lão tướng quân!”

Người được y gọi là Tần lão tướng quân trên mặt lộ ra một tia cười, quét mắt nhìn người bên cạnh y nói:

“Đây là đi ra ngoài chơi cùng cháu trai sao?”

“Đúng vậy!”

Từ Kinh Thương hướng hai người bên cạnh nói:

“Tiểu Húc, Bàng Trí, vị này là Tần lão tướng quân, mau gọi người đi.”

“Chào Tần lão tướng quân!”

Hai người đồng thời nói.

Vẫn luôn biết y có một người cháu trai luôn được chiều chuộng, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy qua, hiện giờ đánh giá người trước mặt cảm thấy là một đứa nhỏ không tồi, vì thế nhìn cậu gật đầu.

“Ngài không phải đã về quê sao? Sao lại ở kinh thành?”

Trong giọng nói Từ Kinh Thương mang theo chút kinh hỉ.

“Tôn tử thành thân là chuyện lớn lão xương cốt như ta tự nhiên không thể bỏ qua.”

Tần lão tướng quân nói.

“Ta còn chưa biết Tân đại ca muốn thành thân đâu!”

Từ Kinh Thương cùng ông hàn huyên vài câu, rốt cuộc trên đường cái không phải nơi thích hợp để nói chuyện liền hẹn lát nữa cùng đi uống rượu rồi lại nói tiếp.

“Cữu cữu, người cứ trực tiếp đi uống rượu đi, không cần đưa chúng ta trở về.”

Nhìn cảnh tượng vừa rồi Ôn Thần Húc biết cữu cữu của mình rất kính trọng vị lão tướng quân kia, vì thế nói.

“Không có việc gì, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”

Từ Kinh Thương vẫn mang cậu về phủ, dặn dò vài câu rồi mới ra cửa.

Trở về chưa được một lúc, Ôn Thần Húc mệt nhọc liền trở về phòng ngủ trưa, Bàng Trí nhớ lại mấy ngày gần nhất đây không trở về bị cha hắn nhắc mãi, thấy cậu đi nghỉ ngơi liền nói với người trong phủ rằng ta về nhà một chuyến rồi đi.

Từ lúc Từ Kinh Thương trở về, Sở Thịnh Thần mới hiểu được cái gì gọi là không có tâm nghẹn nhất chỉ có tâm nghẹn hơn!

Bởi vì y trở về nên Ôn Thần Húc phải dọn ra cung thì không tính, tòa phủ đệ kia có mật đạo thông với hoàng cung, cũng có thể coi như là một địa bàn thuộc hoàng cung.

Nhưng cố tình, dường như người này không chịu ngồi yên, mỗi ngày đều mang Ôn Thần Húc chạy ra ngoài. Đã như vậy, ban cho y tòa phủ tướng quân cũng đã bài trí hết, lại cứ mỗi buổi tối đều ăn vạ muốn mình ở trong phủ của cháu trai.

Dù sao phủ đệ cũng lớn, không thiếu phòng cho y ở, nhưng cố tình lại muốn ở trong viện của cháu trai, còn chọn phòng bên cạnh!

Nhớ lại đã sáu ngày rưỡi chưa gặp Ôn Thần Húc, Sở Thịnh Thần cảm thấy cữu cữu gì đó quả thực là ghét không có gì sánh nổi.

“Hoàng thúc, Húc Húc sao lâu như vậy chưa trở lại? Hắn có phải sẽ không trở lại nữa hay không?”

Sở Duệ nhìn Hoàng thúc bé, cái hay không nói lại nói cái dở.

Sở Thịnh Thần đã sớm xử lý xong tấu chương đang xem bé tập viết hắn không lập tức trả lời, một lát sau mới nói:  

“Hắn sẽ không không trở lại.”

Lại ở bên cạnh hồi lâu, nói bé tự mình luyện chữ sau đó Sở Thịnh Thần xoay người trở về tẩm cung.

—-0—–

Trong phòng có hơi tối, Ôn Thần Húc đang nằm trên giường ngủ cực kì say, không biết mơ thấy mộng đẹp gì mà khóe môi cứ cong cong.

Tường trong phòng bỗng nhiên động đậy, ngay sau đó trong phòng nhiều thêm một người.

Người họ hoa quan ngọc phục, rõ ràng là hoàng đế bệ hạ vốn dĩ đang ở trong cung.

Nhìn lướt qua phòng, chờ phát hiện người mình đang muốn tìm đang nằm trên giường, biểu tình lạnh lùng trên mặt Sở Thịnh Thần không tự giác được mà nhu hòa xuống một phần, ngay sau đó đi qua.

Nhìn cậu vừa ngủ vừa cười thì biết mấy ngày nay quả thực không tồi, Sở Thịnh Thần ngồi xuống mép giường, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu.

Đúng là một đứa nhỏ không có lương tâm!

Hắn hạ thủ hơi dùng hai phần lực, dẫn đến người trên giường nhíu nhíu mày, theo phản xạ duỗi tay sờ sờ mặt mình sau đó cầm bàn tay to đang nhéo mặt chính mình.

Mặc dù bực cậu không có lương tâm, nhưng thấy bộ dáng cau mày của cậu, Sở Thịnh Thần lại luyến tiếc lăn lộn cậu.

Cuối đầu thấy bên ngoài giường còn nhiều chỗ, Sở Thịnh Thần rút tay lại cởi áo ngoài nằm bên cạnh cậu.

Hắn nằm xuống nhưng không chuẩn bị ngủ, chỉ lẳng lặng nhìn người đã nhiều ngày không thấy.

Ôn Thần Húc mỗi một giấc trưa đều ngủ không lâu, Sở Thịnh Thần nằm xuống không bao lâu cậu đã mở bừng mắt.

Nháy mắt thấy người bên cạnh mình, Ôn Thần Húc còn có chút mơ hồ nói lên:

“Huyên Nghiêu.”

Thấy cậu nhích lại gần, một bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, Sở Thịnh Thần duỗi tay ôm lấy cậu, làm đầu cậu dựa vào vai mình sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu chờ cậu hoàn toàn thanh tỉnh.

Quả nhiên, một lát sau, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Thần Húc phản ứng lại tự hỏi sao hắn lại ở đây, đột nhiên ngẩng phất đầu lên.

Đầu vừa lúc đụng mạnh cằm hắn, Ôn Thần Húc bất chấp câu hỏi sao hắn lại đây của mình, duỗi tay ôm đầu kêu ai nha một tiếng.

Từ cằm truyền đến ý đau liền biết cậu đau bao nhiêu, Sở Thịnh Thần xoa xoa tay cậu nói: 

“Cho ta nhìn xem.”

“Đau quá.”

Ôn Thần Húc xoa xoa mới buông tay ra.

Sờ sờ thấy không có sưng lên, Sở Thịnh Thần nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu.

“Cằm ngươi có đau không?”

Nhớ tới lực tác động lẫn nhauÔn Thần Húc giơ tay cũng giúp hắn xoa xoa.

“Không đau.”

Sở Thịnh Thần nói, ôm cậu nửa ngồi dậy.

Xoa nhẹ cằm hắn hồi lâu, Ôn Thần Húc hỏi:

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Không muốn nhìn thấy ta?”

Tay Sở Thịnh Thần còn đang đặt trên đầu cậu một chút một chút xoa xoa.

“Mới không có, ta chỉ là kinh ngạc mà thôi. Vốn dĩ ta định đi tìm ngươi sau khi tỉnh lại, không nghĩ tới ngươi lại đến đây trước.”

Ôn Thần Húc nói, không nhịn được nở nụ cười nói tiếp:

“Chúng ta thực sự ăn ý.”

Nghe được cậu nói, tâm tình Sở Thịnh Thần mới tốt một chút, thuận miệng hỏi:

“Buổi chiều ngươi không ra ngoài chơi với cữu cữu sao?”

“Buổi chiều cữu cữu có hẹn người đi uống rượu.”

Ôn Thần Húc không chút nghĩ ngợi nói.

Động tác xoa đầu cậu dừng lại, Sở Thịnh Thần rốt cuộc nhịn không được gõ đầu cậu một cái.

“Thì ra buổi chiều không ai bồi ngươi nên mới đi tìm ta?”

Ngữ khí hắn tuy nhàn nhạt, nhưng Ôn Thần Húc lại cảm thấy hắn giống như không cao hứng, vì thế nói:

“Không có, ta đương nhiên nhớ anh mới đi tìm ngươi!”

Lời này làm cho lòng Sở Thịnh Thần xao động, biểu tình nhu hòa xuống, vẫn hỏi ngược lại.

“Phải không?”

“Đương nhiên!”

Những ngày ở trong cung thấy hắn đã thành thói quen, bây giờ vài ngày không gặp hắn Ôn Thần Húc tự nhiên có chút nhớ hắn, nghe hắn hỏi lại không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?”

“Nếu nói như vậy ta đây hiện tại là tới gặp ai?”

Sở Thịnh Thần nói, cúi đầu hôn hôn mặt cậu.

Ôn Thần Húc nở nụ cười.

“Đương nhiên là tới gặp ta!”

“Đúng rồi, giữa trưa hôm nay ta có tới một tiểu điếm có gà hầm nấm ăn rất ngon, ngươi khẳng định sẽ thích, lần sau ta dẫn ngươi đi ăn được không?”

Nhớ đến giữa trưa ăn được mỹ vị, Ôn Thần Húc nói.

“Được.”

Thấy cậu đi ăn còn nhớ đến mình, tâm tình Sở Thịnh Thần càng thêm một phần sung sướng.

Cùng hắn nói vài chuyện mấy ngày nay một hồi, Ôn Thần Húc nhớ nhớ lại bộ dáng cữu cữu sợ mình uống rượu giữa trưa, không nhịn được cười nói với hắn, sau đó hỏi:

“Ngươi cảm thấy rượu uống ngon không?”

Từ nãy tới giờ nghe cậu kể cữu cữu dẫn cậu đi đâu chơi, đi ăn cái gì, vân vân mây mây, khó có được nghe cậu kể Từ Kinh Thương không chiều theo ý cậu, Sở Thịnh Thần nói:

“Rượu tất nhiên dễ uống, ngươi có muốn nếm thử không?”

“Có thể chứ?”

Ôn Thần Húc kỳ thực thấy cữu cữu uống từng chén từng chén rượu thì rất tò mò, chỉ là thấy cữu cữu không cho mình uống nên thôi.

“Lúc ta bằng tuổi ngươi đã sớm uống qua rượu, uống một ít cũng không có chuyện gì.”

Sở Thịnh Thần nói.

“Ta chỉ uống một ly!”

Ôn Thần Húc vươn tay.

“Chúng ta đứng dậy trước.”

Sở Thịnh Thần nói xong giúp cậu mặc quần áo, ôm cậu ra ngoài đặt cậu ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây đại thụ ngoài sân sau đó phân phó người đi lấy một bầu rượu lại đây.

Nghĩ cậu lần đầu uống rượu, rượu Sở Thịnh Thần chọn chính là rượu trái cây nhẹ.

Đã sớm có thói quen cùng hắn thân cận, Ôn Thần Húc cũng không cảm thấy mình ngồi trong lòng ngực hắn là vấn đề gì, ngược lại thúc giục hắn.

“Ngươi động động một chút làm xích đu đưa lên đi.”

Sở Thịnh Thần duỗi tay ôm lấy eo cậu, mũi chân ở trên mặt đất điểm một chút làm xích đu nhẹ nhàng đung đưa.

Những người trong phủ này đều do Sở Thịnh Thần an bài, bởi vậy lúc nhìn thấy hắn cũng không giật mình, nghe phân phó liền cầm rượu lại đây.

Một người đặt một cái bàn bên cạnh xích đu, một người khác cầm bầu rượu, chén rượu và hai đĩa thức ăn đặt trên bàn, sau đó hai người khom người cáo lui.

Sở Thịnh Thần cầm đôi đũa gắp một ít thức ăn cho cậu để cậu lót bụng trước, lúc này mới lấy ly đổ rượu ra.

Ngửi được chút hương thơm ngọt ngọt, Ôn Thần Húc nghiêng đầu qua.

“Rượu này sao ngửi có chút ngọt?”

“Đây là rượu trái cây.”

Sở Thịnh Thần nói, đưa ly rượu đến bên môi cậu.

Lần đầu uống nên không biết rượu có hương vị gì, Ôn Thần Húc chỉ thử thăm dò uống một ngụm nhỏ.

Vừa vào miệng cảm thấy có chút ngọt, sau đó thì có chút cay, chờ cuối cùng nuốt xuống, trong miệng còn có chút dư vị làm người ta nhớ đến.

Có thể là lần đầu uống nên không quen, Ôn Thần Húc chỉ cảm thấy không tệ lắm, một lát sau hương vị có chút kì kì, nhưng cố tình lại muốn uống tiếp.

Thấy cậu chép chép miệng sau đó liếm liếm môi, Sở Thịnh Thần mỉm cười đem ly rượu dư lại uống cạn.

“Ta còn chưa nếm xong đâu!”

Phát hiện hắn uống rượu mình, Ôn Thần Húc ngửa đầu nói.

Thấy cậu nhìn chằm chằm mình, Sở Thịnh Thần đổ rượu ra ly một lần nữa.

Có lẽ sợ hắn lại uống rượu của mình, Ôn Thần Húc vươn tay nắm cổ tay hắn, miệng kề vào ly chậm rãi uống.

Nhìn miệng nhỏ của cậu uống ly rượu trên tay mình, Sở Thịnh Thần cúi đầu thò lại gần, cái ly hướng về mình một chút, đem rượu còn dư lại uống cạn.

Chén rượu vốn dĩ đã nhỏ, Sở Thịnh Thần thò lại gần không tránh khỏi đụng vào khóe môi mềm mại của cậu, nhưng Ôn Thần Húc lại không chú ý, chỉ mở to mắt nhìn hắn.

“Dư lại là ngươi uống, không tính là ta đã uống một ly!”

Tâm tình Sở Thịnh Thần sung sướng, cười nói được lại lần nữa rót một ly rượu cho cậu.

Đã nếm ra được chút tư vị của rượu, Ôn Thần Húc sợ hắn lại lần nữa đoạt rượu của mình, lần này cầm ly rượu trong tay chậm rãi uống.

END CHAPTER 48