Sáng hôm sau, Hứa Tô mở mắt ra trên giường lớn giữa căn nhà trống rỗng, bò dậy vọt vào phòng tắm. Soi gương, hắn thấy trên cổ mình có một vết mút màu đỏ tươi, vai, cổ đâu đâu cũng thấy dấu hôn, trên người còn chút máu ứ đọng, có lẽ là va đập lúc cao trào.

Hứa Tô thầm chửi Phó Vân Hiến là cầm thú đến kỳ động dục, sửa soạn bản thân trông đỡ nhếch nhác nhất có thể rồi xuống tầng.

Phó Vân Hiến không ở nhà, nghe bác giúp việc nói đêm qua đã đi rồi, đến giờ còn chưa về. Hứa Tô “Ồ” một tiếng, sau đó chào hỏi bác giúp việc rồi rời khỏi nhà họ Phó, chuẩn bị hẹn gặp Tưởng Tuyền.

Hứa Tô vốn không có tâm trạng đâu mà hẹn hò, nhưng dù gì trước đó cũng đã hẹn rồi. Trong rạp chiếu phim tối đen, ở giữa hai người có một gói bỏng, lần lượt vươn tay vào lấy, khó tránh tiếp xúc da thịt, lần nào cũng đều là Tưởng Tuyền mò lên tay hắn trước, liên tục làm lại làm Hứa Tô cũng hốt hoảng, hoàn toàn không biết đối phương cố ý hay vô tình.

Tưởng Tuyền là nữ cảnh sát, không thích phim văn mà ưa phim võ, trên màn ảnh rộng là một bộ phim bom tấn Âu Mỹ phần tiếp theo, một cặp nam nữ trẻ tuổi mũi cao mắt sâu trải qua thập tử nhất sinh, cuối cùng hôn nhau đầy nồng nhiệt. Nhạc nền cực hợp vang lên, Tưởng Tuyền nhỏ giọng nói “Cũ rích”, tiện thể đặt tay lên đùi Hứa Tô.

Nội dung bộ phim cũ thật, nhưng không khí bao trùm lại phù hợp, nhìn cặp nam nữ hôn nhau rất dài trên màn ảnh, cổ họng Hứa Tô bỗng ngứa ngáy không rõ lý do, hắn nuốt nước bọt.

Suy nghĩ của hắn chộn rộn.

Xem xong phim thì lại đi ăn khuya, Tưởng Tuyền không chọn chỗ, chủ động tới phố ẩm thực nhỏ gần rạp chiếu phim.

Nói là phố ẩm thực nhỏ, thực ra chỉ là quán lề đường. Lần này Tưởng Tuyền cố ý mặc thật đẹp tới, nhưng ăn uống không hề ra vẻ, mái tóc dài tung bay cùng tà váy đỏ trong gió, cô vẫn nổi bật giữa nơi dầu mỡ ồn ào, khiến một đám thực khách phải liếc nhìn không thôi.

Hứa Tô chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hoàn toàn không giống sự chê trách và xem thường khi đi theo Phó Vân Hiến, thứ cảm giác tự hào vô danh bỗng chốc dâng lên. Hắn vẫn cười mãi.

Tưởng Tuyền giỏi ăn nói lại thẳng thắn, nói về những ngọt đắng chua cay khi làm công việc cảnh sát cơ sở, phần lớn là những chuyện vỏ tỏi lông gà, nhưng Hứa Tô lại nghe rất hăng say. Không phải xuất phát từ mục đích nịnh nọt, mọi chuyện phá vỡ cuộc sống trước giờ mà hắn vẫn biết, mới mẻ tựa như con đường được gột rửa sạch sẽ sau cơn mưa, ngập tràn phấn chấn của sức sống mãnh liệt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc hẹn đầu tiên đã gần đi đến cuối, Tưởng Tuyền mới nói mục đích thật sự mà mình gọi điện tới – hợp tác cảnh sát và luật sư.

“Phân cục chúng tôi vẫn luôn muốn hợp tác cùng Quân Hán, có vài cảnh sát vẫn còn thiếu hụt kiến thức pháp luật trầm trọng, giữa nhân dân có rất nhiều vấn đề tranh chấp liên quan tới pháp luật, nếu sau này có bên thứ ba tham gia nói rõ lý lẽ luật pháp, hòa giải tranh cãi thì làm ít mà công to.” Tưởng Tuyền cười sang sảng, “Dù sao thì tất cả cũng đều là vì dân phục vụ mà!”

Đây là chuyện tốt, Hứa Tô tỏ vẻ mặc dù mình đã không còn là quản lý hành chính của Quân Hán nữa nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để thúc đẩy.

Sau đó Tưởng Tuyền nói rằng mình cũng đang chuẩn bị thi tư pháp, Hứa Tô tự đề cử bản thân muốn giúp cô ôn tập, hai người hứa hẹn sẽ cùng nhau học tập và tiến bộ, coi như đã xác định xong nội dung buổi hẹn lần hai.

Trên đường về nhà đi qua tiệm sách, Hứa Tô mua mấy bộ sách liên quan đến thi Tư pháp Quốc gia, tất cả đều để kèm cho Tưởng Tuyền.

Một thời gian không gặp Phó Vân Hiến, cũng không còn nghe thấy tin tức gì từ đối phương, mãi mà Hứa Tô không có cơ hội nói chuyện hợp tác cảnh sát luật sư, hắn cũng chẳng quan tâm chuyện đại luật sư Phó đột nhiên trở mặt. Có người hay không có người đều thế cả, nhìn đủ loại dấu hiệu là thấy cuộc sống của hắn sắp đi vào nề nếp rồi.

Vừa làm trợ lý xử lý những công việc mà Phó Ngọc Trí giao cho, vừa gặp gỡ Tưởng Tuyền, giúp cô giải quyết mấy cuộc tranh chấp địa phương, tình hữu nghị của hai người cứ thế đột nhiên tăng mạnh.

Khi gặp lại Phó Vân Hiến thì cũng là chuyện công việc, người đi bên cạnh Phó Vân Hiến không phải là Văn Quân mà là Hứa Lâm.

Vụ án của Vạn Nguyên đã trải qua một phiên họp kiểm tra, ỷ vào tiền đề có người muốn chỉnh Diêu Giác Dân, Đường Dịch Xuyên áp sát từng bước, tình hình không mấy lạc quan. Phó Ngọc Trí bảo Hứa Tô tổ chức một cuộc họp nhỏ, thực ra chính là để xin ý kiến từ người anh cả kinh nghiệm phong phú, tìm ra điểm bào chữa cho vụ án này.

Phó Vân Hiến nghe Phó Ngọc Trí tường thuật tình hình một cách đơn giản, bản thân không đưa ra ý kiến, ngược lại còn để Hứa Lâm trình bày quan điểm của mình.

Hứa Tô ngỡ ngàng, trước giờ khi Phó Vân Hiến bàn bạc vụ án, đâu ra có chuyện trợ lý nói leo.

Hứa Lâm tỏ ra khiêm tốn, ban đầu thoái thác xong mới đứng lên, lần lượt gật đầu chào hỏi Phó Vân Hiến, Phó Ngọc Trí cùng với hai vị luật sư do Vạn Nguyên mời tới, nói tôi chỉ thả con săn sắt bắt con cá rô, nếu có chỗ nào nói sai, mong các vị tiền bối hãy chỉ ra giúp mình.

Sinh viên này nhìn thì tưởng đơn thuần thanh tú, không tranh sự đời, lời nói ra khỏi miệng thì lại lập tức nhắm thẳng vào điểm trọng yếu của vụ án này, đề nghị của cậu ta cực kỳ dứt khoát, chính là vứt con vua giữ con xe, đẩy hết vụ án lên đầu Diêu Giác Dân, trong khi đó sẽ kéo Bùi Tuyết ra.

“Diêu Giác Dân có ba mươi phần trăm cổ phần ở Vạn Nguyên, thân là đại cổ đông, hiện tại ông ta gặp chuyện, khó có thể đảm bảo những cổ đông khác sẽ không tranh thủ cướp ghế giành quyền, trách nhiệm công việc của luật sư chúng ta không chỉ bào chữa cho thân chủ của mình trên tòa án mà còn phải là người suy nghĩ cho đương sự, giữ gìn lợi ích cao nhất có thể cho đương sự.” Hứa Lâm hướng ánh mắt xán lạn trong veo ướt nước về phía Phó Vân Hiến, hỏi, “Thưa thầy, em nói có đúng không?”

Xưng hô “thầy” quá mức thân thiết, Hứa Tô lại càng kinh sợ, vội vàng quay đầu nhìn Phó Vân Hiến.

Phó Vân Hiến hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt của hắn, y khẽ gật đầu với Hứa Lâm: “Nói tiếp đi.”

“Định tội hối lộ không dễ, chủ yếu là do hai bên hối lộ và nhận hối lộ phần lớn đều chỉ thỏa thuận bằng miệng, giao dịch trực tiếp, không để lại bằng chứng thiết thực, hơn nữa về ý định chủ quan có tồn tại ‘mưu cầu lợi ích bất chính’ hay không thì vẫn có không gian để biện hộ.” Hứa Lâm thong thả bước vài bước, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn toàn bộ những luật sư cấp cao đang ngồi xung quanh, cậu ta nhìn bọn họ như nghé con mới đẻ, cực kỳ tự tin đắc thắng, “Đề nghị của tôi là, đối với những khoản hối lộ có tình tiết rõ ràng, chứng cứ xác thực và không quá lớn, Bùi Tuyết sẽ chủ động đứng ra nhận, cố gắng đạt đến tình tiết tự thú mà xin giảm nhẹ tội, còn với những cáo buộc khác thì kiên quyết chối tội, phủ nhận thực tế đút lót chung, cố hết sức để tránh hình phạt thực tế. Bằng cách này, với tư cách là thành viên gia đình trực hệ của Diêu Giác Dân và cũng là lãnh đạo cấp cao của công ty, không khó để ngồi luôn vào vị trí lãnh đạo cấp cao nhất, quyền khống chế tập đoàn Vạn Nguyên lớn như vậy cũng sẽ không bị tranh mất, đây chắc chắn là kết quả mà vợ chồng bọn họ muốn đạt tới nhất.”

Cách nghĩ này thực sự rất mới mẻ.

Hứa Tô nghe cực kỳ nghiêm túc, những vị luật sư khác cũng không dời mắt nổi, thỉnh thoảng nhướng mày, ánh mắt sáng ngời, có vẻ cực kỳ tán thưởng vị trợ lý trẻ tuổi đó. Chỉ riêng Phó Vân Hiến là khẽ nhíu mày, nhìn không ra là vui hay giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Về việc Bùi Tuyết có cấu thành đồng phạm đưa hối lộ hay không, cậu định bào chữa thế nào?”

“Tôi đã góp nhặt rất nhiều vụ án có mức ảnh hưởng tương tự với vụ án Vạn Nguyên lần này, ví dụ như chị em Liêu thị trong vụ án Thịnh Vực bị cáo buộc thông đồng đút lót, vì bằng chứng khó có thể xác minh nên phán quyết có hiệu lực cuối cùng là không thể nhận định tội danh hối lộ chung.” Hứa Lâm học một biết mười, nói về một số trường hợp tương tự có thể được sử dụng để so sánh và thuyết phục thẩm phán, vừa cười vừa nói, “Tất nhiên vụ án nào có phân tích riêng của vụ án đó, tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi.”

Chỉ bằng mấy câu Hứa Lâm đã khiến Hứa Tô bàng hoàng sửng sốt, tất cả đều là những vụ án mà Phó Vân Hiến từng tham gia hoặc nhúng tay vào, hắn vốn tưởng rằng trên đời này chỉ có mình hắn là hiểu rõ Phó Vân Hiến nhất, không ngờ Hứa Lâm này chỉ hơn không kém, sợ rằng ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng đều đã điều tra tỉ mỉ rõ ràng.

“Tôi thuộc nằm lòng những vụ án kinh điển này.” Hứa Lâm quay đầu cười với Phó Vân Hiến, nịnh hót cũng nịnh khéo đến độ không để lại dấu vết, sau đó lại quay về vụ án, “Mà thái độ nhận tội tích cực cũng chính là nộp tiền, nhờ luật sư Phó khuyên nhủ Bùi tổng tích cực nộp phạt, chúng ta tranh thủ hai năm án treo và hai năm thời gian thử thách*.”

*Đây là thuật ngữ chiếu theo Điều 72 và 73 của Bộ luật Hình sự Trung Quốc: Việc đình chỉ bản án có thể được áp dụng cho một tội phạm bị tạm giữ hình sự hoặc bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm nếu căn cứ vào hoàn cảnh phạm tội và sự ăn năn hối cải của người đó, chắc chắn rằng việc đình chỉ bản án sẽ không gây nguy hại thêm cho xã hội. Thời gian thử thách để tạm giữ hình sự không được ít hơn thời hạn đã quyết định ban đầu nhưng không quá một năm, tuy nhiên không được dưới hai tháng. Thời gian thử thách để tạm hoãn chấp hành hình phạt tù có thời hạn không ít hơn thời hạn đã quyết định ban đầu nhưng không quá năm năm, tuy nhiên không được dưới một năm, thời gian thử thách để được hưởng án treo được tính từ ngày phán quyết cuối cùng được đưa ra.

Theo như mình đọc luật thì đối chiếu được với Điều 65 Bộ luật Hình sự nước mình, quy định khi xử phạt tù không quá ba năm, căn cứ vào nhân thân của người phạm tội và các tình tiết giảm nhẹ, nếu xét thấy không cần thiết phải áp dụng hình phạt tù, thì Tòa án cho hưởng án treo và ấn định thời gian thử thách từ một năm đến năm năm và thực hiện các nghĩa vụ trong thời gian thử thách theo quy định của pháp luật về thi hành án hình sự. Những căn cứ để áp dụng án treo đối với người bị phạt tù là những yêu cầu, đòi hỏi bắt buộc do pháp luật hình sự quy định đối với người đó mà chỉ khi nào có đầy đủ những căn cứ thì Tòa án mới được áp dụng án treo đối với họ.

“Cậu nói nghe vụ án có vẻ đơn giản, nhưng suy nghĩ thì đúng là thế.” Rõ ràng Phó Vân Hiến rất hài lòng về Hứa Lâm, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mỉm thừa nhận, y phất tay bảo đám trợ lý Hứa Tô ra ngoài, chỉ để lại Phó Ngọc Trí và hai gã luật sư tiếp tục bàn bạc vụ án.

Hứa Tô và Hứa Lâm đi ra khỏi phòng làm việc của Phó Vân Hiến, đóng cửa rồi cùng nhau đi tới khu làm việc của trợ lý luật bộ phận hình sự.

Mở lời nói chuyện, có gì nói đó, Hứa Tô không muốn thừa nhận nhưng cũng buộc phải bội phục: “Cậu giỏi ghê, không giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp.”

Hứa Lâm không đáp lời mà quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên đầy quái gở, dùng ánh mắt cay nghiệt đậm ác ý đánh giá Hứa Tô, như loài rắn nhìn chằm chằm con ếch, ánh mắt đó khiến Hứa Tô sởn da gà, khó chịu toàn thân.

Vừa lúc cơm trưa, thỉnh thoảng lại có trợ lý luật khác đi qua bọn họ, mỗi lúc như vậy Hứa Lâm lập tức thu ánh mắt quái dị kia lại, lên tiếng gọi tên hoặc gật đầu mỉm cười với người khác, cậu ta vẫn đẹp, vẫn khiêm tốn lại ôn hòa hàm hậu như trước, khiến ai cũng như đang được tắm dưới gió xuân.

Cho đến khi cả khu làm việc chỉ còn hai người bọn họ.

Hứa Lâm đứng lại, mỉm cười nói với Hứa Tô, làm gái điếm còn lập đền thờ, tôi cũng phục anh.

“Lần trước ở chỗ Hồ Tứ gia, tôi nhìn thấy, anh hẹn một cô gái tóc dài váy đỏ, tôi cũng nhìn thấy.” Hứa Lâm nở nụ cười nhạt, cậu ta có vẻ ngoài xuất chúng, giọng nói êm tai, từng câu từng chữ đều rất dễ nghe, mà câu nào câu nấy cũng đâm thấu người, cậu ta nói, tôi đều nhìn thấy.

Hứa Tô nhíu mày: “Cậu theo dõi tôi?”

Hứa Lâm lắc đầu, khinh thường bĩu môi: “Đi theo thầy còn bao nhiêu thứ phải học, tôi không rảnh thế.”

Cậu ta xoay người định đi, chưa được hai bước đã quay đầu lại cười ngọt ngào với Hứa Tô: “Anh đoán xem, liệu tôi có nói với thầy những gì mình thấy không?”

Đến giờ Hứa Tô mới nhận ra, mặt mày đường nét thế này, nhìn lại càng vô sỉ. Hắn thầm suy tính một chút, một đấm của mình tung ra thì sẽ chọc thủng bao nhiêu cái lỗ, quản lý Hứa của văn phòng Quân Hán quả thực là người có thù tất báo, nhưng lần trước quần nhau một trận với Bàng Thánh Nam, hắn không nhận được bất cứ lợi ích thực chất nào, ngược lại còn ăn một cái tát vang dội, vô duyên vô cớ làm trò cười cho thiên hạ.

Hứa Tô cảm thấy, làm thế rất lỗ.

Thấy Hứa Lâm lại định bỏ đi, lại thấy Ngải Đạt và mấy cô em trong hội bà tám đang lượn lờ đi tới hướng này, Hứa Tô “Á” một tiếng, giữ chân Hứa Lâm lại.

Hứa Lâm vừa quay đầu, Hứa Tô lập tức nhào lên.

Hắn dùng miệng tập kích đối phương.

“Ưm -” Hứa Lâm dính đòn xong mới nhớ ra phải giãy giụa, Hứa Tô đã chiếm thế chủ động trước, đầu lưỡi hắn tấn công hai hàm răng, không cần kỹ xảo mà càn quét trong miệng đối phương.

Ngải Đạt là bà tám, kêu lên như dự tính, đám đồng nghiệp bị tiếng kêu dẫn tới lập tức tụ lại hóng hớt.

Chắc mẩm có rất nhiều người đã trở thành khán giả của màn hôn hít này, Hứa Tô mới buông Hứa Lâm ra, còn cố ý liếm môi, tỏ vẻ thỏa lòng mong ước: “Mềm đấy.”

Những người xung quanh cười ầm ĩ, Hứa Lâm đỏ mặt bừng bừng, thốt lên mấy tiếng “Anh anh anh” rồi không nói gì nữa, tên khốn kiếp này hôn cậu ta như chó cắn xương, hết giày vò lại cắn, lưỡi cậu ta cũng rách luôn.

“Tôi tôi tôi, tôi làm sao nào?” Hứa Tô báo được thù, liếc xéo bằng đôi mắt đào hoa, tư thế quản lý quay về trên người, “Điều thứ tám trong nội quy công nhân, giữa đồng nghiệp phải thẳng thắn bình đẳng, cố gắng đạt đến tình hữu nghị nồng nhiệt.”

Người xung quanh thì cười, Hứa Lâm lại lúng túng đến cực điểm, nhẫn cũng không được, giận cũng không được, đành nghiêng đầu vội vàng chen khỏi đám người đi ra.

“Giải tán giải tán, không xem vụ án không lao động hả? Ai trả lương cho mấy người?” Hứa Tô phất tay, tỏ vẻ không hài lòng đuổi mấy người đồng nghiệp đứng xem đi.

Vẫn nói “thắng nhỏ dựa vào trí tuệ”, trận này hắn cúi người rồi sau đó lại không chịu rơi xuống thế hạ phong, xem như hòa nhau.

Nhưng hắn không thấy vui vẻ gì, ngược lại, còn cảm thấy lòng buồn đến hoảng hốt.

Hắn thừa nhận Hứa Lâm nói đúng.

Chạy ra khỏi tầm mắt đám người, Hứa Lâm đi lên tầng ba nơi có ít công nhân viên, vào toilet khóa trái cửa. Cậu ta hung hăng rửa mặt, rồi lại súc miệng mấy lần, mùi vị Hứa Tô rất ngọt, nhưng cậu ta thấy tởm. Nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ chỉ cách nhau một bức tường, cậu ta nghe thấy giọng mấy cô gái đang nói về nụ hôn vừa nãy, hi hi ha ha, ai cũng cảm thấy Hứa Tô chơi rất hiểm.

Hứa Lâm đấm một đấm vào cái gương lắp trên bệ rửa mặt.

Khi trở lại chỗ ngồi của mình thì nhận được điện thoại từ Văn Quân, bảo cậu ta qua chỗ ông chủ một chuyến.

“Cậu ấy là thế, giương nanh múa vuốt nhưng bản chất tuyệt đối không xấu đâu.” Văn Quân cố nén khó chịu lên tiếng, an ủi trợ lý mới tới.

“Tôi biết, cảm ơn chị, chị Quân.” Hứa Lâm không tranh thủ cơ hội lôi kéo làm thân với Văn Quân, cậu ta cúp máy trước cô.

Đứng dậy, còn chưa đi được bao xa đã thấy Hứa Tô đứng giữa mấy cô em. Hắn cười ngọt ngào lộ cả môi hồng răng trắng, còn thân thiện vẫy vẫy tay với cậu ta, như thể đã dự đoán trước rồi.

Cảm thấy chuyện hoang đường ở khu làm việc vừa rồi có lẽ đã truyền tới tai Phó Vân Hiến, Hứa Lâm thấp thỏm không yên, dè dặt gõ cửa phòng làm việc, nhận được sự cho phép mới tiến vào.

Vụ án đã bàn xong, những luật sư khác cũng không còn ở trong phòng làm việc, Phó Vân Hiến không ngồi sau bàn mà đang tựa lưng vào sô-pha da màu đen, y dùng ánh mắt bảo Hứa Lâm ngồi xuống, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Biết gần đây đối phương bận rộn đến mức không ngủ ngon, Hứa Lâm quan tâm nói, thầy, có thể giao cho em những công việc không quá quan trọng của thầy, thầy về nghỉ ngơi chút đi.

Phó Vân Hiến hoàn toàn im lặng. Hiện tại Hứa Lâm tiếp cận rất sát, cũng hiểu rõ tính tình đối phương, trông y có vẻ không vui. Cậu ta dứt khoát thừa nhận: “Em ngứa mắt Hứa Tô thật đấy, nếu anh ta có thể hẹn hò chịch choạc với đàn bà bị em bắt gặp, đương nhiên em thấy ngứa mắt anh ta.”

Phó Vân Hiến mở mắt, ánh nhìn lạnh như băng lướt qua mặt Hứa Lâm: “Chuyện giữa tôi và Tô Tô, người ngoài bớt nhiều chuyện đi.”

Hứa Lâm đành câm miệng. Cậu ta cứng rắn chịu đựng trước mặt Phó Vân Hiến, mím môi thành một đường thẳng, hoàn toàn không thèm giấu giếm sự không cam lòng trong mắt.

Sắc mặt Phó Vân Hiến dịu lại, y ngồi thẳng lên một chút: “Luật sư Phạm nhờ tôi dẫn dắt cậu thì không có gì kỳ quái, ngay cả Hồ tổng cũng bảo tôi quan tâm tới cậu, tôi không hiểu, sao một thực tập sinh lại có bản lĩnh lớn như vậy?”

Hứa Lâm thẳng thắn: “Em đã đưa ra một số ý tưởng kinh doanh cho Hồ tổng, ông ấy rất thích em, em nhờ ông ấy giúp mình vào Quân Hán, cũng coi như làm tròn tâm nguyện.”

Lời này cũng có cơ sở. Khả năng chuyên môn của Hứa Lâm đã bộc lộ hết trong khoảng thời gian ngắn sau khi vào văn phòng, đừng nói chuyện so sánh với những trợ lý luật trong văn phòng này, dù có so với nhiều luật sư trẻ đã hành nghề vài năm thì cũng có thể coi như lựa chọn hàng đầu. Huống hồ cậu ta còn thức thời khéo léo, chu đáo tỉ mỉ, đương nhiên Phó Vân Hiến tiếc tài, nhưng cũng cẩn thận, quan hệ thầy trò trong giới luật sư trước giờ đều rất phức tạp, khắp nơi trở mặt thành thù, y và Hà Tổ Bình cũng không đội trời chung, mà hai đệ tử trước đây của y hiện tại cũng chẳng ưa gì y cả.

Cậu bạn nhỏ này khá thú vị, là sự thú vị không hề tầm thường.

“Cậu hiểu rất rõ về tôi.” Phó Vân Hiến rút một điếu thuốc từ trong bao ra rồi đưa lên miệng. Hứa Lâm cũng không như những kẻ khác vội vàng châm thuốc cho y, cậu ta vẫn khuyên y, hút bớt đi cho đỡ hại thân.

Lời đối phương là câu trần thuật nhưng rõ ràng lộ ra cảm giác không tín nhiệm, Hứa Lâm tự biết bản thân không thể lừa dối được chuyện này, quyết định chủ động nói ra. Cậu ta hỏi Phó Vân Hiến có còn nhớ, mười năm trước y từng làm trợ giúp pháp lý cho một vụ án ở huyện Tuy*, giúp mẹ của một cậu bé trong vụ kiện chống lại chồng của bà ta và kẻ thứ ba.

*Tên huyện ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

Phó Vân Hiến châm thuốc hút một hơi, nheo mắt nghe Hứa Lâm kể tiếp, sau đó cũng dần nhớ lại, đây là một vụ án cũ từ mười năm về trước, vụ án đó cũng không phức tạp.

Đương sự của y là một người phụ nữ trung niên bỏ nhà đi làm việc ở Nhật Bản, dành dụm suốt nhiều năm, dùng tất cả thu nhập từ công việc của mình để hỗ trợ chồng thành lập nhà máy ở quê nhà. Người chồng nói rằng muốn mở rộng quy mô sản xuất kinh doanh nhưng số tiền vay ngân hàng của bản thân đã đến hạn mức cao nhất, chỉ có thể chuyển nhượng căn nhà đứng tên vợ và cũng là ngôi nhà duy nhất của bọn họ rồi cho người khác đứng tên vay. Người chồng đã tìm gặp chị gái của một nữ nhân viên trong nhà máy và thuyết phục vợ rằng đối phương cực kỳ đáng tin cậy, trước tiên có thể ký hợp đồng mua bán giả rồi yêu cầu bên kia mang nhà đi vay ngân hàng, thay mặt nhà máy sang nhượng lại rồi làm thủ tục vay.

Lúc ấy người phụ nữ bệnh nặng, mê man thế nào mà lại ký hợp đồng mua bán nhà, còn bị chồng dùng lý do khác để lừa gạt ký vào thỏa thuận ly hôn. Không ngờ nữ nhân viên kia lại là kẻ thứ ba, thông đồng với người chồng lừa mất căn nhà, nhà tới tay thì lập tức trở mặt, đuổi người phụ nữ và đứa con ra đường.

Hứa Lâm vẫn đang hồi tưởng: “Khi đó kẻ thứ ba đã mang thai, mẹ của đứa bé trai vì mắc bệnh mà mất hết khả năng lao động, hai mẹ con bọn họ chỉ có thể ở trong nơi tồi tàn bần cùng nhất, ngày ngày làm bạn với phế thải đồng nát. Về sau bệnh tình của mẹ thằng bé lại nặng thêm, tim suýt thì ngừng đập, nơi đó xập xệ đến mức ngay đến xe cấp cứu cũng không vào được… Chính nhờ luật sư kia đã cõng mẹ thằng bé vào viện, ở trong bệnh viện, cũng chính người ấy đã đặt tay lên vai thằng bé, nói với nó rằng, đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Hứa Lâm nói đến đây thì nước mắt đã chảy ra, cậu ta tự biết mình mất kiểm soát, vội vã cúi đầu cố gắng ổn định lại cảm xúc.

Chuyện cũ một khi nhắc lại, chẳng bao lâu sau Phó Vân Hiến đã nhớ ra vị đương sự này, một người phụ nữ đã từng yểu điệu xinh đẹp nhưng vì mệt mỏi trong thời gian dài mà mắc bệnh, vì trị liệu bằng hormones mà trở nên béo ục ịch, nặng tới một trăm hai mươi lăm ki-lô-gram.

Một vụ kiện mà y không lấy một đồng nào, còn ứng tiền thuốc men.

Phó Vân Hiến không gợn sóng, thản nhiên đối diện với Hứa Lâm dần không còn khống chế được cảm xúc của mình, y nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Hứa Lâm dụi mắt, nói tiếp: “Thằng bé ấy vẫn nhớ rõ, mỗi một khoản tiền mẹ nó mang về đều là tiền mặt, ngay cả bằng chứng gửi tiền đều không có, tất cả mọi người đều nói vụ án này không có bằng chứng, vốn không thắng nổi. Nhưng luật sư ấy lại có thể làm được, khiến cho chị gái của kẻ thứ ba kia phải thừa nhận ngay trên tòa án rằng căn nhà là một vụ mua bán giả…”

Chuyện được giải quyết viên mãn cũng có vài phần may mắn, thông qua tiếp xúc tìm hiểu, y phát hiện mặc dù kẻ thứ ba ngang ngược nhưng chị gái của ả lại là người thành thật chất phác, bản thân lần đầu làm chuyện này cũng thấp thỏm bất an. Y đã tự in một số thông cáo của tòa án và gửi trực tiếp đến nhà của kẻ thứ ba ở quê và gửi cho hàng xóm láng giềng ở quê của ả, khi những người ở quê mở bức thư ra, mọi chuyện đúng như y mong đợi, “kẻ lừa đảo” bị chỉ trích khắp nơi, điều này đã gây áp lực tâm lý không nhỏ cho chị gái của kẻ thứ ba. Hơn nữa đối phương ít học, sau mấy lần bị y đe dọa bằng những hậu quả pháp lý nghiêm trọng, cuối cùng cũng khai hết.

“Luật sư đó còn giúp thằng bé và mẹ nó thắng vụ kiện tiếp theo, có được tiền chu cấp hàng tháng, giúp mẹ con bọn họ không còn phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ…”

Mắt Hứa Lâm ướt át, dù kể rất sống động nhưng đại luật sư Phó đã không còn như xưa, y cực ghét mấy trò biểu đạt bằng nước mắt và xúc động này. Những hồi ức lừa mình dối người này không hề có ý nghĩa.

Phó Vân Hiến vẫn lãnh đạm, nhìn như còn muốn kéo đối phương ra khỏi sự cảm kích dâng trào này, y nói khi ấy luật sư đó chẳng nhận được một vụ án nào tử tế, hiện tại y đã không còn thừa hơi rảnh rỗi như thế nữa.

“Mà nay mẹ của thằng bé đã qua đời, nhưng những năm qua, đứa bé trai ấy vẫn luôn nhớ đến lời nói khi đó của luật sư,” Hứa Lâm quỳ xuống trước Phó Vân Hiến, cậu ta ngẩng mặt lên, từng câu từng chữ đầy nghiêm túc và chân thành, ào ào tuôn hết bao nhiêu áp lực suốt nhiều năm ra ngoài.

Em ngưỡng mộ ngài trong quá khứ, lại càng khát vọng ngài của hiện tại.

Lời này nghe thì văn vở, nhưng cũng là tình cảm thực. Một hòn đá rơi xuống đất, vang lên thành tiếng, Hứa Lâm hoàn toàn không thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy thoải mái.

Phó Vân Hiến cúi đầu, nhìn vào đôi mắt khiến người ta cảm thấy quen thuộc ấy hồi lâu, sau đó y nói, cút ra ngoài.