Phó Vân Hiến dậy sớm hơn Hứa Tô, nhưng muộn hơn ngày thường. Cảm giác ngủ đủ rất thỏa mãn, đối với Phó Vân Hiến mà nói, thì cũng là giảm bớt đi áp lực, suốt ngần ấy năm y chưa từng thoải mái đến thế này. Hứa Tô vẫn ghé vào ngực y, nửa thân trần đã bị đè đến tê dại, Phó Vân Hiến nhẹ nhàng đẩy Hứa Tô qua một bên, đứng dậy giật giật cánh tay, bỗng thấy ngực ướt sũng cả mảng, cúi đầu nhìn, cơ ngực vạm vỡ lấp loáng vết nước, còn dinh dính chưa khô, giống như nước dãi.

Hứa Tô trên giường ôm chăn lật người lại, đối mặt với Phó Vân Hiến, hắn vẫn còn chìm trong giấc mộng, mái tóc mềm mại lòa xòa phủ lên đôi mắt nhắm, vẻ mặt kiên định lại thỏa mãn.

Phó Vân Hiến rất thích dáng vẻ Hứa Tô khi ngủ. Lông mi Hứa Tô rất dài nhưng màu mắt lại nhạt như màu tóc, con ngươi ánh lên chút nâu vàng, dưới ánh mặt trời giống hệt như một lớp bụi vàng mỏng manh, khi ngủ say lông mi hắn sẽ rung động, đôi lúc môi cũng vô thức hé mở, trông y hệt trẻ con.

Năm tháng tĩnh lặng mà người ta vẫn nói, có lẽ chính là ý này.

Phó Vân Hiến ở bên giường ngắm Hứa Tô chừng mười phút rồi mới đứng dậy đi tắm.

Ra khỏi phòng tắm, Hứa Tô vẫn còn chưa tỉnh, hắn lại đổi tư thế ngủ, từ nằm nghiêng giờ thành nằm sấp. Chăn kẹp giữa hai chân, mông vểnh cao, cả người trần truồng không có gì che, cửa sau đỏ thẫm thoáng lộ ra giữa hai đùi, đốt cháy lòng người, chỉ muốn lập tức xả vào trong cơ thể hắn.

Cũng may Phó Vân Hiến đủ tự chủ, y cầm điện thoại xuống tầng gọi cho Văn Quân một cuộc. Y nói hai ngày này sẽ không đến văn phòng, Hứa Tô cũng không đi.

Văn Quân đáp lại một tiếng “Đã biết”, trong lòng thì vừa ghen tị vừa vui vẻ. Cô ta thật sự đố kỵ với Hứa Tô, không kinh nghiệm không bằng cấp không chống lưng, chỉ ỷ vào cái mặt hơi xinh hơn người thường một xíu, vậy mà lại có thể chiếm trọn cưng chiều của bậc đế vương. Oái oăm nữa là thằng nhóc này trước kia còn từng thổ lộ với cô ta, muốn dẫn cô ta bỏ trốn, chạy khỏi văn phòng Quân Hán rời xa lão già lưu manh như thật, cũng chẳng biết là khờ khạo thật hay là đoán ra rồi giả ngu, hiện giờ thì hay rồi, sự nhập nhằng ỡm ờ phải tới gần chục năm đã hoàn toàn bị phá vỡ, đỡ gây họa cho người khác.

Văn Quân bắt đầu báo cáo công việc một cách giản lược, sau đó lại nói với Phó Vân Hiến, Hạ Hiểu Phác tình cờ qua bên này xử lý vụ án, cậu ta không dám trực tiếp tìm ngài, hỏi tôi xem có thể tới thăm không.

Hạ Hiểu Phác là đệ tử của Phó Vân Hiến, vừa nhạy bén lại cần cù, còn nhịn được tính tình tồi tệ của người thầy này, nhưng hai năm trước sau khi bị Hà Tổ Bình kêu gọi tới trước cửa tòa án kháng nghị tập thể, biểu diễn nghệ thuật chơi lớn trong giới luật, bị Phó Vân Hiến không nương tình đuổi khỏi Quân Hán. Hiện tại tự lập văn phòng phát triển xuôi Nam, cũng làm ăn khấm khá.

“Hiện giờ cậu ta đang làm ở phía Nam à?” Sau khi có được câu khẳng định của Văn Quân, Phó Vân Hiến nói, “Vừa khéo, cô bảo cậu ta tới luôn hôm nay đi, tôi có một vụ án muốn giao cho cậu ta.”

Bình thường nếu tòa án, viện kiểm sát các địa phương có các vấn đề về bổ nhiệm và miễn nhiệm những chức vụ quan trọng thì Văn Quân cũng sẽ thu thập thông tin rồi báo cho Phó Vân Hiến, thật ra không phải để bấu víu quan hệ hay làm gì bất hợp pháp, mà là biết người biết ta, về sau xử lý vụ án sẽ dễ dàng hơn. Sau khi báo cho y mấy tin nghe ngóng được, cô ta nghĩ một lúc rồi lại bổ sung: “Còn nữa, giám đốc phòng công tố Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố chúng ta cũng đã sắp lên thành phó viện trưởng viện kiểm sát rồi.”

“Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố…” Phó Vân Hiến ngẫm lại một chút, hỏi, “Đường Dịch Xuyên?”

“Phải, chính là Đường Dịch Xuyên từng lên ti-vi, chính là Đường Dịch Xuyên siêu siêu đẹp trai đó!” Văn Quân ngần này tuổi vẫn còn như mấy em gái fan hâm mộ ngôi sao, giọng điệu phô trương, cách điện thoại mà cảm giác như còn thấy cái vẻ mặt cười ngờ nghệch, tình yêu đầy trong mắt của cô nàng.

Phó Vân Hiến hỏi: “Chắc chắn rồi à?”

Văn Quân nói: “Đã được thông báo trước khi nhậm chức rồi.”

“Còn trẻ vậy mà đã lên làm phó viện trưởng viện kiểm sát?” Đường Dịch Xuyên chỉ mới đầu ba mươi, còn kém Phó Ngọc Trí một tuổi, tuổi này đã ngồi vào vị trí đó thật sự không tầm thường, vậy mà giờ còn lên chức tiếp? Ngay cả đại luật sư Phó từng kinh qua vô số quan lại cũng không tưởng tượng được, y khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói, “Đường Dịch Xuyên này không đơn giản.”

Điện thoại vừa cúp, tiếng chuông lại vang lên, nhưng lần này không phải điện thoại của Phó Vân Hiến mà là của Hứa Tô. Di động đặt trên bàn trà phòng khách, Phó Vân Hiến đi tới cầm lên nhìn thoáng qua, tên người gọi tới được lưu là: Nữ thần.

Phó Vân Hiến đặt điện thoại Hứa Tô xuống, chuông đổ một lúc mới ngừng, nhưng chỉ yên được năm phút là lại vang lên, người gọi đến vẫn là “Nữ thần” kia.

Phó Vân Hiến bắt máy, hỏi, ai vậy.

“Là tôi đây, Tưởng Tuyền, trưởng đồn của chúng tôi nhờ tôi hỏi một chút, chuyện hợp tác cảnh sát luật sư với văn phòng Quân Hán các anh có tiến triển…” Tưởng Tuyền hấp tấp, nói hết cả câu dài mới nhận ra giọng nói vừa rồi không phải của Hứa Tô, cô thấp thỏm hỏi, “Cho hỏi… Ai thế ạ?”

“Tôi là Phó Vân Hiến.” Phó Vân Hiến thản nhiên nói, “Hứa Tô còn chưa dậy.”

“Phó… Luật sư Phó?” Đại khái là nghe thanh danh Phó Vân Hiến đã lâu, giọng Tưởng Tuyền run lên thấy rõ, lắp bắp mãi không nói được chữ nào.

“Để một lát nữa hẵng gọi lại.” Đầu bên kia mãi mà không có động tĩnh gì, Phó Vân Hiến trực tiếp cúp máy.

Bác giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng, Phó Vân Hiến luôn ăn rất ít carbohydrate nên bình thường bữa sáng cũng chỉ có thịt xông khói, trứng gà, rau và cà phê, bác giúp việc vẫn chuẩn bị sẵn ở bếp, lại hỏi có cần làm cho Hứa Tô một phần không.

Phó Vân Hiến tỏ ý bảo không cần: “Tôi sẽ làm đồ ăn cho Hứa Tô.”

Bên kia Hứa Tô ngủ dậy đã là hai rưỡi chiều, bị ánh mặt trời ban trưa nướng nóng cả mông mới đờ đẫn tỉnh dậy. Dụi mắt ngồi trên giường, nhớ lại suốt cả đêm qua đều bốn chân đan cài, cơ thể chồng lên nhau với Phó Vân Hiến, quả thực ngủ rất thoải mái. Hắn rời giường tắm gội rửa mặt, tiện thể lại chạy khắp phòng, mãi mới tìm được hộp y tế, chuẩn bị xuống tầng xử lý vết thương bị mình cắn bầm dập kia của Phó Vân Hiến.

Mới đi được nửa đoạn cầu thang thì đã nghe thấy tiếng người nói chuyện dưới tầng, rõ ràng là có khách.

Hứa Tô không biết mình có tư cách gì ra mặt hay không, hắn dừng bước, lặng lẽ hơi ló đầu từ trên cầu thang xuống, nhìn thì lại thấy là người quen.

Từ khi Phó Vân Hiến vào nghề tới giờ, y đã từng dẫn dắt hai đồ đệ, một người tên là Trần Trí, cực kỳ thông minh nhưng không chịu nổi cái tính tệ hại của Phó Vân Hiến, Hứa Tô vào văn phòng không bao lâu thì anh ta đã bỏ đi. Sau lại nghe nói trong một lần xử lý vụ án thì gặp chân ái đời mình, cuối cùng ra nước ngoài với cô tiểu thư nhà giàu, giờ cũng không làm luật sư nữa. Người còn lại chính là Hạ Hiểu Phác đang ở đây, so với Trần Trí thì tư chất bình thường hơn, nhưng thắng ở điểm kiên định, cách làm việc cẩn thận tỉ mỉ, khả năng nhẫn nhịn lại mạnh mẽ, đến năm kia mới bị Phó Vân Hiến đuổi ra khỏi Quân Hán.

Hứa Tô nghe thấy Hạ Hiểu Phác và Phó Vân Hiến nói về vụ án nhận hối lộ của Triệu Cương, ý của Phó Vân Hiến là muốn giao vụ này cho anh ta.

Nói về nguyên nhân, thì thứ nhất là hiện tại Hạ Hiểu Phác đang làm việc ở ngay gần thành phố G, thuận lợi về địa lý, thứ hai, thân là đệ tử mà thầy có lòng bồi dưỡng, chính Hạ Hiểu Phác cũng có kinh nghiệm thành công ở dạng án kiểu này. Đại khái là khoảng bốn năm trước, trong vụ án lạm dụng chức quyền và ăn hối lộ của nguyên phó thị trưởng Hoàng Nghị của thành phố H gần thành phố S, luật sư tại phiên sơ thẩm là Phó Vân Hiến, mà chánh án tòa án hình sự Bình Nguy mà Hứa Tô đã từng gặp hồi đại học năm ba đã là giám đốc tòa án nhân dân cấp tỉnh của thành phố H. Sau khi kết án thì viện kiểm sát kháng nghị, luật sư phúc thẩm đổi sang đệ tử của Phó Vân Hiến là Hạ Hiểu Phác, hợp tác cùng vị “luật sư thối nát” nổi tiếng ngang Phó Vân Hiến là Trương Trọng Lương. Cả hai phiên tòa đều là những luật sư nổi tiếng có uy tín trong nước, vụ án đó đầy rẫy khúc mắc, ba công tố viên lần lượt bị cách chức hoặc vào tù do cản trở hoạt động xác minh thu thập chứng cứ, những mối liên quan phức tạp trong đó ngay đến Hứa Tô cũng không rõ ràng. Chỉ biết là cuối cùng vị phó thị trưởng kia được phán rất nhẹ, tội lạm dụng chức quyền không được công nhận, khoản tiền hối lộ được xác định cũng chỉ có vài chục ngàn tệ, bị xử bốn năm sáu tháng tù giam. Nghe nói người nhà phó thị trưởng đó sử dụng mạng lưới quan hệ rộng của mình, ngay cả bản án bốn năm cũng không phải đi tù mà chấp hành án trong trại tạm giam.

Hạ Hiểu Phác nói: “Tôi cũng đã nghe người ta đề cập đến vụ án này, bí thư Triệu cảm thấy mình bị oan, ông ta nói khi mình đang tại chức, đàn bà đủ kiểu đều chỉ muốn nhào tới dán vào mình, đuổi cũng không chịu đi, lại nói ví dụ như nữ sinh viên mà trên mạng đồn đại kia, là do đối phương chủ động móc nối để xin ông ta giúp đỡ, toàn bộ tiền khám chữa bệnh của mẹ con bé đều do ông ta bỏ tiền ra, còn sắp xếp hậu sự vượt quá tiêu chuẩn bình thường, bây giờ tự nhiên ai cũng đồn đại ông ta ‘giết mẹ hiếp con’, ông ta nói đúng là mình hơi tham một chút, hơi háo sắc một chút, nhưng cũng không hề thuê người giết người, cáo buộc này quá oan ức.”

Phó Vân Hiến hút thuốc, phả khói ra nói: “Nếu vụ án nào cũng nghiêm minh về mặt pháp lý và các cáo buộc đều chi tiết thì còn cần luật sư tranh tụng án hình sự chúng ta làm gì?”

Tuy Hạ Hiểu Phác bị đuổi khỏi Quân Hán nhưng cũng nhiều lần chiếm được lợi từ thanh danh Phó Vân Hiến, tranh thủ có cơ hội là lại nịnh hót thầy mình: “Tôi nói tên của thầy ra ngoài, viện kiểm sát và tòa án địa phương đều khúm núm kính cẩn hẳn lên, làm bao nhiêu vụ án mà không bị gây khó dễ.”

Phó Vân Hiến cũng không khách sáo: “Vụ án xử lý tốt hẵng nhắc, không làm được thì đừng có bảo tôi dạy cậu.”

Hứa Tô nằm trên cầu thang, đầu nghiêng qua một bên, nghiêm túc nghe không lọt một chữ.

Một là Triệu Cương, một là Cù Lăng.

Một là bí thư thành ủy cấp tỉnh, một là công tố viên bình thường.

Chân tướng sự thật thì sao? Bí thư thành ủy với bao nhiêu lời đồn đãi khiến người ta kinh sợ thực ra lại không độc ác đến mức đó, mà công tố viên mà ai cũng bảo là người tốt thì lại thật sự giết người.

Trước kia cũng đã từng nghe các thầy trong trường hoặc đồng nghiệp trong văn phòng nhấn mạnh nhiều lần, phạm nhân cũng nên được hưởng quyền con người, “phạt đúng tội” mới là công lý mà một luật sư tranh tụng án hình sự đáng lẽ phải kiên định bảo vệ, nhưng rốt cuộc không vào trong chăn sao biết chăn có rận, nghe cũng chỉ biết có hời hợt, hoảng hốt và không cách nào thừa nhận. Lần đầu tiên Hứa Tô cảm thấy, cái bát cơm luật sư tranh tụng án hình sự này có mùi vị khác xa những gì hắn tưởng tượng.

Ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ chạm hoa, hắn đi chân trần xuống lầu, từng bước từng bước giẫm lên những vết lốm đốm màu vàng chiếu xuống bậc thang, tiến lại gần Phó Vân Hiến.

Phó Vân Hiến thấy Hứa Tô xuất hiện thì dụi tắt điếu thuốc trong tay, hỏi hắn: “Ngủ đủ chưa?”

Hứa Tô mở to hai mắt, lông mi thì dài mà ánh mặt trời thì gay gắt, những đốm sáng vàng bay quanh mi mắt như những con côn trùng nhỏ. Hắn gật đầu.

Phó Vân Hiến lại hỏi: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Hứa Tô ngây ngốc nhìn chằm chằm đối phương, một lát sau mới nói: “Còn chưa hiểu hết toàn bộ… Để tôi nghĩ thêm chút nữa.”

Phó Vân Hiến không giữ Hạ Hiểu Phác ở lại ăn cơm, bản thân Hạ Hiểu Phác cũng có vẻ không muốn ở lại lắm, hẹn ngày khác lại tới văn phòng chào hỏi. Thực ra anh ta vẫn biết sở thích không giống người thường của thầy mình, cũng biết quan hệ giữa Hứa Tô và Phó Vân Hiến không tầm thường, nhưng không ngờ lại bắt gặp thế này. Được bác giúp việc tiễn ra cửa, Hạ Hiểu Phác quay đầu lại, lo lắng thấp thỏm nhấp nha nhấp nhổm quay lại liếc nhìn Hứa Tô một cái, Hứa Tô cũng nhìn lại anh ta chẳng mảy may xấu hổ, vẫy tay với anh ta mà nói, ăn ít thôi, vận động nhiều lên, mới có hai năm không gặp mà trông anh béo như heo rồi đấy!

Mình thì mập lên, nhưng dáng vẻ vừa yêu kiều vừa dữ dằn của đối phương, lại không hề thay đổi.

Hạ Hiểu Phác vừa rời đi, chuông điện thoại lại vang lên.

Hứa Tô nghe thấy là chuông của mình thì vội vàng tới nhận. Liếc mắt nhìn tên người gọi đến, thấy là Tưởng Tuyền thì lòng hẫng một nhịp. Hắn đoán Tưởng Tuyền muốn hỏi chuyện hợp tác cảnh sát luật sư, hắn không nói chuyện này với Phó Vân Hiến nhưng đã hỏi Bàng Cảnh Thu. Bản chất thì, có rất nhiều tranh chấp dân sự giữa những người bình thường, còn giết người phóng hỏa vung đao nổ súng thì hiếm hơn.

Lúc này Hứa Tô chợt nhớ đến Hứa Lâm. Không biết miệng thằng nhãi đó có thể thô bỉ đến mức nào, cũng không biết cậu ta đã thêm mắm thêm muối bao nhiêu trước mặt Phó Vân Hiến rồi.

Như cảm giác được ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Phó Vân Hiến đằng sau lưng, hai má Hứa Tô nóng lên, đã vậy còn có xu hướng càng ngày càng nóng rực, hắn bắt máy nhưng cũng không lên tiếng, chột dạ đi về phía cửa sổ. Cho đến khi tới bên cửa sổ, cách Phó Vân Hiến một khoảng xa, hắn mới giả vờ ngắm hoa ngắm cỏ, cố hết sức đè thấp giọng để nói chuyện với Tưởng Tuyền.