Có một cô bé không thông minh nhưng rất thích quan sát mọi thứ, luôn hoàn thành công việc đến nơi đến chốn. Quan trong nhất là, cô bé ấy rất thiện lương, luôn suy nghĩ vì người khác, nhiều năm qua, cô đều hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác.

Hỏi cô, yêu một người đàn ông không nhận được cái gì mà vết thương thì chồng chất, thương tâm nhiều hơn là vui vẻ, nước mắt nhiều hơn là vui suớng vì sao cô vẫn cứ tiếp tục yêu?

Cô gái không giải thích, cô không hề biết bản thân mình chỉ có hai bàn tay trắng mà ngược lại, có yêu, cái gì cô cũng có... Trên con đường nhỏ quen thuộc, Quý Thạch Khiêm nhìn mọi người rộn ràng tấp nập, đã qua nhiều năm như vậy, thiếu niên ngây ngô giờ đã trưởng thành, nhưng trong lòng vẫn giữ một nơi mềm mại nhất, cất giữ toàn bộ kỉ niệm thời niên thiếu.

Có thế mới phát hiện cô bé đó đã chiếm phần lớn trong kí ức của anh, đột nhiên anh hiểu được ý nghĩa của câu “Cái gì cũng có” của cô.

Bởi vì yêu nên có được toàn bộ kỷ niệm, mỗi khi thương tâm thất vọng luôn có thể vượt qua. Trí nhớ tốt đẹp làm người ta mỉm cười, trí nhớ thương tâm làm người ta rơi lệ nhưng đều là kỷ niệm sâu sắc trong cuộc đời.

Quý Thạch Khiêm nắm xe đạp, đi qua trường trung học cũ, ngoài trường tụ tập rất nhiều học sinh, nam có, nữ có, dường như đang đợi để đi gặp mặt làm quen.

“Lần sau nếu như các cậu có gặp mặt làm quen, tớ cũng phải đi... Tớ có thể giả làm con trai, dù sao thì trên TV đều diễn như vậy... Không được cười nữa! Tớ nói thật...”

“Ba ba!” Một cậu bé bốn tuổi ngồi ở yên sau xe đạp, ánh mắt sáng ngời trông rất đáng yêu. Cậu bé nắm lấy quần áo bên hông cha mình, ánh mắt tò mò quan sát thế giới này.

Quý Thạch Khiêm thu cảm xúc lại: “Tiểu Dũng, ôm chắc! Chúng ta lên đường nào”

Cậu bé nắm chặt áo cha, không dám thả ra, trên đôi má đỏ hồng tràn ngập mỉm cười.

Đây là đứa bé mà Xảo Ninh liều chết muốn sinh ra, vì dũng khí của cô, vì cô quyết không buông tay cho nên anh lấy chữ “Dũng” đặt cho cậu bé, kỷ niệm dũng khí, kỷ niệm quyết tâm, kỷ niệm tình yêu!

Anh đã từng muốn vứt bỏ đứa bé này, nhưng bây giờ anh cảm thấy thật may mắn vì khi đó mình đã không làm cái chuyện điên rồ đó, hay cũng có thể nói, anh phải cảm ơn Xảo Ninh vì sự dũng cảm và kiên trì của cô, để bọn họ không phải tiếc nuối.

Anh không thể hiểu tại sao một cô gái yêu ớt nhỏ bé như thế, làm sao có thể vượt qua được nhiều cửa ải khó khăn như vậy? Cứ nghĩ cô sẽ là vướng bận cả đời của anh, cuối cùng ngược lại cô trở thành sức mạnh của anh. Khi anh đi đến bước đường cùng, là cô đã cho anh hi vọng.

“Thạch Khiêm, tớ mang tiền đến cho cậu, không biết cuối cùng cậu cần bao nhiêu, năm vạn có đủ không... Thầy giáo của cậu! Hôm qua ông ấy gọi điện nói với tớ... Ông ấy nói cậu muốn tạm thời nghỉ học, không đăng kí học nên tớ tranh thủ cầm tiền đến cho cậu...Cậu cứ cầm số tiền này đăng kí trước đi, nếu như không đủ... Tuần tới sẽ phát lương, đến lúc đó tớ lại mang đến cho cậu... Thạch Khiêm, tớ xin cậu, tuyệt đối không thể nghỉ học! Nhất định cậu phải học xong đại học! Cậu nghĩ lại mà xem, mẹ Quý chắc chắn rất muốn nhìn thấy cậu tốt nghiệp đại học...”

Đạp xe đạp đi trên con đường nông thôn nhỏ, qua một khu vực trống trải. Qua nhiều năm, nhà xưởng mà anh và Xảo Ninh cùng làm cũng đã bị đóng cửa. Nghe nói nhà họ Hà đã “không thấy tăm hơi”, chắc đã chạy trốn ra nước ngoài.

Nhà xưởng thành phế tích, trong kế hoạch của đô thị đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại trong trí nhớ và truyền thuyết.

Anh không dừng lại, đi qua mảnh đất trống phía sau, anh tiếp tục, tiếp tục đi, đi qua đường, cũng đi qua đường đời, dường như thấy được rất nhiều.

“Thạch Khiêm, cậu biết không? Tớ ghét nhất là người như thế, những người không coi công nhân là người. Không sai, mẹ tớ nói không hề sai, sinh mệnh của chúng ta không đáng tiền nhưng mà chúng ta cũng là người mà, không phải là chó! Ngày hôm qua có tác dụng thì bọn họ còn dùng tiếp, đến ngày mai bọn họ không cần dùng thì đem đá chúng ta đi... Thạch Khiêm, cậu đã thay đổi! Tất nhiên, tất nhiên cậu phải thay đổi rồi, bây giờ cậu đã là xưởng trưởng rồi... Thạch Khiêm, có lẽ chúng ta là người của hai thế giới khác nhau! Tớ không thể làm cho cậu khó xử, tớ sẽ tiếp tục làm việc, nếu như cậu muốn khai trừ tớ cũng không sao. Là do tớ lỡ lời, tớ thừa nhận, nhưng mà chuyện ngày hôm nay,tớ không hối hận...”

Một cô bé nhiệt tình, cho dù đang ốm đau vẫn không quên nhớ đến người khác, bởi vì sợ liên lụy đến anh cho nên rời đi, sau đó cô thà sinh hạ đứa bé cũng không chữa bệnh.

Cô bé ngốc, thật là một cô bé ngốc, nhưng mà anh lại yêu cô.

Một lúc sau, xe đạp về đến con đường quen thuộc ở đó có hai gian phòng thấp nhỏ. Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều biến cố, hai gian phòng nhỏ vẫn đứng ở đó như trước, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng rất kiên cường... cũng giống như con người cô.

Quý Thạch Khiêm dừng xe đạp lại, bế con trai xuống, lúc này bọn họ như đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Đột nhiên Quý Thạch Khiêm không dám vào cửa.

Anh dùng tiền mua hai gian phòng này, bây giờ sự nghiệp của anh rất thành công, bỏ một chút tiền để mua hai gian phòng không đáng giá này rất dễ. Nhưng mà anh biết nó là vô giá – anh hi vọng có thể sưu tầm những kỷ niệm của bọn họ.

“Chúng ta thương lượng một việc được không... Chúng ta trao đổi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập... Không thì, tớ sẽ giúp cậu quét dọn phòng ở, giặt quần áo, làm cái gì cũng được, được không...”

Kéo tay áo Quý Thạch Khiêm: “Ba ba!”

Lấy lại tinh thần, trên mặt anh tràn ngập nụ cười! Đúng vậy, đúng như cô đã nói, bọn họ là những người hạnh phúc, có được kỷ niệm thì có được tất cả.

Ôm đứa nhỏ. “Tiểu Dũng, chúng ta đi tìm mẹ nào”

“Mẹ...”

Đi vài bước, mở cửa gian phòng nhỏ, bất kể như thế nào, nhà chính là nhà, là nơi ấm áp nhất.

“Đã về rồi sao? Em đã làm đồ ăn rồi! Mau giúp em làm bài tập đi...”

“Anh đã về! Anh đã đưa Tiểu Dũng về!”

“Chờ một chút là có thể ăn rồi!”

Nhìn bóng dạng cô ở nhà bếp đi qua đi lại, trên mặt anh nở nụ cười tươi, rất cảm ơn ông trời đã cho anh một vở kịch vui, cho anh một đoạn nhân sinh có cười có khóc.

Anh đi lên phía trước, ôm lấy Xảo Ninh từ sau lưng, con trai ở trong lòng anh cũng vươn tay muốn lao vào lòng mẹ.

Đầu tiên, trên mặt người phụ nữ sửng sốt, nhưng rồi cô lại tươi cười.

Anh luôn như vậy, luôn sợ hãi sẽ mất cô, trải qua một trận bệnh nặng gần như sinh ly tử biệt, trong lòng anh luôn có một sự sợ hãi.

Năm đó, sau khi cô giải phẫu xong, cô phải nằm trên giường bệnh hai tháng. Chính bác sĩ cũng không thể chắc chắn là cô có thể hồi phục lại như cũ hay không, nhưng nhờ anh luôn ở bên giường bệnh gọi cô nên cô mới có thể mở mắt nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

Trên thực tế, thân thể của cô luôn không tốt, chỉ có một đứa nhỏ là tiểu Dũng, sau đó cũng không hề thụ thai.

Tuy nỗi ám ảnh về căn bệnh ung thư đã xa, nhưng anh luôn cảm thấy lo lắng cho cô, lo cho thân thể của cô, lo cô mệt nhọc quá mức, lo rằng cô không thể đi cùng anh đến cuối đoạn đường.

Chuyện cũ nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nhưng cũng không trầm trọng quá mức. Bọn họ chỉ có thể lấy lạc quan để đối mặt, nắm chắc hiện tại mới là quan trọng nhất.

Trước kia đều do cô lo lắng cho anh, bây giờ mọi chuyện cứ giao hết cho anh đi! “Không thể để cho bản thân mệt mỏi quá, em biết không?”

Cô gật đầu, vuốt ve hai má của bé cưng, có bọn họ, có những kỷ niệm, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng không còn cầu thêm điều gì nữa!

“Mẹ…” Cậu bé tranh thủ tình cảm, muốn vùi vào trong lòng mẹ.

Cô ôm lấy con, cũng mặc kệ cho chồng ôm mình, một nhà ba người, không thiếu ai, cộng lại chính là hạnh phúc.

Anh nghĩ thầm: cô gái ngốc, anh yêu em, cảm ơn em đã có thể tiếp tục sống.

Cảm ơn em… Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, như năm đó, như lúc này.

Thời niên thiếu, bọn họ đã rời khỏi đây, bây giờ cũng đã trở về chỗ này…

Tương lại có những điều không thể nào biết trước, nhưng ít ra giờ phút này là vô cùng chân thật.

Tình yêu chân thật, nụ cười chân thật, chân thật làm bạn, cám ơn ông trời đã rủ lòng thương xót, hạnh phúc như thế, bọn họ đã không còn cầu mong gì hơn nữa rồi...

Hết