Triệu Mạn Di kéo lên cánh tay mệt mỏi, đặt lên cái đầu đang ê ẩm.

Sao thế này? Sao cô lại có cảm giác như mình vừa trải qua một số kiếp đầy đau đớn như vậy? chân tay như nhũn ra, nơi khó nói kia lại như bị xé rách.

Cựa mình, đây đúng là cực hình mà. Nhìn xung quanh, xác định mọi thứ đều sạch sẽ, cũng không có bị đảo lộn, nhưng ga đệm thì đã được thay mới.

Nhớ tới buổi tối hôm qua, rồi đến tận nửa đêm, Triệu Mạn Di không thể tin nổi là sự thật, nhưng cảm giác đau đớn đã nhắc cho cô biết, cô và Cố Hạo Thần đã có chuyện xảy ra.

Cô cố đưa thân thể mệt mỏi đến gần tủ sát đầu giường, kéo ngăn kéo ra, cô lấy một vỉ thuốc, bấm một viên, cho vào miệng rồi nuốt.

“Này là thói quen của em sao? Di?”- âm thanh lạnh lùng vang lên, toàn bộ quá trình của cô đã vào mắt của Cố Hạo Thần, anh từ từ tiến đến rồi ngồi xuống ghế cạnh giường.

Triệu Mạn Di nhìn anh trong chớp nhoáng rồi cụp mắt xuống, cô còn biết làm sao? Không phải anh nhìn thấy rồi à? Cô đâu cần giải thích gì nữa?

“Tôi vẫn mong em thoải mái với tôi một chút.”- Cố Hạo Thần cười khổ- “Ý tôi là trái tim em ấy.”

“Em sao phải vô tình như vậy? Di? Trái tim em hình thành từ băng sao?”- anh khổ sở nhìn cô.

Lúc này, Triệu Mạn Di ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc mệt mỏi, râu trên cằm không buồn cạo, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô với ánh mắt bị tổn thương. Anh đang chờ ở cô một câu trả lời.

“Xin lỗi.”- cô mặt không biểu lộ cảm xúc mà nói, rồi cô cúi đầu xuống.

Cô không thể chia tay Cố Thiên Tự bây giờ, không phải vì cô còn yêu anh, mà vì lí do khác, nhưng cũng không thể đến với Cố Hạo Thần. Cô với anh chính là không có kết quả.

Việc cô làm đòi hỏi một sự vững chãi lí trí cực kì lớn. Cô vừa hại Cố gia, lại vừa giúp Cố gia, đây chính là đắc tội với người, cô không thể đối diện Cố Hạo Thần như vậy được.

“Em coi tôi là gì?”- nói xong câu đó, Cố Hạo Thần đứng dậy, cầm áo vest trên ghế rồi quay đi.

Không gian trở lại yên tĩnh, Triệu Mạn Di biết, đây là lần thứ hai anh rời khỏi đây trong tức giận, cũng sẽ là lần cuối cùng.

Hai hôm sau, dưới sự chăm sóc của Lâm Như Lan- cô vợ của Dương Nhậm Vũ, Triệu Mạn Di đã khỏe hơn và quyết định đi làm trở lại, tránh cho Dương Nhậm Vũ khóc lóc oán thán đến long trời lở đất.

“Dự án với Lăng Triền sắp tới giao hết cho phòng thiết kế.”- Triệu Mạn Di ho vài tiếng, uống một chút nước rồi ngả ra sau ghế, có trời mới biết cô mệt mỏi như thế nào.

Dương Nhậm Vũ thấy mình như thoát một kiếp nạn. Mà cũng thấy cái tập đoàn kia may mắn.

Khi Triệu Mạn Di đi Hawaii cũng là lúc họ chuyển hợp đồng tới, anh cân nhắc, xem xét kĩ càng thấy rất ổn, Triệu Mạn Di lại giao toàn quyền cho anh nên anh quyết định đồng ý hợp tác luôn, giúp họ tránh được số kiếp “Trò chuyện phiếm với tổng giám đốc Triệu Thế Vương”. Chủ tịch Lăng Triền cũng vì vậy mà cảm kích Dương Nhậm Vũ mãi không thôi.

“Tổng giám đốc, đã một tháng cô không về Triệu gia, lão gia và lão phu nhân…”- Dương Nhậm Vũ nói, mặt biểu cảm quẫn bách. Lão phu nhân thật là, muốn cô về thì trực tiếp gọi cho cô là được rồi, anh còn chưa muốn chết mà dây vào Triệu Mạn Di lúc này.

Triệu Mạn Di mở mắt, ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Dương Nhậm Vũ.

“Này là anh nói.”- rồi cô nén mệt mỏi đứng dậy, cầm túi xách quang minh chính đại đi vào thang máy riêng trong phòng xuống thẳng gara.

Im lặng…

Dương Nhậm Vũ khóc ra máu… Này là sao? Ai có thể nói dùm anh không? Tổng giám đốc “lại” trốn việc sau bao ngày vui vẻ khoái hoạt bên ngoài… mà anh… lại tăng ca… mà việc tổng giám đốc trốn việc “lại” do anh giật dây.

“Như Lan… anh xin lỗi.”- Dương Nhậm Vũ bê đống tài liệu nặng bằng đứa con đầu lòng khi mới sinh rời khỏi phòng tổng giám đốc, xem ra anh vĩnh viễn không mong có ngày nghỉ. Thầm oán thán tại sao không nghĩ kĩ mà lại làm theo lời Triệu phu nhân a…

Chiếc Porsche phóng vun vút về Triệu gia. Bỏ lại cả tập đoàn đang vất vả tân tân khổ khổ làm việc vì tổng giám đốc bận về thăm gia đình.

“Cho hỏi cô là ai vậy?”- mẹ Triệu băn khoăn nhìn nữ nhân xinh đẹp mười phần thì chín phần giống mình trước mắt.

Triệu Mạn Di chẳng buồn nhìn mà đi thẳng vào nhà.

“Cha, con đã về.”- cha già ngồi yên trên sofa, không như mẹ già coi cô là người xa lạ.

“Tiểu Mạn, đã về sao?”- ông nhấn mạnh hai chữ “đã về” làm Triệu Mạn Di cứng họng.

Mẹ Triệu cũng ngồi xuống cạnh chồng, nhìn nhìn Triệu Mạn Di mang theo ẩn ý.

Triệu Mạn Di đương nhiên biết cha mẹ nghĩ gì và đang muốn hỏi gì, cô mới là không để tâm, nhận ly nước cam từ người giúp việc, uống một ngụm. Ừm, quả là ngon hơn so với bên ngoài.

“Di… con biết cha mẹ muốn hỏi gì mà.”- mẹ Triệu nhíu mày. Con gái bà là không hiểu phong tình thật hay quá khôn khéo đây?

Lúc này Triệu Mạn Di mới nhìn lên, soi xét cha mẹ kĩ càng một lần nữa, đặt ly nước cam xuống mặt bàn tạo nên tiếng thủy tinh va chạm nho nhỏ.

Không gian im lặng một chút, cô chậm rãi nói.

“Con đi Hawaii chơi thôi mà.”

“Đi Hawaii?”- ông nội Triệu Mạn Di đi từ trong thư phòng ra, vẻ mặt đầy tức giận- “Cháu nói đi Hawaii chơi? Vậy sao không đưa ông bà đi cùng?”

Triệu Mạn Di ôm đầu, nhà cô vĩnh viễn sẽ không có một ai là thật lòng quan tâm đến cô, và vĩnh viễn không có một ai bình thường.

Cha mẹ cô nghe xong thì chăm chú nhìn ngắm cô một lát. Mẹ Triệu thì thầm nói vào tai chồng cái gì đó, rồi hai người nhìn nhau nhún vai, lại quay sang cô.

“Tiểu Mạn.”- thanh âm nhẹ nhàng phát ra từ phía cầu thang, Triệu Mạn Di quay lại.

“Bà nội.”- cô mỉm cười, đứng dậy đi qua chỗ bà.

Bà nội Triệu Mạn Di ôm lấy cháu, rồi mắt sắc lẻm liếc ông lão chồng mình.

“Ông chỉ biết nghĩ cho mình thôi sao? Ông có biết phải có lí do gì thì Tiểu Mạn của chúng ta mới đi những gần một tháng không?”

Một khi bà nội đã lên tiếng thì cả nhà chỉ biết im lặng, bà chính là cưng chiều Triệu Mạn Di nhất, đến chồng mình cùng con trai còn không để vào mắt như Triệu Mạn Di. Bà vuốt tóc cô, vén qua tai, khẽ ngập ngừng một lát. Bà nói tiếp.

“Thật tình cháu của ta nha… đi Hawaii về thì phải có làn da rám nắng chứ a… Thôi mau lên phòng nghỉ ngơi, ta thấy cháu cũng mệt rồi.”

Triệu Mạn Di nghe xong thì cười khổ, gia đình này ngay cả bà nội cũng đâu có hiểu cô, cô gật đầu với mọi người rồi lặng lẽ lên phòng.

Ở phòng khách, tất cả mọi người lâm vào trầm tư, không phải họ không biết, mà là muốn Triệu Mạn Di thấy chỉ có ở nhà mới cho cô sự vui vẻ cùng thoải mái. Một mảng thở dài, ai ai cũng muốn cô sớm có tâm trạng yên bình trở lại. Không sóng gió.

Ngồi trong phòng làm việc, các con số thế nào nhìn cũng không vừa mắt, Cố Hạo Thần ánh mắt thâm trầm nhìn vào màn hình máy tính, hôm nay phải đi khảo sát tiến độ công trình với Triệu Thế Vương, anh một chút cũng không muốn đi. Bởi có đi thì cũng không gặp được cô, chỉ làm cho tâm trí anh ngày càng rối loạn mà thôi.

“Tại sao doanh thu vào tháng này lại ít vậy? Lệnh cho tất cả bọn họ chỉ tiêu tháng sao tăng 15%”- giọng anh chứa đầy tức giận, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.

Bạch Phi Hằng khóc thầm, quả này thật sự không xong rồi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi Cố Hạo Thần tâm tình phóng khoáng đã biến thành Chu lột da (Kẻ áp bức bóc lột người khác) rồi, thế này quả thật chính anh cũng sẽ phải là người ở lại tăng ca đến nửa đêm mất thôi.

“Tổng giám đốc, tháng này doanh thu đã hơn tháng trước 5% rồi, tháng sau mà tăng lên 15% thì có đến thánh sống lại cũng không thể được đâu.”

“Tôi chính là muốn như vậy.”- một câu khẳng định lạnh như băng làm cho Bạch Phi Hằng biến thành một cái cành hoa héo rũ, cầm công văn có số 15% to tướng ra khỏi phòng tổng giám đốc, oán thán mãi không thôi.

Công văn được dán lên khiến toàn bộ Cố thị như bị gắn bom hẹn giờ, ai nấy mặt mày ủ rũ, kẻ oán thán không thôi, người nhìn nhau kêu không ổn, hàng vạn lí do được đưa ra lí giải cho việc tổng giám đốc biến thành Chu lột da.

“Tổng giám đốc mới có anh trai từ Mĩ về, nhất định lo lắng mặt tài sản a…”

“Chứ không phải muốn kiếm thêm tiền cưới vợ sao?

“Chỉ cần một cái móng nhỏ của Cố thị cũng đủ cho tổng giám đốc làm đến hơn ba cộng một cái đám cưới, cần gì chúng ta phải khổ?”

“Hay ai đó đã chọc giận tổng giám đốc a…”

“Dục cầu bất mãn…”

Quả thật không một lí do nào là không được đưa ra, Bạch Phi Hằng nén nỗi đau đi vào thang máy, anh quả thật là kiếp tai vạ, tháng này đúng là tháng hạn a…

“Xin lỗi, cho tôi vào cùng được không?”- nam nhân bên ngoài thang máy nói.

Bạch Phi Hằng vội ấn giữ thang máy, nhìn người kia. A… dường như là Cố thị còn khổ dài dài…

“Hạo Thần, vẫn làm việc sao?”- Cố Thiên Tự bước vào phòng tổng giám đốc, cười cười với Cố Hạo Thần.

“Cả tháng nay em không về, định ở ngoài luôn sao?”- âm thanh như đùa, thực tế bên trong mang đầy hàm ý giễu cợt.

Cố Hạo Thần làm sao không biết, anh chỉ nhàn nhạt trả lời.

“Dạo này bề bộn công việc, về nhà muộn không tiện, nên em ở ngoài luôn.”

Vì lịch sự, Cố Hạo Thần cũng đứng dậy, đi ra tủ lạnh.

“Anh uống gì?”

“Tùy tiện đi.”- Cố Thiên Tự nhìn quanh, tòa cao ốc này cũng thật sang trọng, chẳng mấy nữa nó sẽ thuộc về anh, Cố thị chính là của anh chứ không phải của ai khác.

Tân Cố thị? Nực cười. Anh mới là không cần của bố thí đó.

“Còn tưởng rằng em bất mãn chuyện tình cảm nên không muốn về nhà, sao vậy?”- Cố Thiên Tự nghiêng đầu- “Là tiểu ai oán nào khiến em buồn sao? Hay là tiểu lẳng lơ? Tiểu ti tiện lăng nhăng sau lưng em à?”

Sắc mặt Cố Hạo Thần vì mỗi câu Cố Thiên Tự nói mà đen tới cực điểm, một nắm đấm vung ra.

Âm thanh khô khốc vang lên. Cố Thiên Tự bất ngờ bị đấm thì không khỏi sửng sốt, loạng choạng suýt ngã, chống vào sofa, lấy tay sờ vào miệng.

Là máu, máu tươi a…

“Cố Hạo Thần, em sao vậy?”- có chết Cố Thiên Tự cũng không ngờ đến trường hợp Cố Hạo Thần ra tay với mình.

Cố Hạo Thần không nói gì, lặng lẽ lau đi tay còn dính vết máu của Cố Thiên Tự. Một đấm này xem ra không nhẹ, mong rằng anh ta sẽ quản tốt cái miệng của mình hơn.

Cố Thiên Tự thấy Cố Hạo Thần tức giận, nghĩ bụng chắc đã gãi đúng chỗ ngứa, đành qua loa chào một câu rồi đi ra.

Bạch Phi Hằng thấy Cố Thiên Tự một thân chật vật đi ra thì sớm đoán được, xem ra, nguyên nhân tổng giám đốc nổi giận là do kẻ làm anh này a.

Thông tin Cố Thiên Tự bị tổng giám đốc đánh lan khắp cả công ty, mọi người to nhỏ thì thầm, nghĩ không biết nguyên nhân là gì lại khiến Cố Hạo Thần hành động như vậy.

Cố thị chỉ trong một buổi chiều từ một tập đoàn đa lĩnh vực đã trở thành động bát quái. Khắp nơi nhốn nháo không thôi. Riêng Cố tổng cao cao tại thương vẫn ngồi yên lặng bên bàn làm việc, gió thôi không lung lay. Tâm trí rối loạn mà bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường.