“Nào, mau ăn đi.”- bóc xong mấy con tôm cùng cua đại áp*, Cố Hạo Thần để sang bát Triệu Mạn Di, ép cô ăn hết.

Nhìn tòa núi nho nhỏ trước mắt, mặt Triệu Mạn Di không khỏi lạnh đi. Ép cô ăn hết chừng này thứ, là ép cô chết đi sao?

“Em không thể ăn hết từng này thứ.”- giọng nói không mang chút biểu cảm, cô múc bớt một ít bỏ sang bát của anh.

Cố Hạo Thần mỉm cười.

“Được rồi, nhưng em vẫn phải ăn đến no mới được thôi đấy.”

Triệu Mạn Di cười nhẹ nhàng, anh quan tâm cô, cô biết chứ. Hai người cùng ngồi ở một quán hải sản nhỏ ven biển, vừa ăn vừa ngắm những con sóng dạt dào. Nói chuyện với nhau, lúc này, cả hai đều thấy chính là khoảnh khắc bình thường, giản dị mà họ hằng mong muốn.

Chơi ở biển đến tận tối mịt, trời đổ mưa to. Cố Hạo Thần đưa cô về nhà rồi cũng vội vã về biệt thự riêng để làm công việc ngày mai, Bạch Phi Hằng nói công việc đang có rất nhiều, dự án cũng dồn dập kéo đến.

Cố Hạo Thần oán hận ngập trời, chẳng mấy khi anh cùng Triệu Mạn Di có một ngày hoàn hảo như vậy, lại vì một cái công việc mà xa nhau.

Triệu Mạn Di cảm thấy không gì ngoài hạnh phúc. Anh dày vò cô như vậy là quá đủ, giữa trời mưa ào ào, lại còn ở trong xe mà anh vẫn bắt ép cô đến hai lần.

Thực sự mệt mỏi. Cô chẳng mấy mà thiếp đi trên chiếc giường rộng rãi.

Nhìn đống tài liệu trước mắt mà Bạch Phi Hằng vừa mang đến, Cố Hạo Thần có điểm đau đầu.

“Không ngờ cậu giải quyết cũng được kha khá đấy chứ.”- nhưng anh vẫn phải làm thêm rất nhiều nha.

“Cậu thử xem, tổng giám đốc chuồn đi chơi, lại yêu cầu doanh thu tháng sau tăng 15%, tôi một ngày phải giải quyết tới năm cái dự án, chạy sô khắp nơi.”- uống chút nước lọc mà Bạch Phi Hằng cảm thấy đắng ngắt- “Từ đầu tháng tới giờ tôi giảm được ba cân là phúc của cậu.”

Cố Hạo Thần vẻ mặt không để tâm nhưng tròng lòng vẫn cuộn trào áy náy. Lần đó anh cảm thấy tức giận chuyện anh trai và Triệu Mạn Di nên mới vậy. Nhưng kì thực Bạch Phi Hằng giảm được những ba cân, trông thân hình sẽ đẹp hơn trước.

Bạch Phi Hằng đêm đó vì mưa to mà ngủ lại nhờ biệt thự của Cố Hạo Thần. Hai người cùng giải quyết thêm ba dự án nữa mới đi ngủ.

Sáng sớm, Triệu Mạn Di bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ có tiếng chuông kinh dị đến đáng sợ, cô nhớ tối qua chỉ cài chuông báo thức ở điện thoại thôi mà. Đã lâu lắm rồi cô không có dùng chiếc đồng hồ này để báo thức vì nó là quà tặng của Diêu Giai Mẫn, mà tiếng chuông lại không hiểu vì sao em gái của Diêu Giai Mẫn lại đổi thành kinh dị được.

Hai chị em nhà đó, muốn hù chết cô.

Chuông cửa phía dưới kêu, cô vội ngồi dậy chỉnh lại quần áo thì cả thân hình như mềm nhũn.

“Cố Hạo Thần, anh lại làm chuyện tốt.”- Triệu Mạn Di mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu là Cố Hạo Thần, cô tuyệt đối không mở cửa.

Nhưng đó hình như là người đưa điện thư.

Cô chợt nhớ cả ngày hôm qua không ở nhà, chắc hôm nay họ mới mang tới.

Cố đưa thân xác mệt mỏi xuống nhà, mở cửa, người đưa điện thư nói hai hôm qua không thấy cô ở nhà, cô đành qua quýt có việc phải đi, kí xong cầm tập phong bì lớn vào nhà.

Mở ra phong bì cũng là lúc cô có điện thoại.

“Chuyện gì mau nói.”- nhìn số của Cung Dương Á Miên, Triệu Mạn Di trực tiếp hỏi.

“Di, có người điều tra chuyện của cậu bên Mĩ.”- thông tin kết nối vô cùng chính xác, mà giác quan của Cung Dương Á Miên cũng vô cùng nhạy bén, sau khi biết lập tức gọi cho Triệu Mạn Di.

Bằng trực giác, Triệu Mạn Di có thể biết ngay ai đang giở trò quỷ.

Thật sự là muốn chơi đủ với cô sao? Vậy thì người đó chỉ có thua. Cô không phải là loại bỗng dưng không tài cán gì mà ngồi lên ghế lãnh đạo Triệu Thế Vương từ khi mười tám tuổi.

Muốn chơi? Ok. Cô chính là chẳng sợ bất kì ai.

“Tôi sẽ sang đó, cậu tốt nhất nên trở lại đây, thuận tiện kế hoạch với Âu Dương thị và khỏi để kẻ đó nghi ngờ.”- Triệu Mạn Di nói, mắt vẫn dõi theo tờ giấy được gửi đến.

“Ok, nhưng cậu phải chuẩn bị chỗ ở cho tôi, tốt nhất là chỗ nào mà không ai tìm thấy được tôi, không ai muốn tới và cũng không ai nghĩ đến tôi ở đó.”- Cung Dương Á Miên nói một loạt, cô đang rất cần một nơi như vậy, thật sự rất cần.

“Tôi có một nơi cho cậu.”- mặt Triệu Mạn Di lạnh thêm mấy phần, ánh mắt cũng ghim chặt vào mảnh giấy trên tay.

Đang ăn, Cung Dương Á Miên cũng không để ý đến sắc thái của Triệu Mạn Di trong lời nói, cô ú ớ.

“Tốt quá, nơi nào vậy?”

“Nghĩa trang.”- nói xong hai chữ này, Triệu Mạn Di cúp máy, không thèm dây dưa với Cung Dương Á Miên.

Cung Dương Á Miên nhìn điện thoại trên tay, trong miệng vốn có bao nhiêu bánh liền muốn móc hết ra.

Ai bảo chỉ cần tốt với Triệu Mạn Di sẽ được cô ta đáp lại? Cô ta chính là yêu nghiệt sinh ra để hại người đi.

Thế nhưng mà… nếu không có Triệu Mạn Di, dự án phi trường A kia cũng không thuộc về Thiên Kì.

Nhai thêm hai lần bánh trong miệng, Cung Dương Á Miên cẩn thận suy nghĩ, nghĩa trang kì thực là nơi hội tụ đủ mọi yếu tố cô cần.

Nặng nề đứng dậy, nặng nề lết thân thể lên phòng, chuẩn bị quần áo bay đến Đài Bắc thân yêu.

Triệu Mạn Di trầm ngâm nhìn những giấy tờ được gửi đến. Tất cả thông tin đều thực rõ ràng, duy chỉ có một chuyện bây giờ cần phải biết mới là đỉnh điểm của giọt nước tràn ly.

Nếu Cố Thiên Tự mà thật sự… mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng quan trọng, phải tìm được kẻ kia.

Dương Nhậm Vũ mang xe tới đón cô, đợi gần hai mươi phút cô mới xuất hiện.

“Tổng giám đốc, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm.”- Dương Nhậm Vũ mắt thâm quầng nhìn qua kính chiếu hậu. Anh đã vắt kiệt sức của mình vào ngày hôm qua, nếu hôm nay tổng giám đốc còn về sớm hay bỏ việc thì anh chính là sẽ hướng vực thẳm mà lao tới.

“Tôi biết.”- Triệu Mạn Di không đành nói cho Dương Nhậm Vũ rằng cô muốn đi Mĩ, nhìn vẻ mặt khốn khổ của anh, cô không nỡ.

“Tôi định sẽ sang Mĩ một thời gian.”

“Két…”- Dương Nhậm Vũ phanh gấp. Anh uất ức nhìn Triệu Mạn Di.- “Triệu tổng, công việc thật sự rất nhiều, tôi có ba đầu sáu tay cũng khó có thể làm nổi.”

“Đừng lo, tôi cử người tới giúp anh.”- Triệu Mạn Di cô cũng không phải người chỉ biết lột da người khác.

“Ai vậy?”- Dương Nhậm Vũ như thấy mình có chút hồi sinh, anh chậm chậm lái xe tiếp. Tổng giám đốc không vì anh phanh gấp mà ngả về đằng trước, thật khâm phục nha.

“Cung Dương Á Miên.”

“Có được không vậy?”- Dương Nhậm Vũ dè chừng, người kia tuy là cũng tài giỏi, nhưng có hay không sẽ khi dễ anh- “Hơn nữa… còn công việc của Thiên Kì… không phải Cung Dương tổng giám đốc phải lo sao?”

“Việc của Thiên Kì cô ta hiện giờ không phải lo nhiều nữa, hiện tại Thiên Kì chỉ lo một hợp tác lớn bên Las Vegas và đang tiến hành rồi, giờ cô ta đang rảnh rỗi. Hành cô ta một thời gian cũng không sao.”

Dương Nhậm Vũ vòng xe vào gara.

“Cô định đi bao lâu?”

Triệu Mạn Di thở dài.

“Chuyện này là tôi tự tìm hiểu nên không nhờ ai, vì vậy thời gian cũng không thể xác định, bao giờ cần, tôi sẽ gọi về. Tuyệt đối giữ bí mật chuyện tôi đi.”

Bàn giao xong hết công việc, tranh thủ xử lí vài dự án lớn, bao gồm kí kết nhập nguyên vật liệu cho dự án với Cố thị.

Thấy cái tên Cố thị, Triệu Mạn Di lại bất giác mỉm cười. Cô thấy nhớ anh, thật nhớ.

“Em sẽ sớm trở về nhanh thôi.”- ngón tay lướt qua chữ kí của anh trên bản hợp đồng, cô lẩm bẩm.

Đôi khi, chỉ là những cảm giác đơn giản như vậy. Triệu tổng lạnh lùng, băng giá cũng biết cười. Dương Nhậm Vũ qua khe hở cánh cửa nhìn vào, rồi rất nhanh thu hồi cánh tay, những lúc thế này, để Triệu tổng một mình sẽ tốt hơn.

Chú thích: Cua đại áp*: Một loài cua quý, rất to và có giá trị kinh tế cao.