Một ngày bình thường của Triệu Mạn Di trước kia đó là sáng dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi đến Triệu Thế Vương hoặc đến Triệu Thế Vương rồi ăn sáng. Làm việc đến trưa, ăn trưa, nghỉ trưa, rồi đầu giờ chiều lại làm việc đến khi sẩm tối. Có khi công việc nhiều sẽ cùng trợ lí Dương Nhậm Vũ tăng ca. Xong hết lại về nhà riêng.

Còn bây giờ thì khác, một ngày bình thường của cô trở thành sáng dậy, cùng Cố Hạo Thần lăn lộn vài vòng mới đi đánh răng rửa mặt, anh sẽ bưng đồ ăn sáng đến tận giường cho cô, sau đó sẽ đi tắm. Anh đi làm, cô chỉ ở nhà chơi thì chơi mà ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng sẽ cùng Dương Nhậm Vũ giải quyết công việc qua máy tính hoặc điện thoại. Trưa dù bận thế nào đi nữa, Cố Hạo Thần cũng cố gắng phóng thật nhanh trở về nấu bữa trưa cho cô, hoặc hôm nào muộn, trở về thì cô cũng đã nấu nướng xong xuôi mọi thứ. Hai người cùng ăn trưa, sau đó đầu giờ chiều anh sẽ đi làm, cô lại thực hiện những việc tương tự buổi sáng.

Chiều muộn, dù nhiều công việc đến mấy Cố Hạo Thần cũng vứt ra sau đầu để trở về, vì bữa tối, luôn là cô nấu cơm đợi anh về.

Mỗi tối đi làm về, mở cửa, nhìn vào trong bếp chính là một người phụ nữ bỏ qua công việc của cả tập đoàn lớn để đứng bếp nấu cơm cho mình, vì mình mà nhặt từng cọng rau, rán từng miếng thịt, nấu từng bát canh thì cỡ nào hạnh phúc. Tuy rằng đằng sau hạnh phúc này là bất hạnh của hai người trợ lý.

Anh không quan tâm. Chỉ biết rằng, cô sẵn sàng sống ở cái biệt thự này để đợi anh, nấu từng bữa cơm cho anh, việc này không phải là hạnh phúc thì là gì?

Thế nhưng anh vẫn luôn ấp ủ ước ao được cô nói với mình ba chữ kia. Anh sẽ hạnh phúc gấp vạn lần.

“Di này, hôm nay là tròn một tháng ở chung, em có điều gì muốn nói với anh không a?”- Cố Hạo Thần đi phía sau Triệu Mạn Di, cô đang vội đến Triệu Thế Vương có việc. Nghe Diêu Giai Mẫn nói đã phát hiện thêm chuyện mới, cô phải đi tới đó ngay.

“Em đang rất bận, có thể tối nay sẽ về muộn.”- cô hơi kiễng chân hôn lên môi anh- “Về sẽ có quà cho anh.”

Không để ý Cố Hạo Thần nói thêm, cô vội đi ra ngoài, Dương Nhậm Vũ đón cô ở bên ngoài tiểu khu để tránh Cố Hạo Thần phát hiện.

Cố Hạo Thần cúi mặt cười khổ, nhìn cánh cửa đã đóng sập lại. Cô chỉ nói được như vậy thôi sao? Ba từ đó đối với cô nó khó khăn lắm à?

Nhưng không sao, anh sẽ vì cô mà cố gắng một chút, hôm nay anh sẽ lại nghỉ làm, ở nhà làm gì đó đặc biệt mừng một tháng ở chung của hai người.

Nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của cô, anh vội dậy thực hiện luôn kế hoạch của mình. Ừm… tốt nhất là nhiều nến và hoa hơn lần trước một chút.

Triệu Mạn Di nhìn những thứ Diêu Giai Mẫn đưa cho, gương mặt ngày càng tối sầm lại.

“Tại sao lại có thể? Không phải nói anh ta không được Lôi Nhân trợ giúp sao?”- nói đùa, khi trước nghe tin Lôi Nhân không trợ giúp Cố Thiên Tự, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ lại nghe Lôi Nhân giúp đỡ Cố Thiên Tự để đánh đổ trực tiếp Cố thị làm Triệu Mạn Di có phần bất ngờ.

“Nhưng là vì cái gì chứ?”- Triệu Mạn Di suy nghĩ, hai lông mày nhíu chặt lại.

Diêu Giai Mẫn cũng không nháo như mọi ngày, cô cầm tập tài liệu đã điều tra, mở ra lại gấp vào, đích xác là không có gì nhầm lẫn. Mà cô đã ra tay thì gạo xay ra cám, sao có thể sai sót cái gì.

“Tổng giám đốc…”- Dương Nhậm Vũ nhỏ giọng, anh ghé xuống.

Triệu Mạn Di mở mắt, nhìn gương mặt đen sạm của Dương Nhậm Vũ có chút sợ, cô thở dài.

“Chuyện gì vậy?”

Anh ậm ừ một lát.

“Tôi nghĩ, tôi biết lí do Lôi tổng muốn lật đổ Cố thị.”- anh thầm nghĩ, còn là lí do nào ngoài nữ nhân trước mặt anh nữa cơ chứ.

Nhìn Dương Nhậm Vũ một lúc, Triệu Mạn Di chợt giật mình.

“Không phải chứ?”

“Tôi mong là không phải. Nhưng…”- Dương Nhậm Vũ lấp lửng, anh nhìn sang Diêu Giai Mẫn- “Chuyện này tôi nghĩ chúng ta không tiện giải quyết, chỉ có Triệu tổng mới giải quyết được.”

Triệu Mạn Di gạt phắt đi, giọng lạnh đi vài phần.

“Anh ta sẽ không chỉ vì một nữ nhân mà làm những chuyện như vậy, nói gì đến Lôi Nhân không thể lật đổ được Cố thị.

Nền của Cố thị vô cùng vững chãi, chẳng cần ai trợ giúp cũng có thể đánh đổ ngược lại Lôi Nhân, hắn nghĩ Cố Hạo Thần là ai?”- cô quăng tập tài liệu trên bàn.

“Tôi tin Cố Hạo Thần có thể tự giải quyết được.”

Đúng vậy, Cố Hạo Thần là ai toàn bộ giới kinh doanh đều biết. Anh tài giỏi thực sự, tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình, một mình gây dựng nên ngày một lớn mạnh, trong giới kinh doanh anh vốn là lãnh khốc vô tình. Nhắm đâu trúng đó.

Lần bị Cố Thiên Tự nắm được thóp, anh đã buông ra vì cô, nhưng cô biết, anh chắc chắn cũng có những nghi vấn cho riêng mình.

Dương Nhậm Vũ cùng Diêu Giai Mẫn không nói thêm gì, cả hai người họ đều biết, cho dù Cố Hạo Thần có giải quyết được, Triệu Mạn Di vẫn sẽ là âm thầm trả thù cho bõ tức. Nhìn ánh mắt quỷ dị của cô là có thể đoán ra.

Cô cũng không phải là một người không vô tình đâu.

Vì trong buổi sáng nay cần cô ở lại giải quyết nhiều công việc nên Triệu Mạn Di ở lại luôn, cô cùng Dương Nhậm Vũ kí các văn kiện, xong ba cái hợp tác mới trở về, nhìn đồng hồ đã là hơn mười một giờ đêm.

Cả ngày cô đã nhận được không biết bao nhiêu cuộc điện thoại của Cố Hạo Thần. Cô chỉ trả lời là công việc rất bận. Giờ muộn quá rồi, có lẽ sẽ phải về ngay thôi.

Cố Hạo Thần nhìn mọi thứ xung quanh căn nhà, anh cười tự giễu, cô sẽ là không về đâu, cô bận công việc mà quên đi ngày tròn một tháng hai người ở chung rồi.

Ngồi bên bàn ăn, anh thầm nghĩ không biết có phải do anh yêu cô nhiều quá không? Cô có chút nào để ý tới cảm xúc của anh không vậy?

Cửa mở, Triệu Mạn Di mệt mỏi bước vào, cô thật sự quá mệt rồi. Thấy trong bếp còn sáng đèn, cô bước vào.

“Anh chưa ngủ sao?”

“Anh có thể ngủ sao?”- Cố Hạo Thần nhìn cô, anh đứng dậy, đặt hai tay lên vai cô, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô- “Chúc mừng ngày kỉ niệm, và… chúc ngủ ngon.”

Anh biểu cảm chán nản quay đi lên phòng, anh thất vọng thực sự. Bây giờ anh không biết cái gì với cô mới là quan trọng nữa.

Khoác túi xách trên vai, Triệu Mạn Di thất thần nhìn lên một bàn đầy đồ ăn, tiếng bước chân của Cố Hạo Thần nặng nề trên cầu thang. Cô chợt thấy tim mình thật đau.

Anh lại bỏ đi rồi. Cô cũng lỡ quên đi ngày kỉ niệm này.

Là lỗi do cô sao? Sao cô có cảm giác như tim mình bị xé nát vậy?

Nguyên một ngày cô ở bên ngoài, anh lại ở nhà vì cô mà làm ra một bàn tiệc để kỉ niệm, những cánh hoa rải rác khắp căn nhà, ánh nến lung linh vẫn như ngày ấy- ngày đầu tiên cô tới đây ở.

Cô ném túi lên bàn. Quay ra hướng cầu thang đi lên phòng.

Đứng trước cửa phòng của hai người. Cô biết anh sẽ không khóa cửa đâu. Khẽ đẩy ra, anh đã nằm trên giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ.

Đã ngủ sao? Cô tiến tới nằm xuống bên cạnh, ôm lấy anh từ phía sau, áp má vào tóc anh, ở bên tai anh hôn khẽ.

“Em…”- nói được một chữ, cô thấy anh mở mắt.

Cố Hạo Thần thở dài, nắm lấy tay cô đang vòng qua người anh. Lúc này anh cũng không biết phải nói gì, cũng không thể nói nên lời, anh chỉ sợ nếu lỡ nói ra sẽ làm cô tổn thương, hoặc nếu cô nói thêm, sẽ là đáp án mà anh sợ hãi.

Triệu Mạn Di thấy anh như vậy, không khỏi nghĩ hay là anh đang dỗi cô. ( Khả Du: Đúng quá còn gì… :/ ) Cô lại càng ôm anh chặt hơn, ghé sát vào tai anh, cô nói nhỏ.

“Em… yêu người yêu em.”- giọng nói của cô ngọt ngào hơn bao giờ hết, coi như là món quà tặng anh nhân ngày kỉ niệm một tháng sống chung, cũng là lời bày tỏ của cô với anh.

Cố Hạo Thần quay ra, ngạc nhiên nhìn cô.

“Di…”- anh gọi tên cô, rồi không cần nghe cô trả lời, anh lật ngược cô lại.

“Em thật đáng ghét, em phải đền cho anh cả buổi sáng hôm nay nữa.”- anh giọng nói vẫn mang theo ủy khuất, ôm chặt lấy cô. Anh đang vui sướng chết được. Những lời đó của cô thật đáng giá cho cả ngày chờ đợi của anh.

Triệu Mạn Di mỉm cười ôm lấy anh.

Cho dù mai này có ra sao, cô vẫn sẽ mãi như vậy, mãi yêu anh… đến tận cùng thời gian.