Thật ra Lý Vĩ đã sớm muốn tát một cái đập chết Vương Phong Minh. Hắn không làm như vậy cũng bởi vì sự tồn tại của Lăng Trung Thiên. Hiện tại Âu Dương xuất hiện, cho dù Lăng Trung Thiên nói một ngàn một vạn đạo lý, cũng đừng hòng lay chuyển được tư tưởng của hắn.

Đối với Lý Vĩ mà nói, Âu Dương là người thân. Còn đối với Lăng Trung Thiên, hắn chỉ có thể cảm ơn. Sự khác biệt trong chuyện này, chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn sẽ hiểu.

Nghe Lý Vĩ nói vậy, trong lòng Vương Phong Minh càng thêm khẩn trương. Thật ra vừa nãy sở dĩ hắn dám mạnh mồm nói như vậy bởi vì hắn biết Đại Vận còn giấu một Trận Đồ Sư đáng sợ là Lý Vĩ. Mà bây giờ Lý Vĩ trong mắt hắn không ngờ lâm trận phản chiến. Cho dù hắn muốn bình tĩnh cũng không làm được.

- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Người nhà của Lưu Hồng Xương đang ở đâu?

Âu Dương xoay người lại. Hắn lại dùng một ngón tay chỉ vào Vương Phong Minh đang đứng trên tường thành. Lúc này có hai đại cường giả Lam Thông và Lý Vĩđứng ở sau lưng hắn. Hắn muốn lật hoàng thất cơ hồ chỉ là chuyện trong một đêm.

Nhìn ánh mắt hoảng hốt của Vương Phong Minh, trong ánh mắt Âu Dương chợt lộ sát khí.

- Nói!

Âu Dương hét lớn một tiếng. Hắn vòng tay nắm Thứ Kiêu Cung trong tay. Đã lâu như vậy không sử dụng Thứ Kiêu Cung. Lúc này hắn lại cầm tới nó, rất rõ ràng Âu Dương muốn giết người.

- Ta không rõ ý của ngươi.

Cuối cùng, Vương Phong Minh vẫn là không có dũng khí thừa nhận tất cả những việc mình dã làm. Vào lúc này, điều hắn có thể làm, chính là lảng tránh vấn đề này. Nhưng chính bản thân hắn cũng không cho rằng phương pháp này có thể thuyết phục được Âu Dương.

Âu Dương dẫn Lam Thông đến đây. Nếu như nói cho Âu Dương biết người nhà của Lưu Hồng Xương đều đã bị hắn tiêu diệt. Vậy ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

- Ha ha ha! Vương Phong Minh. Không ngờđược, đến lúc này ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi cũng không còn nữa. Tuy nhiên không sao. Ta sẽ dùng mạng của ngươi để chôn cùng bọn họ.

Câu nói này của Âu Dương vừa rơi xuống, Lý Vĩđã bước tới một bước. Trước ngực hắn bỗng nhiên hình thành một Thái cực đồ rấn lớn. Thái cực đồ lóe lên hai hào quang màu trắng và màu đen. Từng đạo trận văn không ngừng hiện lên phía trên thái cực đồ. Tuy rằng nhìn qua, Thái Cực đồ có vẻ cực kỳ bình thản, nhưng người biết sự cường đại của Trận Đồ Sư đều hiểu rõ. Nếu như một chiêu này vừa ra, Vương Phong Minh chắc chắn phải chết.

- Ngươi...

Nhìn Thái cực đồ của Lý Vĩ, Vương Phong Minh theo bản năng lui về phía sau môt bước. Tuy rằng hắn chưa từng thấy Lý Vĩ ra tay, nhưng hắn đã đọc qua một vài điển tích, cũng biết được sự cường đại của Trận Đồ Sư. Hắn tự biết mình còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của Lý Vĩ. Nếu Lý Vĩ muốn giết hắn, có lẽ chỉ cần một chiêu là đủ.

Âu Dương giơ tay ngăn cản Lý Vĩ chuẩn bị ra tay. Hai mắt Âu Dương nhìn chằm chằm vào Vương Phong Minh đang đứng trên tường thành đã không còn vẻ ung dung như trước. Hắn chậm rãi nói:

- Ta đã đáp ứng một người. Nếu như ta có một ngày có thể bước ra khỏi Sinh Tử Cảnh, sẽ cố gắng chiếu cố người nhà của hắn. Nhưng lần này ta chỉ có thể nói đã muộn! Cho nên để bù đắp sự thiếu sót của ta, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường.

Tay trái của Âu Dương đột nhiên nắm chặt Thứ Kiêu Cung trong tay. Toàn Thứ Kiêu Cung phát ra hào quang huyết sắc. Trong nháy mắt Thứ Kiêu Cung đã hoàn thành yêu hóa.

- Âu Dương!

Nhìn Âu Dương yêu hóa Thứ Kiêu Cung, Lý Vĩ biết Âu Dương chuẩn bị tự mình ra tay. Nhưng Âu Dương chỉ có lục giai. Vương Phong Minh lại là Lục Tiên thất giai. Lục giai vượt cấp chiến thắng thất giai, nếu như Âu Dương đánh lén, vậy Lý Vĩ sẽ không lo lắng. Nhưng nếu là chính diện...

- Yên tâm, ta không bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc.

Âu Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Lý Vĩ. Tại Sinh Tử Cảnh một năm rưỡi, tuy rằng hắn vẫn lục giai, nhưng miễn cưỡng có thể xem như đã tiếp cận lục giai đỉnh phong. Cấp độ của hắn không nói cao, nhưng Âu Dương lại nhận được tryền thừa Tu Phục Thuật cấp độ tông sư.

- Tu Phục Thuật không chỉ có thể dùng để phục hồi yêu binh! Nó còn có thể dùng để phá hủy yêu binh và kiếm linh.

Đây là nguyên văn lời nói của Trịnh Khôn.

- Vương Phong Minh, ngày hôm nay ta không bắt nạt ngươi. Nếu như ngươi có thể thắng ta, vậy ta sẽ lập tức dẫn người rời khỏi Đại Vận. Cảđời này không trở vềĐại Vận. Bằng không ngươi chỉ có thể dùng mạng để trả lại tất cả những gì ngươi đã làm.

Ánh mắt Âu Dương bình tĩnh nhìn Vương Phong Minh.

- Hả?

Nghe thấy Âu Dương nói vậy, Vương Phong Minh vừa nãy còn đang suy nghĩ phải làm thế nào, bây giờ trong mắt hắn đã loé lên ánh sáng hi vọng. Dựa vào khí tức hắn có thể phán đoán được, rõ ràng Âu Dương không cường đại bằng hắn. Hắn vốn cho rằng Âu Dương sẽ để Lam Thông hoặc Lý Vĩ ra tay đánh chết mình. Nhưng ai biết Âu Dương lại muốn tự mình ra tay đối phó với mình. Điều này dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương thực sự có vài phần bất cẩn.

- Lời ấy có thể xem là thật không?

Vương Phong Minh đứng ở trên tường thành. Đối với thực lực của mình Vương Phong Minh có lòng tin tuyệt đối. Hắn không dám đấu với cường giả tuyệt thế, nhưng đối phó với một Yêu Cung Thủ không thích hợp với chiến đấu chính diện, hắn vẫn có lòng tin tuyệt đối.

- Âu Dương! Hay để ta đến đi.

Lăng Túc vẫn không nói gì đột nhiên đi tới bên cạnh Âu Dương. Lăng Túc đã là Lục Tiên bát giai. Trong bốn năm rưỡi này, Lăng Túc giống như ngồi hỏa tiễn xông thẳng vào bát giai. Hiện tại hắn thật sự có tư cách nói như vậy.

- Lăng Túc đại ca yên tâm. Năm đó ta có thể làm được, ngày hôm nay ta cũng có thể làm được.

Nhìn Vương Phong Minh đứng trên không trung, thoáng một cái, con mắt của Âu Dương đã biến thành huyết sắc. Giờ phút này Vương Phong Minh trong mắt hắn đã không còn gì bí mật. Tất cả linh nguyên của hắn đều hiện ra trong mắt Âu Dương.

- Được! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Âu Dương ta tin tưởng ngươi là quân tử.

Vương Phong Minh bay người lên. Giờ này phút này hắn chỉ có thể chiến thắng Âu Dương mới giữđược mạng sống, Hiện tại toàn Đại Vận thậm chí toàn thiên hạ không ai có thể giữđược hắn.

Một Lam Thông đã dám kêu lớn: thử hỏi thiên hạ có ai dám chiến một trận. Hiện tại lại xuất hiện một Lý Vĩ là Trận Đồ Sư bát giai còn biến thái hơn cả Lam Thông. Cho dù Sở Tương Hợp tới đây, tin tưởng hắn cũng khó có thể chiến thắng hai người này.

- Ha!

Vương Phong Minh xuất kiếm linh ra trước người. Một đạo kiếm linh màu bạc tạo thành cự kiếm vờn quanh thân thể của hắn. Đối mặt với Âu Dương, hắn lựa chọn ra tay trước. Hơn bốn năm trước, một chiêu hai cú của Âu Dương đã thuấn sát Mạch Thiên Nhai. Chuyện này hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Cho nên ngày hôm nay hắn dựđịnh phải đè chết Âu Dương, tuyệt đối không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào bắn ra một mũi tên kinh thiên như vậy.

Dự tính của Vương Phong Minh rất chính xác. Cung thủ sợ nhất chính là bị người tiếp cận tới sát người.