Lam Thông dám trâu bò tại tiểu thế giới, nhưng đến Chân Linh Giới hắn chỉ là một con sâu, phải đàng hoàng chờđợi. Nếu như hắn còn dám cuồng ngạo, tuyệt đối sẽ bị người đập chết.

Các loại tin đồn này tất nhiên sẽ truyền tới lỗ tai của người trong Lý gia. Tuy nhiên có Sở Tương Hợp tọa trấn nơi này, cho nên trong thời gian ngắn những cường giả tại Lý gia không đến mức có những tâm tư khác.

Phục hồi yêu binh, dành cho cơ hội sống lại. Chuyện này đối với những Yêu Chiến Sĩ mà nói là gần như là ân tình lớn bằng trời. Nếu như nói chỉ bởi vì nguy hiểm hiện tại đã khiến bọn họ làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa, bọn họ vẫn không làm được.

Có thể nói, hiện tại tất cả Lý gia thậm chí tất cả Hoàng Kim Thành đều đang chờđợi đám người Âu Dương trở về. Là cúi đầu hay phản kháng vô dụng, điều này cũng chính là tiêu điểm của nghị luận.

Cách Hoàng Kim Thành mười dặm, năm người của nhóm Âu Dương nhìn Hoàng Kim Thành cao lớn. Bọn họ biết hiện tại thế cuộc trong thành tuyệt đối còn khẩn trương hơn nhiều so với sự tưởng tượng của bọn họ.

- Nghe nói chưa? Ngay cả Sở Tương Hợp cũng xuất hiện ở Tây Kỳ. Hơn nữa vào lúc này, Sở Tương Hợp lại dám gia nhập Lý gia. Lẽ nào hắn không sợ Linh Sử giết hắn sao?

Mấy người qua đường đi ngang qua chỗ Âu Dương nghị luận.

- Sở Tương Hợp?

Nghe thấy cái tên này, năm người đồng thời cả kinh. Tuy nhiên trên mặt bọn họ lập tức xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy. Dọc đường đi tới đây, thật ra bọn họ đã không ngừng tính toán. Lý Vĩ một chọi hai có thểđứng ở thế bất bại. Lam Thông một chọi một thu thập một tên hẳn không thành vấn đề.

Tuy rằng Âu Dương mới chỉ thất giai, nhưng năm tên Linh Sử kia có hai tên Huyễn Thuật Sư. Nếu quả thật bị ép không còn cách nào, như vậy Âu Dương hoàn toàn có thể dây dưa với một Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong.

Nhưng tính toán đâu ra đấy lại chỉ có thể thu thập được bốn người. Người cuối cùng cũng cực kì quan trọng. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện Sở Tương Hợp gần như chính là nhân vật mấu chốt quyết định trận chiến đấu này.

- Ha ha, Sở Tương Hợp này đúng là không chút hồ đồ. Nếu như có hắn gia nhập, vậy trái lại chúng ta có thể học tập Hoàng Thiên đại đế rất nhiều năm trước, nổi giận trảm Linh Sử!

Lam Thông hào khí vạn trượng. Hoàng Thiên đại đế, đó là nhân vật thế nào? Trước mắt vô số Tu luyện giả, đó chính là tồn tại như thần.

Bọn họ không có lực chiến đấu và thể chất biến thái như Hoàng Thiên đại đế năm đó, nhưng bọn họ thắng ở nhiều người. Mà phương thức nổi giận trảm Linh Sử này, không nghi ngờ chút nào, tên của bọn họ cũng sẽ giống như Hoàng Thiên đại đếđược hậu nhân khắc trong tâm khảm.

- Trảm Linh Sử! Hừ hừ, chỉ là mấy cửu giai đỉnh phong cũng muốn đè chết chúng ta sao? Thái Nhất Tông, Chân Linh Giới không phải là chỉ có một mình Thái Nhất Tông!

Thật ra Âu Dương vẫn có chút kìm nén. Âu Dương ghét nhất chính là bị người đè. Hiện tại Thái Nhất Tông hàng lâm. Rõ ràng tiểu thế giới không thể nào sống hòa bình với bọn họ. Mà lúc này Âu Dương biết, tuyệt đối không thểđể nhường bước. Bằng không tất cả những gì mình nhận được, đều thành nước chảy về biển đông.

- Vào thành đi!

Trong khi mấy người, bất giác đã đi tới phía dưới cả thành Hoàng Kim Thành. Khi năm người bọn họ đồng thời xuất hiện, nhất thời đã rây ra một trận rối loạn.

- Trở lại, chính chủ đã trở lại!

- Ha ha, lập tức có kết quả. Xem thử những người này rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào.

Các loại nghị luận không hề khiến đám người Âu Dương cảm thấy không vui. Thực lực của bọn họ chính bọn họ hiểu rõ ràng nhất. Trong mắt những người này, đối kháng với Linh Sử chính là tìm đường chết. Nhưng đối với bọn họ, bọn họ lại dám học Hoàng Thiên đại đếđánh một trận.

Năm người không dừng lại ở bên ngoài. Bọn họ trực tiếp trở về Lý gia. Cùng lúc khi Âu Dương dẫn người trở vềĐô Thành, chuyện Lý gia như có cánh truyền khắp tất cả Hoàng Kim Thành.

Tuy rằng vô số người đang chờ xem chuyện cười của Âu Dương, nhưng cũng có một vài người chờ mong Âu Dương có can đảm đứng ra tranh đấu một trận. Cho dù bọn họ cảm thấy làm như vậy chắc chắn phải chết, nhưng này đối với bọn họ mà nói đây không phải chính là một loại lạc thú sao?

Khi Âu Dương dẫn người trở về, Lý gia vốn có chút bất an. Nhưng khi người của Lý gia biết được Âu Dương dẫn theo Lam Thông, Lăng Thiên cùng với Trận Đồ Sư bát giai Lý Vĩ trở về, bọn họ đều suy ngẫm. Cuối cùng Âu Dương sẽ lựa chọn làm thế nào.

- Quốc sư đại nhân.

Âu Dương quay về phía Sở Tương Hợp thi lễ. Sau đó hắn lén lút liếc mắt nhìn Lam Thông đang đứng phía sau một cái. Thật may biểu hiện của Lam Thông vô cùng bình tĩnh. Trên người hắn không hề xuất hiện bất kỳ sự khuấy động của khí tức kiếm linh.

- Hừ hừ, Sở Tương Hợp, từ biệt hai mươi hai năm, không ngờ ngươi không chết già!

Tuy Lam Thông không hềđộng thủ, nhưng ngoài miệng vẫn rất cay độc.

- Nhờ phúc của ngươi. Dù thế nào ta cũng phải chờ sau khi ngươi chết, đốt một nén nhang trước trước mộ phần của ngươi mới có thể chết được.

Lần đầu tiên Sở Tương Hợp có biểu hiện như thế. Trước đây Sở Tương Hợp trong mắt những người này chính là một lão nhân nghiêm nghị cẩn trọng. Một Sở Tương Hợp châm chọc khinh bỉ người khác như vậy, bọn họ tuyệt đối mới nhìn thấy lần đầu tiên.

- Ít vài lời cho ta. Lão già, nói cho ngươi biết. Hiện tại Phá Tiên Trùy của ngươi không thểđánh nát kiếm linh của ta nữa đâu.

Lam Thông không phải là người bị tát má phải thì chìa má trái ra. Bị Sở Tương Hợp đè đầu như vậy, hắn vẫn có chút khó chịu.

- Vậy cũng không nhất định. Không biết năm đó là do tiểu tử vắt mũi chưa sạch nào đã chạy đến trước mặt của ta nói với ta hắn chắc chắn sẽ thắng?

Sở Tương Hợp trừng mắt với Lam Thông một cái. Tuy rằng hai người mở miệng đều nói những lời sắc như dao nhọn, tuy nhiên bọn họ lại không có bất kỳ ý định ra tay đối kháng nào.

Mặc dù hai ngườ có chút khúc mắc hoặc nói là mâu thuẫn, nhưng hai người vẫn có thể phân rõ thị phi, phân biệt rõ điều gì có thể chờ, việc gì nên gấp. Bây giờ bọn họ cần đối kháng với năm tên Linh Sử kia. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, tới lúc đó bọn họ ra tay đối phó với đối phương cũng không muộn.

- Ngươi... Năm đó ngươi đã là cửu giai đỉnh phong. Ta cách đỉnh phong một đoạn. Ngươi thắng ta thì có gì đáng để khoe khoang.

Mặc Lam Thông tức giận tới mức trắng bệch.

- Thắng chính là thắng, thua là thua. Trước sau ta vẫn cho rằng, chỉ có người yếu mới tìm lý do.

Sở Tương Hợp khẽ vuốt quyền trượng trong tay mình một cái. Bộ dáng kia thật khiến người ta tức giận. Đám người Âu Dương đứng bên cạnh đều không nhịn được phá lên cười.

- Lão tiểu tử, chờ giải quyết xong mấy tên Linh Sử này, đến Chân Linh Giới ta với ngươi phải cố gắng chơi đùa một chút. Lần này nếu ta không nổ nát Phá Tiên Trùy của ngươi, ta sẽ mang họ của ngươi.

Lam Thông nói xong quay đầu ngồi xuống ghế, không nói chuyện nữa. Động khẩu với Sở Tương Hợp, hắn căn bản không phải là đối thủ.