- Thật sao? Ta chờ ngươi đã lâu!

Thật ra từ mấy phút trước Âu Dương đã tỉnh lại. Hắn đang kiểm tra lại lực lượng yêu đan, chuẩn bị bắn ra mũi tên linh hồn.

- Chuyện này...

Nhìn Âu Dương đột nhiên mở mắt kéo dây cung, Trịnh Càn Duyệt gần như có ý định quay đầu bỏ chạy. Nhưng lúc này trận đồ vẫn phong tỏa. Hắn có thể chạy về phía nào.

- Ngươi là người thứ hai!

Trên mặt Âu Dương mang theo nụ cười mỉm giống như một ác ma nói. Khi lời nói của hắn vừa dứt, đồng thời có mười con cú huyết sắc từ lên trên dây cung Thứ Kiêu Cung bay ra.

Âu Dương Cửu giai! Âu Dương đã tới cửu giai đủ để điều động mười con cú huyết sắc trong nháy mắt. Đây là một mũi tên tất sát. Bất kỳ người nào dưới Thánh thể chỉ cần cho Âu Dương thời gian chuẩn bị, mũi tên linh hồn đều có thể giết chết người đó.

- Không nên...

Dù thế nào Trịnh Càn Duyệt cũng không thể tưởng tượng được, vào thời điểm cuối cùng không ngờ Âu Dương lại đột nhiên xuất hiện khiến càn khôn nghịch chuyển.

- Chết! Tất cả các ngươi đều phải chết! Đầu của các ngươi đều phải treo bên trên hoàng thành!

Lần này mười con cú huyết sắc của Âu Dương không phải tất cảđều bay về phía Trịnh Càn Duyệt. Với thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần ba con đã đủ giết chết Trịnh Càn Duyệt. Cho nên bảy con còn lại bay về phía Trịnh Càn Phi đang còn đấu với Sở Tương Hợp. Hắn muốn một lần bắn ra giết chết hai tên.

A...

Tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng Trịnh Càn Duyệt phát ra. Nhưng vô dụng bởi vì chỉ cần con cú huyết sắc bay ra, mặc cho ngươi né tránh thế nào, con cú huyết sắc đều sẽ lôi linh hồn của ngươi từ trong thân thể ra.

Con cú huyết sắc mang theo linh hồn của Trịnh Càn Duyệt rời khỏi thân thể. Sau đó xuất hiện hai con cú huyết sắc dưới sự khống chế của Âu Dương chui vào trong thân thể của Trịnh Càn Duyệt. Hai con cú huyết sắc đồng thời nổ tung, tạo ra hàng ngàn, hàng vạn con cú nhỏ bay múa đầy trời, lấy đi tính mạng cũng như linh hồn của Trịnh Càn Duyệt.

Vèo...

Một đạo tiễn quang huyết sắc bay ra, mang theo thi thể của Trịnh Càn Duyệt ghim bên cạnh thi thể của Trịnh Càn Hâm. Cùng lúc đó, bảy con cú huyết sắc khác cũng va vào người Trịnh Càn Phi. Đây là mũi tên linh hồn tất sát. Khi con cú huyết sắc mang linh hồn của Trịnh Càn Phi đi ra, Sở Tương Hợp cũng nắm được cơ hội cuối cùng dùng một chiêu linh hồn trực tiếp đánh nát linh hồn của Trịnh Càn Phi thành từng mảnh nhỏ.

Nghịch chuyển kinh thiên. Chẳng ai ngờ rằng vào thời điểm bọn họ phán đoán Âu Dương không thể cứu vãn, không ngờ Âu Dương lại thức tỉnh. Hơn nữa nhìn lực lượng của hắn hiện tại tuyệt đối là sự nâng cao về chất.

- Hai người kia cũng phải chết.

Lam Thông máu huyết sôi trào đứng xem nói. Nếu quả thật không phải hắn đã tiêu hao hết linh nguyên, ngay cả kiếm linh cũng không thể thôi thúc, hắn tuyệt đối sẽ đột ngột từ dưới mặt đất lao lên chém giết hai tên bị Lý Vĩ khóa lại kia. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thểđứng ở đây để quan sát.

- Các ngươi muốn làm gì. Nếu như giết sạch chúng ta, Thái Nhất Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Lần này Trịnh Càn Nguyên thật sự hoảng sợ. Ai có thể biết được cuối cùng lại xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên như vậy? Tất cả những thứ này đều bởi vì mũi tên linh hồn đáng sợ của Âu Dương.

Sở Tương Hợp khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái nói:

- Nói những lời nhảm nhí này làm gì. Giết ba người, lẽ nào Thái Nhất Tông sẽ bỏ qua chúng ta sao? Tương lai do bản thân tạo ra, không phải do người khác cho. Giết bọn họ!

Lời nói vừa dứt, Sở Tương Hợp phi thân tiến vào trong trận đồ của Lý Vĩ. Trận đồ của Lý Vĩ chỉ có thể tiến vào không thể ra.

- Tặng ta một tên.

Âu Dương cũng theo sát phía sau Sở Tương Hợp đồng thời vọt vào. Hắn vừa vào bên trong, khẽ hít sâu một hơi. Một cỗ huyết lực khổng lồ tràn vào trong thân thể của hắn, không chỉ bù đắp lại tiêu dao do hắn bắn ra mũi tên linh hồn mười cú vừa nãy, đồng thời còn đẩy lực lượng của hắn từ cửu giai sơ cấp trực tiếp lên tới cửu giai trung cấp tiếp cận cửu giai đỉnh phong.

Giết hai tên cửu giai đỉnh phong, tốc độ trưởng thành của Âu Dương cực kỳ khủng bố. Nếu không phải Sở Tương Hợp giành trước một bước giết Trịnh Càn Phi, nói như vậy không chừng Âu Dương thật sự có cơ hội trực tiếp lên tới cửu giai đỉnh phong.

Vốn Lý Vĩđối chiến hai người không rơi xuống thế hạ phong. Lúc này Sở Tương Hợp và Âu Dương xông tới, hai người kia nhất thời đều tuyệt vọng. Rất rõ ràng, ngày hôm nay đám người kia không dự định để cho bất kỳ người nào chạy thoát.

Huyễn Trận mở ra phía trong trận đồ, Lý Vĩ nắm chuẩn cơ hội, tập trung nhốt Trịnh Càn Khải lại tại chỗ chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nhưng một giây này đã đủ rồi. Trong một giây công kích linh hồn của Sở Tương Hợp đã đập vỡ hoàn toàn linh hồn của Trịnh Càn Khải.

Cường giả quyết đấu, có lúc đại chiến liên tục mấy ngày không phân ra thắng bại. Nhưng có lúc một sai lầm sẽ vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.

- Thái Nhất Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi không nên quá đáng quá!

Trịnh Càn Nguyên hoảng hốt. Hắn kêu gào. Nét sợ hãi trên mặt hắn lại không thể thay đổi vận mệnh tử vong của hắn. Lý Vĩ mở trận đồ ra. Lôi điện khắp nơi phóng loạn xuống. Tuy rằng những lôi điện này không có cách nào so sánh với Cửu Tiêu Thần Lôi, nhưng đủ để gây ra nguy hiểm đối với cường giả cửu giai.

- Người cuối cùng lưu lại cho ngươi.

Sở Tương Hợp đã liền giết hai người. Hắn quay về Lý Vĩ cười ha ha. Sau đó trận đồ bỗng nhiên cuốn lên, để lại một mình Trịnh Càn Nguyên đang tránh né lôi điện.

- Ta...

Hiện tại Âu Dương rất muốn dùng một mũi tên thuấn sát Trịnh Càn Nguyên, nhưng hắn mới ngưng tụ ra tiễn quang đặt lên trên dây cung đã nhìn thấy ngũ lôi của Lý Vĩđánh xuống. Tên Trịnh Càn Nguyên thậm chí còn đến không kịp kêu lên một tiếng kinh sợ đã trực tiếp bị vô số lôi xà cuốn vào trong. Nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng Âu Dương cảm thấy ớn lạnh, Đây thật sự chính là trời giáng ngũ lôi...

Đến lúc này, tất cả năm tên Linh Sử đã chết. Nhưng điều Âu Dương muốn làm còn chưa kết thúc. Hắn bước từng bước ra khỏi trận đồ của Lý Vĩ, mắt nhìn chằm chằm vào hoàng thành Tây Kỳ.

Lúc này phía trên tường thành hoàng thành, thi thể của bốn tên Linh Sử đã bị treo bên trên. Âu Dương thành công hoàn thành lời hứa của hắn. Tuy nhiên tất cả còn chưa kết thúc. Bởi vì vẫn có một người hắn phải giết.

- Trịnh Đan Đằng!

Âu Dương gầm lên một tiếng giận dữ. Dưới tác dụng của yêu lực, tất cả Đô Thành đều có thể nghe thấy tiếng kêu của hắn.

Lúc này Trịnh Đan Đằng đang quỳ tại hoàng thành Tây Kỳ. Gắn không thể nào tiếp nhận được kết quả này. Hắn chẳng thể ngờ được Âu Dương lại có thể cường thế như vậy. Ngay cả cục diện gần như tất sát cũng có thể bị hắn xoay chuyển.

Trịnh Đan Đằng rất muốn chạy trốn, nhưng bây giờ hoàng thành đã hoàn toàn bị phong tỏa. Hắn đi không được, hắn biết với hành động của hắn lúc đó, Âu Dương chắc chắn sẽ giết chết hắn. Bởi vì Âu Dương từng nói, đầu của hắn sẽ treo ở bên trên tường thành của hoàng thành.