Nhưng ai có thể ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Âu Dương có khả năng biết không thể thành có thể đây? Nếu như lần đầu tiên Âu Dương thật sự ôm lấy nhiều yêu thú chi linh như vậy, tuyệt đối sẽ không có đoàn đội tinh anh Vạn Tiên Sơn như bây giờ.
Nếu như không có Âu Dương toàn tâm toàn ý ở phía sau trợ chiến cho các đội hữu, khiến tất cả đội hữu đều tín nhiệm lẫn nhau, vậy tuyệt đối không có đoàn đội tinh anh ngày hôm nay. Tất cả những thứ này đều là ngẫu nhiên, nhưng tất cả cũng là điều tất nhiên.

Nhưng lúc này bên ngoài xảy ra chuyện gì lại không có bất kỳ quan hệ gì với đoàn đội tinh anh. đã nhiều ngày nay bọn họ không tiếp tục xuất kích. Bởi vì trong vòng trăm dặm xung quanh, bọn họ đã không tìm được mục tiêu nào có thểra tay. Những thế lực kia tình nguyện đi chung một chỗ, tính kế với nhau cũng không muốn khiến Vạn Tiên Sơn còn chưa rõ thực lực cụ thể kia là địch.

 Đây là khiếp sợ, đây là hoàn toàn là khiếp sợ. Tuy nhiên đám người Lữ Phong không bởi vì như vậy mà cảm thấy đau đầu. Ngược lại, bọn họ còn cảm thấy có chút may mắn. Bởi vì hắn biết không bao lâu nữa dãy núi này sẽ biến mất. Nơi này sẽ biến thành cái gì không ai biết. Thú triều cũng sắp đến. Hiện tại hẳn là bọn họ đang chuẩn bị đối kháng thú triều.

- Ôi ôi ôi... Tiểu tử ngươi cắm cái đó làm gì? Ngươi có thểchuyên nghiệp một chút được không?

Lữ Phong khinh bỉ nhìn Thời Phong. Từ sau khi nhận được Sa Hồn Phiên từ chỗ Linh Thiên Tông, mỗi ngày hắn đều muốn thử cắm Sa Hồn Phiên. Tuy nhiên đáng xấu hổ chính là, hắn làm đều sẽ xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít vấn đề.

- Rõ ràng tiểu tử này cố ý. Thiên phú của hắn tốt hơn ta, nếu như không quái như vậy, lực chiến đấu của hắn tuyệt đối phải mạnh hơn ta.

Bản thân Miêu Vận Tiến là một Huyễn Thuật Sư, hắn tựnhiên đứng ngoài nhìn nói vào như vậy.

- Khà khà...

Thời Phong vò đầu cười. Tuy nhiên hắn chỉ đổi lấy các loại ánh mắt khinh bỉ.

- được rồi được rồi, mọi người tới đây một chút.

Lữ Phong mở ra một tấm bản đồ đơn giản ra. đây là bản đồ dãy núi, cũng là bản đồ của các thế lực gần đây nhất.

Một nhóm người ngồi vây quanh bên cạnh Lữ Phong. Mỗi khi nghiên cứu chuyện gì, bọn họ đều trở nên rất nghiêm túc. Tuyệt đối không người nào dám đùa linh tinh. Dù sao đây là cũng là chuyện lớn có liên quan tới sinh tử.

- Dự tính trong vòng ba ngày nữa, dãy núi này nhất định sẽ biến mất. Ta vốn định tới quấy nhiễu tại đây!

Lữ Phong chỉ vào vị trí thế lực của Bích Tuyền Môn nói:

- Ban đầu ta tính chúng ta sẽ xuống núi, sau đó đi đường vòng tới đánh chớp nhoáng Bích Tuyền Môn. Nhưng bây giờxem ra, thời gian không cho phép.

- Không hơn kém ba ngày là mấy!

Một người mở miệng nói.

- Không được! Nếu như chúng ta nhanh chóng tập kích bất ngờ sợ là một ngày rưỡi mới có thể hoàn thành. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi chúng ta hạ sơn có thểsẽ có đụng phải những thế lực khác. Như vậy một khi kéo dài dài thời gian, kế hoạch liền rối loạn.

Lữ Phong vẫn rất cẩn trọng.

- đụng tới những thế lực khác thì không dễ diệt sao?

Lại có người hỏi.

- Ngu ngốc! Ngươi không cảm thấy như vậy có chút ngu ngốc hay sao?

Thời Phong chỉ vào người này, chẳng biết xấu hổ nói:

- Thời gian chúng ta ở trên núi lâu như vậy, căn bản không biết tình trạng phía dưới thế nào. Cho nên nhất định phải đểHuyễn Thuật Sư dò đường. Dò đường như vậy cũng cần phải hơn một ngày. Nếu như chúng ta ở phía dưới gặp phải những thế lực khác, như vậy không phải cục diện bên này coi như xong.

- Ách?

Người này bị Thời Phong trách móc một trận đã nghe ra vấn đề. Hắn cười nói:

- đúng vậy. Vẫn là nghe theo đội trưởng...

- đúng, Thời Phong nói không sai. nếu như chúng ta muốn dò đường, ít nhất phải một ngày. Mà đây lại là thời gian tối thiểu nhất!

Lữ Phong nhấn mạnh một chút, mọi người đều hiểu rõ. Ít nhất, tình hình còn chưa xuất hiện, bằng không sẽ lỡ mất thời cơ.

- Cho nên nói, trong thời gian ba ngày chúng ta không thểhoàn thành được một lần tập kích bất ngờ đường dài!

Lữ Phong đã nghĩ rất nhiều. Bản thân hắn là đội trưởng. Hắn muốn đảm đương trách nhiệm của một người đội trưởng nên làm. Hắn không thể bị thắng lợi phía trước làm choáng váng đầu óc cảm thấy bọn họ thật sự vô địch nên không chút kiêng kỵ lao ra. Nếu là, như vậy, hắn sẽ dẫn theo đội viên của hắn đi chịu chết.

- Ý của đội trường là thế nào?

Âu Dương ở bên cạnh vẫn không có mở miệng. Tuy nhiên sựtrầm ổn của Lữ Phong trước sau vẫn khiến hắn ở trong bóng tối không ngừng gật đầu. Không nghi ngờ chút nào, LữPhong chắc chắn một đội trưởng tốt, chí ít tốt hơn nhiều so với một kẻ đắc ý vênh váo như hắn rất nhiều.

- Chúng ta đợi ở chỗ này, xem tiếp theo địa hình sẽ biến thành cái gì. Nếu như tiếp theo vẫn dãy núi, như vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch tập kích bất ngờ đường dài. Nếu như biến thành cái khác, vậy chỉ có thể bàn bạc kỹ càng lại một lần nữa!

Lữ Phong thoáng nhìn về phía mọi người. Khi hắn mở miệng nói ra những lời này, mọi người đều gật đầu biểu thị hài lòng.

- được rồi, ba ngày cuối cùng mọi người không nên mất cảnh giác. Âu Dương ngươi vất vả một chút. Công tác quan sát tình hình quân địch vẫn do ngươi chịu trách nhiệm. Hai người Thời Phong cùng Miêu Vận Tiến mở rộng huyễn trận cho ta. Âu Dương chú ý quan sát. Phải mở rộng góc nhìn!

Lữ Phong phân phó một phen. Thật ra hắn cũng có chút xấu hổ. Dù sao nhiều ngày như vậy, đều là do hai Huyễn Thuật Sư và Âu Dương bận rộn. Bọn họ trước sau đều được nghỉngơi.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, một đoàn đội không thể nói chuyện của ai quan trọng hơn. Mỗi người chủ yếu quản lí tốt chức vụ của mình. Cũng chính bởi vì như vậy, ba người Thời Phong, Miêu Vận Tiến và cả Âu Dương từ trước đến nay đều không nói một câu oán hận. Người có tài thì ra sức nhiều, đây là điều tất yếu.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Hai ngày sau, trong lúc Âu Dương đang tuần tra trong khu vực bọn họ chiếm đóng, hắn chợt cảm giác thấy một sự chấn động kịch liệt đột nhiên truyền đến.

- Cẩn thận! địa hình sắp biến hóa. Lục Tiên mang theo người bay lên!

Khi Lữ Phong vừa cảm giác được sự chấn động, hắn liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Tuy rằng hắn dự đoán là ba ngày, nhưng ba ngày này chỉ là một thời gian đại khái. Hiện tại mới hơn hai ngày đã bắt đầu phát sinh biến hóa.

- Lần này sẽ biến thành cái gì?

Âu Dương được Lữ Phong kéo một tay lơ lửng trên không trung. Nhìn dãy núi dưới chân bọn họ giống như quả khí cầu mất đi không khí từ từ lún xuống. Cảm giác này thật sựquá mức quỷ dị.

Dãy núi kéo ngàn dặm, lấy tốc độ cực nhanh biến mất ở trước mắt ngươi, này chỉ sợ ngoại trừ nhìn thấy trong các thiên tai, những nơi khác căn bản không có cơ hội nhìn thấy.

- Sau núi thông thường chỉ có hai khả năng. đó chính là thảo nguyên và hải dương!

Lữ Phong vẫn có hiểu biết nhất định về nơi đây. Hắn biết bình thường một địa phương nào đó sau khi hình thành địa hình núi sông, tiếp đó rất có khả năng là hải dương hoặc là thảo nguyên.

- Hẳn là thảo nguyên.

Miêu Vận Tiến ở bên cạnh bổ sung nói:

- Thú triều sắp bắt đầu. Nếu như là hải dương, như vậy thú triều sẽ không xuất hiện. Cho nên hẳn là thảo nguyên.

- Thảo nguyên thì tốt hơn.

Âu Dương gật đầu. Hải dương, nếu như tất cả bọn họ xuất hiện ở trên hải dương, như vậy trên căn bản hắn xem như bị phế bỏ. Cơ bản Yêu Chiến Sĩđều giống như bị phế bỏ. Bầu trời vốn thuộc về Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư. Yêu Chiến Sĩ trước Thánh Thể rất khó đối phó được với Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư trên bầu trời.

- Là thảo nguyên!

Có người la lên một tiếng. Sau đó mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ. Chỉ thấy một phần thấp nhất của dãy núi đã biến mất. Thay vào đó là một mảnh thảo nguyên xanh tươi xuất hiện. Mảnh thảo nguyên này không ngừng lan về bốn phía. Sau khi dãy núi đã hoàn toàn biến mất, thảo nguyên bao trùm toàn bộ khu vực này.

Một phút, chỉ trong thời gian một phút, dãy núi ngàn dặm liền biến mất không còn. Thay vào đó chính là một thảo nguyên lớn. Sau khi mọi người lại hạ xuống dất, nhìn thảo nguyên mênh mông vô tận, bọn họ không thể không cảm thán về sự thần kỳ của nơi chôn xương này.

- Địa phương thần kỳ. Rốt cuộc nơi này có ma lực thế nào lại có thể khiến thiên địa chuyển biến như vậy?

Thật ra vừa nãy Âu Dương đã dùng Chân Thực Chi Nhãn xem. Tuy nhiên hắn không nhìn thấy bất kỳ sự cổ quái nào. Trong một khắc kia, Chân Thực Chi Nhãn nhìn thế giới gần giống với thế giới trong mắt người bình thường.

- Đừng lo lắng. Huyễn Thuật Sư dò đường. Hai Lục Tiên các ngươi lên không trung đi!

Lữ Phong biết, sau khi nơi này biến thành thảo nguyên, sự thần kỳ của đôi mắt Âu Dương sẽ kém đi rất nhiều so với khu vực rừng núi trước kia.

Không bởi gì khác. Ở dãy núi, kẻ địch sẽ rất khó phát hiện khi núp trong rừng cây, thậm chí thể nhìn rõ như trên đất bằng. Nhưng bây giờ dã biến thành thảo nguyên trống trải như vậy. Bầu trời mới là chính. Khi lên trên không cho dù con mắt Lục Tiên không sánh được với con mắt của Âu Dương, nhưng tuyệt đối có thể nhìn thấy những vị trí trống trải.

- Vâng!

Hai người biết, ở nơi như thế này chắc chắn chính là thiên hạ của Lục Tiên bọn họ. Ở chỗ này Yêu Chiến Sĩ bị hạn chế cực lớn. Đương nhiên điều này không bao gồm cả Âu Dương, một Yêu Cung Thủ am hiểu tấn công từ xa...

Âu Dương rất cẩn thận dùng Chân Thực Chi Nhãn quét một vòng xung quanh, sau khi xác định tuyệt đối không có bất kỳ kẻ địch nào, bọn họ lại ngồi xuống.

Lữ Phong lấy ra một mảnh thuộc da mới, bắt đầu chậm rãi vẽ lên trên. Có thể nhận ra, hắn đang đánh dấu vị trí của bọn họ hiện nay. Hắn vừa vẽ vừa so sánh với tấm bản đồ cũ kia, cố gắng đánh dấu vị trí của kẻ địch một chút.

- Thảo nguyên cực kỳ thích hợp cho tác chiến. Chỉ sợ khắp nơi đều không quá yên tĩnh. Có lẽ những vị trí này cũng không phải là chính xác. Nhưng chúng ta vẫn phải chú ý tới phía nam đồng thời kẻ địch có khả năng xuất hiện phia sau lưng chúng ta.

Lữ Phong vẽ ra. Sau lưng trong miệng hắn thật ra chính biên giới của dãy núi trước kia.

- Đội trưởng, ta cảm thấy chúng ta hẳn nên đi về phía tây. Thế lực phía tây là hỗn tạp nhất. Bên kia có thế lực ba bên, hơn nữa bên kia còn gần gới khu vực của Thánh thú. Chúng ta có thể không cần lo lắng về phía sau lưng.

Có người đưa ra quan điểm.

- Hiện tại rất khó nói như vậy được. Trước đây phía tây là thế lực ba bên. Ai biết sau khi địa hình này biến hóa, sẽ có mấy phương nữa. Hơn nữa thú triều sắp đến. Chúng ta cần phải thu thập tin tức, tương tự cũng phải đề phòng công kích của người khác.

Lữ Phong không vội vã đưa ra quyết định. Hiện tại tất cảđều là nói suông. Nhất định phải chờđợi tin tức.

Giống như Vạn Tiên Sơn, hiện tại thế lực khắp nơi đều đang vội vàng tìm cách. Tuy nhiên cách của bọn họ lại không giống với Vạn Tiên Sơn. Mỗi giờ mỗi khắc Vạn Tiên Sơn đều nghĩđến làm sao bắt người. Những người khác lại nghĩ xem làm sao để lấy được nhiều lợi ích nhất trong thú triều.

Thú triều là một cơ hội độc nhất trong Cực Cảnh để có thể săn bắt được một lượng lớn yêu thú chi linh. Ba khu khác cũng có, nhưng tuyệt đối không có cách nào so với thú triều tại nơi chôn xương này.

Khu vực khác có nhiều thú triều, lực lượng cũng mạnh. Nhưng so với nơi chôn xương, thú triều ở đây có phần vô lực.

- Ta nghe nói thời điểm thú triều đến nơi chôn xương, che kín bầu trời. Nếu như vận khí không tốt chờ phá trước thú triều, rất có khả năng trực sẽ tiếp bị cắn nuốt.

Lữ Phong nhất mạnh một chút về sựđáng sợ của thú triều.

- Thú triều đến từ phía tây. Nếu như chúng ta muốn đi tới phía tây săn bắt, như vậy chúng ta nhất định phải bỏ chạy trước khi thú triều đến. Nếu không làm như vậy...

Lữ Phong lắc đầu, hắn sẽ không tự cao tựđại đến mức cảm thấy hai mươi mốt người bọn họ đủ đểđối kháng với thú triều tuôn ra che kín bầu trời. Cho nên có một khoảng cách giảm xóc là cực kỳ quan trọng.

- Hiện tại trước tiên không cân nhắc tới điều này. Phải một thời gian nữa thú triều mới đến. Chúng ta còn có thời gian.

Âu Dương nhìn thấy các đội viên đều không nói lời nào, hắn mở miệng nói:

- Nếu như dựa theo tấm bản đồ mới vẽ này, ta cảm thấy điều chúng ta phải làm không phải là chờđợi trên thảo nguyên.

- Ồ?

Nghe thấy Âu Dương nói vậy, bọn họ nhất thời kinh ngạc. Nhưng bọn họ không có một người nào ngu ngốc. Ai cũng hiểu rõ ý tứ trong giọng nói của Âu Dương.

- Ý của ngươi muốn nói, chúng ta đột kích phía sau. Chúng ta đột kích ngược?

Lữ Phong lộ ra một nét cười. Gia hỏa Âu Dương này thường cho người ta những niềm vui bất ngờ. Thời điểm mọi người đều tự hỏi làm sao tiếp tục đánh trong thảo nguyên, không ngờ hắn lại theo dõi đoàn đội phía sau.

Không sai. Tuy rằng đoàn đội phía sau bởi vì đến muộn không dám vào trong dãy núi, nhưng không có nghĩa là đoàn đội bên ngoài thiếu tám đại tông phái mười hai Thánh Địa. Ngoại trừ rất ít thế lực không tiến vào nơi chôn xương, bình thường các thế lực tuyệt đối không phải chỉ có một đội. Bọn họ có thể là hai đội ba đội, thậm chí còn nhiều hơn.

Nhưng không nghi ngờ chút nào, đoàn đội phía sau nhất định sẽ yêu hơn một chút so với đoàn đội đã từng có tư cách đánh vào khu vực dãy núi thần kỳ này. Như vậy lại càng thuận tiện cho bọn họ ra tay.

Trên mặt mỗi người bọn họ đều hiện lên một nụ cười mỉm. Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, mê hoặc vừa nãy cũng thuận tiện mở ra theo. Tại sao phải sống chết giữ lấy một chỗ? Bọn họ lại không phải là không thểđộng. Bọn họ hoàn toàn có thể tiến quân thần tốc tấn công bất ngờ, chiến đấu với những kẻ địch ở xa...

Sau một ngày, người dò đường đã trở lại. Tin tức tình báo do bọn họ mang về không được tính là nhiều. Bởi vì thời điểm thảo nguyên xuất hiện, khắp nơi không hề có ưu thế vềđịa lợi như Vạn Tiên Sơn. Cho nên bọn họ đều lựa chọn di động. Hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong chỉ có thể biết về hướng di chuyển của bọn họ, nhưng không thể xác định ra được hướng đi cụ thể.