Lăng Túc đã suy nghĩ rất lâu. Nếu không giải quyết được vấn đề này, bọn họ không ra được.

- Hù dọa bọn họ!

Lý Vĩ ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng. Tuy thời gian hắn gia nhập trung đội số 7 không lâu, nhưng đã trải qua nhiều đại chiến như vậy, hắn đã hòa nhập với bọn họ. Hiện tại coi như cũng có thể nói xen vào được.

- Hù dọa thế nào? Chúng ta ba mươi bảy người chạy đến bên thành của người ta để hù dọa sao? Ngươi nói chúng ta sợ bọn họ, hay bọn họ sợ chúng ta?

Lăng Túc trừng mắt với Lý Vĩ một cái. Đúng là không dùng đầu suy nghĩ.

- Vậy chúng ta có thể trà trộn vào trong thành của bọn họ để hù dọa! Chúng ta đổi quần áo dân chúng nhân lúc mưa to trà trộn vào trong thành không phải là được rồi sao?

Lý Vĩ còn không phục nói tiếp. Tuy nhiên đổi lại chỉ có ánh mắt khinh bỉ của bọn họ. Ngay cả Âu Dương cũng không ngoại lệ.

Còn muốn trà trộn vào trong thành sao? Trung đội số 7 có thể đi tới ngày hôm nay là dựa vào cái gì? Còn không phải là tốc độ như gió và lực sát thương mạnh sao? Nếu như quẳng vũ khí và chiến mã đi, đổi thành thường phục, trà trộn vào trong thành thì không có vấn đề, nhưng sau khi trà trộn vào trong thành, vậy làm sao để hù dọa đây? Dựa vào cái miệng sao? Nếu như ba mươi bảy người đều giống như Vương Mông may ra mới có khả năng...

- Nếu không như vậy đi.

Âu Dương từ trên mặt đất đứng lên đi tới bên cạnh Lăng Túc ngồi xổm xuống nói:

- Ngươi xem như vậy có được không. Chúng ta cứ dựa theo cách nói của Lý Vĩ đi tới dưới thành hù dọa bọn họ!

- Hù dọa như thế nào?

Lăng Túc không cho rằng Âu Dương không có đầu óc giống Lý Vĩ. Nếu hắn dám nói như vậy, nhất định có chiêu gì phía sau. Nhưng phía sau là chiêu gì, Lăng Túc tạm thời chưa rõ.

- Chúng ta có ba mươi bảy người đương nhiên không thể nào hù dọa được bọn họ. Nhưng chúng ta suy nghĩ theo hướng khác. Nếu chúng ta ở bên dưới thành tạo cho bọn họ chút hỗn loạn. Sau đó dùng danh nghĩa hạ chiến thư hù dọa bọn họ. Các ngươi nghĩ sao?

Âu Dương nghĩ ra một phương pháp giả chó sói vẫy đuôi to hù dọa người.

- Hạ chiến thư? Làm sao hạ chiến thư được?

Đây là lần đầu tiên Lăng Túc nghe nói trong chiến tranh còn có chiến thư. Nhưng hắn vẫn muốn nghe thử một chút về dự tính của Âu Dương.

- Trên đường chúng ta đánh tới đây, khẳng định kẻ địch đã biết sự hiện hữu của chúng ta. Chỉ có điều đến nay chúng ta không chết một người nào. Hơn nữa trên đường xông tới đây, chúng ta cũng không để người nào sống. Quân địch không thể nào biết số lượng của bọn ta. Phải biết rằng mỗi lần đánh, chúng ta đều lấy ít thắng nhiều, nhưng quân địch lại không biết điều đó!

Âu Dương nói xong lại nhìn Lăng Túc. Nhưng trong mắt Lăng Túc vẫn có chút mờ mịt.

- Nói như thế, chúng ta biết chúng ta chỉ có ba mươi bảy người. Chúng ta chỉ có thể tập kích không thể công thành. Nhưng kẻ địch không biết. Cho nên hiện tại ba mươi bảy người chúng ta chạy đến dưới thành đối phương tạo một chút hỗn loạn. Đến lúc đó chúng ta có bao nhiêu người không phải do chúng ta định đoạt sao? Chỉ cần con số không quá khoa trương, hẳn là bọn họ sẽ đều tin tưởng.

Âu Dương nói ra dụng ý của hắn.

- Ý ngươi là muốn chúng ta báo số lượng giả để bọn họ cảm thấy chúng ta không phải là ba mươi bảy, có thể là ba trăm bảy mươi người, thậm chí là ba ngàn bảy trăm người, khiến bọn họ khẩn trương lo sợ. Sau đó bọn họ phải cầu viện tới quân phía bắc sao?

Lăng Túc nghe xong chủ ý của Âu Dương, ánh mắt liền sáng lên. Không cần phải nghi ngờ, đây là một kế sách vô cùng hoàn mỹ.

- Không sai! Chỉ có điều chiến thư này chúng ta không thể làm quá lộ liễu. Chúng ta phải giống như vô tình để lộ ra, khiến bọn họ cảm thấy chúng ta chẳng qua là quân tiên phong. Đại quân sẽ lập tức tới sau!

Âu Dương biết, thật ra một chiêu này cũng rất nguy hiểm. Bởi vì sau khi bọn họ khiêu khích như vậy sẽ bại lộ vị trí của mình, nhất định phải lập tức vòng qua Đại Thương Sơn bỏ chạy, bằng không sẽ nhất định bị vây giết.

- Rất đúng!

Lăng Túc ở bên cạnh gật đầu nhưng trong lòng lại tự hỏi rốt cuộc phải làm sao mới có thể giống như vô tình để lộ ra một tin tức giả tạo còn có thể khiến đối phương tin tưởng. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Để Âu Dương đứng trước trận bắn bọn họ, sau đó chúng ta quay đầu bước đi là được!

Lý Vĩ lại mở miệng lần nữa. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ không có đầu óc.

Âu Dương trừng mắt với gia hoả này một cái. Nói đùa sao. Đứng trước trận bắn người không phải có vấn đề sao? Hơn nữa còn bắn xong liền đi? Ngươi đi được sao?

- Ý kiến hay!

Ngay thời điểm Âu Dương muốn mở miệng sỉ nhục Lý Vĩ một chút, Lăng Túc lại vỗ đùi đứng lên nói:

- Cứ làm như thế! Âu Dương ra trước trận bắn về phía bọn họ. Sau đó chúng ta giúp ngươi áp trận. Đánh xong chúng ta liền đi!

- Hả?

Nghe thấy Lăng Túc nói vậy, Âu Dương sửng sốt! Lý Vĩ không có đầu óc, lẽ nào Lăng Túc cũng không có đầu óc? Chủ ý thiếu thông minh như vậy hắn còn nói tốt? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Âu Dương dường như đã hiểu rõ suy nghĩ của Lăng Túc. Hắn quay về Lăng Túc lộ ra một nụ cười.

- Ha ha ha ha! Trước khi đi chúng ta còn có thể chơi bọn họ một vố. Vậy thật sự khiến lòng người hả hê!

Với phong cách sấm rền gió cuốn của Lăng Túc, một khi đã nghĩ đến, sẽ lập tức chuẩn bị hành động.

- Âu Dương chuẩn bị cẩn thận. Lần này chỉ có một mình ngươi biểu diễn. Có được hay không đều trông cậy vào bản thân ngươi!

Lăng Túc vỗ vỗ vào vai Âu Dương tiếp tục nói:

- Lần này ra ngoài được, ta sẽ tự mình tới quân bộ xin công cho ngươi!

Lăng Túc vừa mở miệng, một đám kị sĩ của trung đội số 7 lập tức gật đầu. Không nghi ngờ chút nào, đoạn đường đi vào đây, nếu như không có Âu Dương bọn họ đừng nói là đốt kho quân nhu, chỉ sợ chỉ mới đụng phải ba trăm bộ binh tinh nhuệ bọn họ đã bị tiêu diệt. Nếu như thật sự phải xin công, vậy nhất định Âu Dương phải đứng đầu.

Mưa đã ngớt. Cuối cùng tất cả kỵ sĩ trung đội số 7 đã đi xuống Đại Thương Sơn. Lúc này đang là hoàng hôn. Sau khi mưa hết, không ngờ bầu trời xuất hiện ánh nắng chiều. Nhìn qua trông thật mỹ lệ động lòng người.

Nhưng dù cảnh sắc mỹ lệ tới mức nào, lúc này người của trung đội số 7 đều không có tâm tình để xem. Đặc biệt là Âu Dương, Lần này hắn phải bắn trước trận. Hơn nữa hắn còn ở dưới thành người ta ở trên thành. Hắn vẫn còn có chút khẩn trương.

Bọn họ một đường vội vàng đi về phía Phì Thủy Thành. Tuy rằng trời vừa mưa to, nhưng quan đạo của Tây Kỳ quốc thực sự không tồi. Chí ít không có quá nhiều nước đọng. Hơn nữa, bởi vì trời mới mưa to, trên quan đạo căn bản không nhìn thấy nửa bóng người. Trung đội số 7 liền ngênh ngang mặc quân phục của Đại Vận Quốc đi trên quan đạo.

Phì Thủy Thành, một thành không được tính là quá lớn, nhưng vì là thành thị ở biên giới gần với trận địa tiền tuyến nhất, nên nơi này có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng. Bởi vậy một tiểu thành không lớn lại có tường thành cao tới hai mươi mấy mét.