- Có người?

Âu Dương cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao mộ tổ của Đa gia lại có người được? Không phải Đa gia đã bị tiêu diệt toàn bộ hay sao? Lẽ nào bên trong chính là người chết? Giống như lúc mình ở Bão Táp Thành nhìn thấy thi thể viễn cổ vậy?

Đa gia cũng là gia tộc truyền thừa từ viễn cổ. Trong mộ tổ Đa gia xuất hiện thi thể của cường giả viễn cổ? Điều này có thể sao?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Âu Dương nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này. Bởi vì từ phía xa Âu Dương có thể nhìn thấy người kia đang quỳ trên mặt đất, không ngờ lại có chút run rẩy.

- Người sống.

Âu Dương lập tức hiểu ra. Đây hẳn là một người sống. Hơn nữa người sống này hẳn là con cháu của Đa gia. Rất rõ ràng, nơi này là mộ tổ của Đa gia. Nếu như những người khác đi tới nơi này sẽ không quỳ xuống, sẽ không tế bái.

Vèo...

Thoáng cái Âu Dương đã tới phía trước sơn cốc. Âu Dương không lựa chọn bay vào. Từ phương diện nào đó mà nói đây cũng là một sự tôn trọng đối với người chết.

Đừng thấy Âu Dương giết người như ngóe. Trên thực tế Âu Dương không phải kẻ cuồng sát nhân. Âu Dương giết người giống như con cọp ăn con thỏ vậy. Con cọp ăn con thỏ là vì sinh tồn, Âu Dương cũng vì sinh tồn. Âu Dương chỉ giết người mới có thể thăng cấp. Cho nên trước sau hắn chỉ giết ở biên giới.

- Chuyện gì xảy ra vậy.

Vừa bước vào sơn cốc Âu Dương liền khiếp sợ. Huyễn trận trong sơn cốc này không có vấn đề gì. Đây là một huyễn trận thiên nhiên. Huyễn trận chỉ có công hiệu mê hoặc tầm nhìn, nhưng không hề có lực sát thương. Nhưng khi Âu Dương bước vào sơn cốc, lại phát hiện nơi này thậm chí có dấu vết đào bới.

Một vài hài cốt nằm ngổn ngang xung quanh. Mặt đất đã bịđào mới loang loang lổ lổ, Cả lối vào sơn cốc đã bị phá hỏng không còn hình dạng ban đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng này thân hình Âu Dương không hề dừng lại. Vèo một tiếng hắn đã vọt vào trong sơn cốc, bắt đầu kiểm tra. Nhưng vừa nhìn Âu Dương liền hít một hơi lạnh.

Không ngờ huyệt mộ nằm phía trong sơn cốc, toàn bộ đã bị người ta đào lên. Di cốt tổ tiên Đa La đã đặt khắp nơi. Cả sơn cốc đều là mộ tổ của Đa La, nhưng không ngờ cả toà sơn cốc đều bị người ta đào lên.

Nhìn thấy cảnh tượng mộ tổ bịđào lên như vậy, cho dù ngốc Âu Dương cũng biết đã phát sinh chuyện gì. Nhưng cảnh tượng như vậy đã đả kích Âu Dương rất lớn.

Mối thù lớn tới mức nào mới có thể khiến người ta đào mộ tổ? Mình với Trịnh gia xem như là đại thù chứ? Nhưng mình cũng không phát rồ tới mức đi đào mộ tổ của Trịnh gia. Người chết đã qua đời, nên để bọn họ được an nghỉ. Nhưng hôm nay khi trong lòng Âu Dương vô cùng thoải mái mang theo ngọn đèn màu xanh đi tới nơi này lại nhìn thấy mộ huyệt của Đa La bị người ta đào lên. Rất nhiều di cốt tổ tiên Đa La bị người ta bỏ sang một bên.

Điều này bảo Âu Dương làm sao chôn cất Đa Âm được nữa? Bảo Âu Dương làm sao tế linh hồn Đa Âm linh thiêng trên trời. Lẽ nào mai táng Đa Âm tại mộ tổ bịđào này, khiến Đa Âm sau khi chết vẫn không thể yên nghỉ sao?

Chỉ thoáng chốc, lửa giận trong lòng Âu Dương tăng lên. Âu Dương một lòng xông vào tiểu thế giới, không tính qua lại nhiều với người của tiểu thế giới này. Chủ yếu là thế giới khác nhau, cách nhìn nhận sự vật sự việc cũng khác nhau.

Một cường giả Pháp Thân xuất hiện ở tiểu thế giới, nếu như Âu Dương nguyện ý, tiêu diệt tất cả tiểu thế giới này cũng không có áp lực. Nhưng Âu Dương không dựđịnh làm như vậy. Dù sao chiến trường của mình là ở Chân Linh Giới.

Lần này mình tới đây chính là muốn an táng Đa Âm, khiến tiền bối viễn cổ đã từng cho mình mượn hi vọng có thể lá rụng về cội. Nhưng bây giờ mộ tổ của Đa Âm đã bị người ta đào bới như vậy. Vậy Âu Dương làm sao ăn nói được với Đa Âm?

Đa gia diệt vong, đây là chuyện của tiểu thế giới, Âu Dương không xen vào được. Nhưng mộ tổ của Đa Âm bị người ta đào lên, nếu lần này Âu Dương còn có thể thản nhiên đối mặt, vậy hắn không phải là Âu Dương nữa.

- Ngươi... Ngươi...

Người trẻ tuổi quỳ trên mặt đất đã phát hiện ra Âu Dương. Lúc này trên mặt người trẻ tuổi kia đều là nước mắt. Tay của hắn ôm một đống hài cốt, dáng vẻ tuyệt vọng kia khiến người ta không dám nhìn.

Âu Dương quay đầu nhìn về người trẻ tuổi kia. Trên mặt hắn mang theo một tia chua xót. Tuy nhiên chua xót này không phải là đối với Đa gia, mà là chua xót cho Đa Âm.

Âu Dương là một người phân biệt rõ phải trái. Giống như ở tiểu thế giới ban đầu, Trịnh Khôn có ơn đối với mình, mình vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Nhưng Trịnh Khôn là Trịnh Khôn. Trịnh gia là Trịnh gia. Hai người này trong mắt Âu Dương căn bản không có quan hệ.

Giống như lần này đến tiểu thế giới Thiên Hà vậy, Đa Âm là Đa Âm, Đa gia là Đa gia. Nếu như Âu Dương đến sớm một bước, hắn cũng sẽ không đi ngăn cản tai họa phát sinh. Nhiều nhất chính là lưu lại một huyết mạch cho Đa gia mà thôi.

Nhưng, lúc này mộ tổ của Đa gia bịđào lên. Đây không phải là chuyện mộ tổ của Đa gia nữa. Mộ tổ này cũng là một tổ của Đa Âm. Việc này chẳng khác gì khiến Đa Âm sau khi chết không có chỗ an tang. Hành động ác động như vậy, ngay cả Âu Dương cũng chịu không được.

- Ngươi là hậu nhân của Đa gia.

Âu Dương dùng tay nâng ngọn đèn màu xanh, nhìn người trẻ tuổi kia.

- Ta...

Trong mắt người trẻ tuổi kia đầy do dự. Hắn thật sự là hậu nhân của Đa gia. Hắn tên là Đa Minh. Đây chính là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Đa gia. Lúc này Đa Minh nhìn Âu Dương. Hắn không biết rốt cuộc Âu Dương tới đây làm gì.

Đa Minh đã từng là một gã công tử bột của Đa gia. Mỗi ngày hắn không có việc gì làm. Ngoại trừ du ngoạn khắp nơi gây phiền phức ra, không hề làm gì.

Khi Vương thành Huy Hoàng bị phá hủy, vừa vặn Đa Minh đang ở bên ngoài. Xem như hắn may mắn trốn thoát, lưu lại cho Đa gia bảo một huyết mạch cuối cùng. Nhưng Đa Minh hận hắn không hận người khác. Hắn hận mình trước kia chỉ là một vương tử công tử bột. Hắn chỉ có tu vi nhị giai, không có người thân, không có thực lực, cái gì cũng không có.

Như vậy mình căn bản không có cách nào báo thù cho mọi người trong Đa gia. Sau đó Đa Minh ngẫu nhiên nghĩđến lời phụ hoàng hắn từng nói. Trong mộ phần của Đa gia có chôn một vài điển tịch Đa gia được truyền từ viễn cổ. Một mình Đa Minh tiến vào mộ tổ chính là muốn tìm điển tịch trong mộ phần của lão tổ để thay đổi bản thân, tương lai còn có thể quay đầu trở lại.

Nhưng khi Đa Minh một mình tiến vào một phần của Đa gia, hắn lại phát hiện mộ tổ đã bị người ta đào bới. Tất cả hài cốt của tổ tiên đều bị người ta đào lên. Thậm chí còn có rất nhiều hài cốt bị người ta ác ý phá hoại. Thủ đoạn ác độc này khiến Đa Minh cảm thấy tuyệt vọng.

Mà lúc này Âu Dương hỏi hắn có phải hậu nhân của Đa gia hay không, Đa Minh do dự. Hắn sợ Âu Dương là người của đế quốc Tuần Thiên hoặc là người của đế quốc Mễ Nhĩ. Một khi mình mở miệng nói mình là hậu nhân của Đa gia, vậy mình huyết mạch cuối cùng của Đa gia có lẽ sẽ không giữđược.

- Ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có sao? Vô số di cốt của tổ tiên bị người đào bới. Vô số tổ tiên không được an nghĩ. Sau khi chết cũng không thể mồ yên mảđẹp. Nhưng ngươi thân là con cháu của Đa gia, ngay cả dũng khí thừa nhận mình là người của Đa gia cũng không có?

Âu Dương nhìn Đa Minh. Thật ra hắn cũng nhìn ra, tuy rằng Đa Minh thiên phú không tệ, nhưng đây hẳn là một công tử bột cho tới bây giờ cũng chưa từng nỗ lực. Tuy nhiên trải qua đả kích diệt tộc lần này, Âu Dương tin tưởng, cho dù là công tử bột đi nữa, người ta cũng nên có một chút thay đổi.

- Ta đúng là người của Đa gia. Lúc nào ta cũng là người của Đa gia. Ta chính là Thập tam vương tử của Đa gia.

Đa Minh bị Âu Dương kích động liền thể hiện ngạo khí của hắn. Đa Minh ưỡn thẳng sống lưng nhìn Âu Dương. Lúc này sợ hãi đã rời xa Đa Minh. Đa Minh chỉ biết mình luôn sống vinh quang vì đã là người của Đa gia.

Nghe thấy Đa Minh nói như vậy, nhìn hài cốt mộ phần của Đa gia bịđào bới xung quanh, Âu Dương nhẹ nhàng xoa xoa tay vào ngọn đèn màu xanh, lẩm bẩm giống như đang tự nói với mình:

- Đa Âm tiền bối, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi được chôn cất ở một nơi tốt đẹp.

Giọng nói của Âu Dương tuy rằng không lớn, nhưng Đa Minh lại nghe được. Hắn không biết Đa Âm là ai, nhưng hắn lại biết vị Đa Âm này hẳn là một nhân vật tổ tiên của Đa gia.

- Nơi này là do người của đế quốc Tuần Thiên và Mễ Nhĩ làm sao?

Âu Dương nhìn Đa Minh mặt đầy nước mắt nhẹ giọng hỏi. Tuy rằng giọng điệu của Âu Dương rất nhẹ nhàng, nhưng trước sau vẫn tồn tại lửa giận. Đa Minh cũng có thể cảm giác được điều này.

- Ở dây có lưu lại dấu chân của người Tuần Thiên và Mễ Nhĩ. Bọn họ quả thực không có nhân tính. Mọi người đã chết, ngay cả hài cốt cũng không buông tha. Vì mộ phần của Đa gia có bảo vật, không ngờ bọn họ phát điên đào hết hài cốt của tổ tiên lên, phá hỏng mộ tổ của Đa gia chúng ta.

Đa Minh nói. Hắn có thể cảm giác được những cơn đau buốt giá trong lòng.

Diệt quốc là rất thống khổ. Diệt tộc đối với Đa Minh cũng đã là một đả kích rất lớn. Nhưng điều này còn kém rất rất xa so với đả kích khi hắn nhìn thấy mộ tổ bị người đào bới như vậy.

Trước kia, Đa Minh là vương tử công tử bột. Nhưng trải qua những đả kích không ngừng như vậy đã khiến Đa Minh tỉnh ngộ, khiến hắn hiểu rõ bản thân mình là huyết mạch cuối cùng của Đa gia. Hắn không thể tiếp tục trầm luân. Hắn nhất định phải dũng cảm tiến tới, lấy lại những gì đã mất.

- Tổ tiên của Đa gia các ngươi có ơn đối với ta. Ban đầu ta tới chỉđịnh an táng di cốt của tổ tiên các ngươi. Nhưng bây giờ mộ tổ đã biến mất. Di cốt của tổ tiên các ngươi đã không có chỗ để an tang. Ta đưa ngươi đi lấy lại công đạo lấy lại tất cả những gì Đa gia đã mất. Rốt cuộc Âu Dương đã nổi giận. Sau khi tiến vào tiểu thế giới, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận.

Cánh tay vung lên, Đa Minh trực tiếp bị Âu Dương chộp vào tay, ngọn đèn màu xanh đã bị Âu Dương cẩn thận cất vào trong người. Âu Dương nhìn Đa Minh nói:

- Đế quốc Tuần Thiên và đế quốc Mễ Nhĩ lấy đi thứ ta sẽ giúp ngươi lấy lại thứđó, cũng coi như là sự bồi thường đối với Đa Âm tiền bối.

Nói xong Âu Dương chỉ về phía đông nói:

- Nơi đó có phải là đế quốc Mễ Nhĩ không?

- Đúng.

Đa Minh không rõ ý của Âu Dương. Tuy nhiên từ trong lời nói của Âu Dương, hắn có thể nghe ra, Âu Dương hẳn sẽ không thương tổn hắn.

- Tốt vậy bắt đầu từ Mễ Nhĩđi. Mất cái gì hãy lấy lại cái đó.

Âu Dương mang theo Đa Minh, bản thân hóa thành tia chớp màu đen, lóe lên sau đó biến mất khỏi sơn cốc...

Trên đường bay nhanh về hướng đông, Âu Dương nhắm thẳng về phía Đô thành của đế quốc Mễ Nhĩ.

Đa gia bị diệt không khiến Âu Dương phẫn nộ. Đế quốc Đa La bị hủy diệt không khiến Âu Dương phẫn nộ. Nhưng mộ tổ của Đa Âm bị người ta đào lên, nếu như Âu Dương còn có thể bình tĩnh, vậy hắn cũng không cần đi tới thế giới nhỏ này hoàn thành lời hứa với Đa Âm.

Âu Dương đã đáp ứng Đa Âm muốn cho hắn lá rụng về cội. Nhưng lúc này rễ đã bị người rút, tương đương với lời hứa hẹn của Âu Dương biến thành không khí. Âu Dương tức giận như vậy cũng không có gì là lạ.

Lúc này Âu Dương nên đểĐa gia trùng kiến đế quốc Đa La, phục hồi lại mộ tổ. Bởi vì chỉ có đế quốc Đa La tồn tại, mộ phần của Đa gia mới có thểđời đời được thủ hộ. Cũng chỉ có như vậy Đa Âm mới có thể an nghỉ mà không bị quấy rối.

Đa Minh được Âu Dương mang theo. Hai người hóa thành tia chớp bay về phía đô thành Mễ Nhĩ. Sau ba giờ, rốt cuộc Âu Dương đi tới cách đô thành Mễ Nhĩ chưa đầy trăm dặm. Lúc này Âu Dương dừng lại, mang theo Đa Minh đứng trong không trung.

- Ngươi... Ngươi không phải muốn một mình đấu với toàn đô thành Mễ Nhĩđấy chứ?

Đa Minh giật mình nhìn Âu Dương. Một người xông tới đô thành Mễ Nhĩ. Theo Đa Minh thấy làm vậy có khác nào muốn chết.

- Hừ Mễ Nhĩđào mộ tổ của Đa Âm tiền bối. Vậy ta đào mộ tổ của đế quốc Mễ Nhĩ.

Âu Dương chính là người trừng mắt tất báo. Hắn nhất định phải cho Mễ Nhĩ một ký ức sâu sắc, khiến Mễ Nhĩ biết, làm sai hẳn phải chịu sự trừng phạt

- Nhưng đế quốc Mễ Nhĩ có rất nhiều cường giả...

Đa Minh thực lực thấp. Đối với cường giả hắn không có nhiều khái niệm. Dù sao trước kia công tử bột như hắn đặt tất cả tâm tư vào chuyện vui đùa, căn bản không có thời gian quan tâm nhiều như vậy.

Nếu như Đa La không bị người diệt, có lẽ cảđời Đa Minh đều là một công tử bột. Danh hiệu Thập Tam Vương tử tại đế quốc Đa La đủ để hắn sống tiêu dao khoái hoạt cảđời.

Đáng tiếc thế sự khó lường. Đa Minh cũng không thể tưởng tượng được trong một đêm vương thành Huy Hoàng của Đa La lại bị hủy hoại như vậy. Đế quốc Đa La không còn tồn tại. Thập Tam vương tử phong quang vô hạn của hắn thậm chí còn không bằng ăn mày.

Ăn mày chí ít có thể ra đường an tâm ăn xin. Nhưng Đa Minh lại giống như chuột chạy qua đường. Chỉ cần thân phận của hắn bị lộ, khẳng định sẽ có người tới bắt lấy hắn giao cho người của hai đế quốc Tuần Thiên và Mễ Nhĩđổi lấy tiền thưởng.

Từ thiên đường đến địa ngục, Đa Minh cảm nhận được cảm giác này. Tuy nhiên tuy rằng cảm giác này đau khổ, nhưng trong một đêm lại khiến công tử bột như Thập Tam vương tử hoàn toàn thay đổi.

- Một mình là đủ rồi.

Âu Dương mang theo Đa Minh mấy lần chớp động đã đi tới bầu trời phía trên đô thành của đế quốc Mễ Nhĩ. Lúc này đô thành Mễ Nhĩ vẫn còn trong không khí vui mừng. Mễ Nhĩ tiêu diệt đế quốc Đa La, nhận được vô số kỳ trân dị bảo. Nhân dân của quốc gia này cảm thấy kiêu ngạo vì quốc gia của bọn họ.

Tăng

Một thanh đoản đao màu trắng đã xuất hiện trong tay Âu Dương. Âu Dương nhìn đô tành phía dưới, nhìn hoàng thành phía dưới, trên mặt hắn chợt hiện lên một tia sát ý

- Chém.

Yêu khí của Âu Dương thôi thúc đoản đao. Một ánh đao dài khoảng trăm mét từ trên đoản đao bắn nhanh ra. Ánh đáo lớn như vậy trực tiếp đánh xuống hoàng thành sa hoa.