Bên ngoài mưa như trút nước, trong lòng Yến Hảo nở đầy hoa.

Theo cơn gió xuân lay đưa chẳng dứt, cậu kéo banh rèm cửa sổ ra rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, bị hắt cho ướt mưa cả tay.
"Trời mưa lớn quá."
Giang Mộ Hành đến ban công xem mưa.
Mắt Yến Hảo dính trên lưng hắn: "Lớp trưởng, hay cậu đừng về nữa, tá túc chỗ tôi một đêm đi."
Giang Mộ Hành nhìn nước mưa uốn lượn trên cửa sổ, giọng điệu có đôi phần bình thản, không nghe ra là ý gì: "Chỗ cậu?"
"Ừm." Yến Hảo cố hết sức kiềm cho bộ dạng mình trông không quá háo hức, "Chỗ này của tôi có ba căn phòng.

Căn thứ hai ở phía bắc là ba mẹ tôi ở lúc họ về nước qua đây thăm tôi.

Căn bên cạnh cửa là phòng cho khách, chỉ có Dương Tùng từng ở, chăn mền bao gối mọi thứ đều sạch sẽ."
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Yến Hảo chẳng mấy thất vọng, đã liệu trước kết quả này.

Cậu cúi đầu, một giây sau liền nghe thấy có câu nói vang lên: "Vậy ở chỗ cậu một đêm đi."
Trong nháy mắt đó, Yến Hảo đứng đờ người như bị chết máy.
Giang Mộ Hành xoay người.
Chân trời "Đùng" một cái chợt hiện lên đường trắng chói mắt, tựa như thanh kiếm sắc bén chém lên cửa sổ thuỷ tinh.

Ánh chớp ấy loé lên trong đồng tử đen nhánh của cậu, vầng sáng mờ nhạt lướt qua Yến Hảo.
Theo gót là tiếng sấm rền vang.
Yến Hảo như là bị người ta banh tai thét vào, cậu đột nhiên bừng tỉnh, gãi gãi lỗ tai che giấu niềm vui: "Ừ, được, tôi dẫn cậu đi xem phòng."
"Không vội." Giang Mộ Hành lời đầu không khớp lời sau, "Cậu làm xong bài tập chưa?"
Thần kinh Yến Hảo trì trệ: "Mới phát hồi sáng, bây giờ sao mà có ai làm xong được."
Giang Mộ Hành liếc cậu: "Tôi làm xong."
Yến Hảo: "..."
"Cậu là lớp trưởng, cậu không giống."
Giang Mộ Hành nhìn xuống cậu, hững hờ mở miệng: "Có cái gì không giống?"
Yến Hảo hé môi: "Lớp trưởng không gì là không thể."
Khoé môi Giang Mộ Hành giần giật như tự giễu.

Hắn rời ban công, bóng lưng có vẻ trầm ổn không hợp tuổi.
Đó là kiểu trầm ổn do bị cuộc sống chèn ép, mài luyện được nhờ bước chân vào xã hội quá sớm.
.
Yến Hảo đi đường có chút phiêu như uống say: "Lớp trưởng, cậu muốn kèm tôi làm bài tập?"
"Muộn lắm rồi." Giang Mộ Hành xem đồng hồ một cái, "Mai nói sau."
Yến Hảo "ừ" một tiếng: "Vậy tôi vào phòng kiếm xem có đồ nào cậu mặc được không."
Vào phòng, Yến Hảo ngẩn ngơ ngã người xuống giường, không nhúc nhích nằm một lát.

Cậu trở mình, hai mắt đối diện với đèn trần.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ liên tục vang lên, có âm thanh to như bom nổ, chấn động đến mức đau màng nhĩ.


Yến Hảo với lấy con thỏ bông jellycat cũ màu xám trên đầu giường ôm vào ngực, kéo hai cái tai dài của nó.
Yến Hảo nằm trên giường nghịch tai thỏ jellycat, trong lòng suy tư.

Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu phản xạ có điều kiện đáp: "Vào đi."
*Thỏ jellycat
Giang Mộ Hành vừa vào thì bắt gặp khung cảnh này.
Yến Hảo đối diện với hắn, có tiếng ầm vang lên, cảm tưởng như sấm nổ trong đầu.
Căn phòng rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Yến Hảo luống cuống ngồi dậy khỏi giường, ném thỏ bông trong tay qua một bên rồi lại nhặt về, giả vờ như bình tĩnh nói đùa: "Lớp trưởng, con thỏ này là thỏ jellycat.

Hồi bé tôi hay khóc nên mẹ tôi mua cho tôi con này.

Tôi luôn luôn mang theo nó, đi đâu tôi cũng bỏ nó vào trong vali.

Với tôi nó cứ như người nhà vậy.

Lông của nó vô cùng mềm, bụng cũng mềm, tai rất dài..."
"Đều..." Dừng một chút, cậu giơ thỏ jellycat lên chắn trước mặt, giọng vô cùng nhỏ, "Cực kỳ đáng yêu."
Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Ừm."
Yến Hảo vô thức buông con thỏ, ngẩng đầu lên xem Giang Mộ Hành, không thấy chút chế giễu nào từ trên mặt hắn.
Thậm chí đến cả Dương Tùng cũng sẽ trêu chọc, nói chưa từng thấy nam sinh nào ngoài cậu đặt gấu bông trên giường, coi nó như bạn mà chơi cùng.
Giang Mộ Hành lại không.
Dường như chẳng phải phát hiện ra thứ gì ghê gớm, mà vô cùng bình thường.
Yến Hảo xem xét kỹ mới phát hiện mình đang nhìn Giang Mộ Hành chòng chọc.

Cậu hốt hoảng vội dời mắt, có hơi luống cuống vuốt nhẹ tóc hai cái: "Lớp trưởng, cậu vào đây để?"
Giang Mộ Hành hỏi lại: "Không phải nói là kiếm đồ cho tôi?"
"Kiếm đồ, đúng." Yến Hảo xuống khỏi giường, "Cậu chờ tôi lát."
Chưa bao lâu sau khi Giang Mộ Hành rời phòng, Yến Hảo đưa cho hắn một cái túi: "Bên trong có bàn chải đánh răng, khăn mặt, đều là đồ mới.

Còn có quần áo là đồ ngủ cỡ lớn tôi mua, áo ca rô mau xanh ngắn tay và quần đùi, luôn luôn để cất trong tủ, sạch sẽ."
"Tôi tìm được cho cậu một cái quần trong." Yến Hảo nói, "Là của Dương Tùng đánh rơi ở chỗ tôi.

Nó chưa mặc bao giờ, tôi có nhắn cho nó rồi, cậu mặc đi."
Thực chất ra là do cậu đặc biệt mua, cỡ XL, là số đo của đồng phục Giang Mộ Hành.
Dù sao Giang Mộ Hành sẽ không chứng thực với Dương Tùng.
Đồ ngủ cũng do Yến Hảo ghé cửa hàng mua vào hôm qua sau khi tan học, chọn màu Giang Mộ Hành thích nhất.

Mua về cậu tự mình vắt nước phơi nắng, tự mình gấp gọn vô, không hề để dì giúp việc đụng vào.
Yến Hảo vì một ngày nào đó Giang Mộ Hành ở lại qua đêm mà chuẩn bị từ sớm, ai ngờ lần đầu tiên dạy kèm đã dùng tới.
"Chỉ vậy thôi, sữa tắm và dầu gội đầu đều có trong phòng tắm.

Cậu cứ tuỳ ý dùng, còn gì cần thì nói lại với tôi."
Giang Mộ Hành nhận túi liền vào nhà vệ sinh.

Yến Hảo khẽ nhếch môi, toàn thân khô nóng khó chịu nhìn cửa chằm chằm, trừng đến khi mắt mỏi nhừ mới cúi đầu về phòng.
.
Lắng lại, Yến Hảo ngồi trước bàn học dựng chiếc gương nhỏ lên.

Một tay cầm kéo, một tay túm tóc mái gom lại với nhau, định cắt đi phần đuôi tóc đâm vào mắt.
Dương Tùng gọi điện thoại, Yến Hảo mở loa ngoài.
"Còn phiền lòng không anh Hảo?"
Dương Tùng thương cảm: "Tao cô đơn chán chết đi được.

Thật đấy, thật sự hết cách rồi mới tìm mày.

Nếu mày bớt phiền lòng rồi thì lảm nhảm vài câu thôi."
Một nắm tóc bị kéo cắt rớt xuống tờ giấy trải trên bàn, Yến Hảo ghé vào trước gương kiểm tra xem cắt có lệch không.
"Không rảnh, mày tìm bạn gái mày mà lảm nhảm."
"Lảm nhảm không được." Dương Tùng nói, "Linh Linh nhà tao là học sinh ba tốt, ẻm có rất nhiều việc phải làm, tao không thể quấy rầy ẻm."
Yến Hảo: "..."
"Tìm người khác cũng được, quan trọng là chưa đủ thân, nói chuyện còn kiêng nể, chỉ có thể tìm mày."
Dương Tùng cảm giác người anh em mình tâm trạng không tệ thì lại quay về cái đức hạnh cợt nhả, "Mày đang làm gì vậy?"
Yến Hảo lấy kéo cắt đuôi tóc, vô cùng ra dáng: "Cắt tóc."
"Tao cứ rối bời." Dương Tùng chậc chậc, "Mày là một phú nhị đại chân chính, giàu nứt đố đổ vách, cuối cùng vẫn tự mình cắt tóc, có lý ư?"
Yến Hảo nghiêm túc sửa tóc mái: "Cút."
Dương Tùng kêu oe oe như đứa nhỏ chưa dứt sữa: "Đừng mà, đừng, nói chuyện nữa đi, tao thực sự sắp chán đến mức đánh rắm rồi."
Yến Hảo không muốn quan tâm.
Dương Tùng bỗng hỏi: "Tiểu Hảo, mày xem phim đó bao giờ chưa?"
Tay Yến Hảo run một cái, không cầm chắc kéo, thiếu chút nữa đâm phải trán: "Chưa."
Mặc dù cậu có hai đĩa tài liệu, song đều là phim gay, không phải loại Dương Tùng hỏi tới nhưng cũng không tính là nói dối.
Dương Tùng cười khà khà: "Tao có, mày muốn không?"
Yến Hảo nhíu mày: "Không muốn."
"Tao cũng lớn rồi." Dương Tùng lời nói thấm thía, "Tao mười chín, mày mười tám, là trưởng thành rồi đúng không mày?"
Yến Hảo qua loa dùng giọng mũi: "Phải."
"Vậy xem có bộ phim thôi cũng tính toán éo gì, muốn xem thì xem, không có gì ngại."
Cuối cùng Dương Tùng còn ra vẻ trưởng giả thở dài: "Người xưa có câu, thực sắc tính dã*."
*Chuyện ham ăn uống và tình dục đều là bản năng của con người.
Yến Hảo không biết cậu ta lên cơn gì: "Mày đang xem?"
"Tao đang xem còn có thể gọi cho mày?" Dương Tùng nói, "Tao có thể trâu bò vậy à?"
Yến - thường xuyên vừa xem phim vừa làm bài - Hảo giữ im lặng.
Dương Tùng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện là vầy.

Hồi tối tao có vào một trang web do lão đại nhóm gửi cho tao.

Tao không muốn mà ổng cứ nhất quyết cho, còn gửi tao một cái mã đăng ký.


Mày nói sao giờ trên đời vẫn còn người khách sáo vậy chứ?"
Yến Hảo cắt tóc mái xong, xốc xốc giấy cho vụn tóc về giữa: "Lải nhải nhiều quá đại ca."
"Em trai à, anh chỉ bày tỏ nỗi lòng với cậu thôi mà.

Bên trong trang web đó hẳn có rất nhiều thứ."
Giọng Dương Tùng đột nhiên dừng lại, không nói tiếp.
Yến Hảo cảm giác cậu ta trúng phải tà phong.
"Tao với Linh Linh quen nhau gần một năm, vẫn dừng ở giai đoạn nắm tay."
Dương Tùng tán dóc, cười cà lơ phất phơ, "Con gái giữ gìn chút là tốt, nên giữ gìn chút.

Vẫn học cấp ba, không thể làm loạn.

Mày thấy đúng không, đàn ông tao cần phải tôn trọng suy nghĩ người ta."
"Nhưng nói như nào nhỉ, có đôi khi tâm trạng đến, trong đầu thật sự muốn làm như vậy, không hề có ý nghĩ vớ vẩn gì, chỉ đơn thuần muốn hôn cô ấy một cái.

Nhưng dù là hôn mặt hay trán thì cô ấy đều không cho phép."
Yến Hảo cảm giác có nước đắng chảy ra từ đầu bên kia điện thoại, cảm xúc tiêu cực chui thẳng vào trong lỗ tai của cậu.

Cậu vo cuộn giấy đựng tóc ném vào trong thùng rác: "Sao mày lắm lời vậy? Ngược cẩu vui lắm à?"
"Cái tội danh này tao không nhận, nếu tao thật sự muốn ngược cẩu thì mày đã bị ngược chết rồi." Dương Tùng khẽ xì, "Bệnh của tao là bệnh chung của mỗi người đang yêu, là lo được lo mất."
Miệng Yến Hảo giật một cái, hoá ra không phải tà phong mà là tà hoả*, từ xem phim mà ra, không có chỗ xả liền mạnh miệng với cậu, tuổi trẻ mà có cả tá oan thán.
*Tà hoả được dùng để chỉ các yếu tố gây bệnh trong y học cổ truyền Trung Quốc, đồng thời cũng dùng để chỉ hư hoả do bệnh tật gây nên.
Không yêu đương, không gặp chuyện nhảm nhí.
Song Yến Hảo lại ước ao những chuyện nhảm nhí này, cậu cũng muốn yêu đương, yêu đương với Giang Mộ Hành.
"Mày lên kế hoạch vào ngày kỷ niệm một năm của hai đứa mày thế nào?"
Yến Hảo tìm chủ đề giết thời gian, chờ tới khi Giang Mộ Hành tắm xong chắc cậu cũng phải có tà hoả, "Nói tí đi."
Dương Tùng, một thằng to con cao hơn một mét tám, ngại ngùng: "Thì chuyện đấy, ờm, tao đang luyện guitar, định đến lúc đó sẽ hát cho cô ấy một bài, mày đừng để lộ nhá."
Yến Hảo hỏi: "Gì nữa?"
"Còn gì nữa?" Dương Tùng cười vô lại, "Tao tự đàn tự hát, lần đầu tiên trong đời hát cho một cô gái.

Với lại ca từ cũng là do tao viết, tao đem tình yêu của tao và ẻm viết thành ca khúc cho ẻm nghe, tự soạn tự đàn tự hát, ý nghĩa kỷ niệm nổ đùng đùng, vầy còn không được?"
Yến Hảo không coi trọng: "Tao nghĩ còn chẳng bằng mày mua cho ẻm cái vòng đeo tay."
"Vậy thì có nghĩa lý gì."
Dương Tùng nói, "Tao có tìm hỏi suy nghĩ của Hạ Thuỷ, nhờ nó trả lời với tư cách một nữ sinh.

Nó cảm thấy bạn trai vì để mừng kỷ niệm tròn một năm mà vô cùng dụng tâm sáng tác bài hát cho mình sẽ cực kỳ cảm động."
Hạ Thuỷ là người ngồi trước bàn Yến Hảo, cô và hai người bọn họ chính là nhóm ba người dùng tiền mua suất vào đây của lớp 11-1, hoàn cảnh trưởng thành nằm trong một cái vòng tròn.

Mọi người thường sẽ dùng cái gọi là "sinh ở La Mã"* để hình dung bọn họ một cách thống nhất.
*Nghĩa là cha mẹ cực khổ để đến được La Mã, đến đời con thì không phải cực khổ nữa vì đã đến được La Mã rồi.

Ám chỉ giống kiểu "sinh ra ở vạch đích".
Yến Hảo cất kéo và gương vào ngăn tủ: "Đại ca, không phải nữ sinh nào cũng là Hạ Thuỷ, câu trả lời mày nhận cũng chỉ để tham khảo."
"Nói nhảm!" Dương Tùng lại ngượng ngùng, "Thực ra tao chuẩn bị một cặp dây chuyền đặt làm riêng, khắc tên.

Nhưng tao không thực sự muốn tặng vào ngày hôm đó.

Tao sợ cô ấy sẽ hiểu lầm, không quan tâm tới việc tao hát."
Yến Hảo thực sự không chịu nổi việc cậu ta lải nhải như thế: "Rốt cuộc mày muốn thế nào?"
Dương Tùng đang gào thét ở đầu kia: "Đm, mày chê tao phiền chứ gì? Đây là thứ một con người sẽ nói à? Sau này chờ tới khi mày yêu đương, có gan thì đừng có tới tìm tao lảm con mẹ nó nhảm!"

Yến Hảo: "..."
"Bà mẹ, phiền chết được, không nói nữa." Dương Tùng văng tục, "Tiểu Hảo, chơi game tí không.

Tao đang online, chúng ta vô đánh phó bản."
Yến Hảo bị cậu ta làm phiền, đau đầu: "Không đánh, đi ngủ."
"Mai đâu có đi học, mày ngủ sớm vậy luôn?"
Dương Tùng hồi sinh đầy máu đi đánh quái: "Không phải là định lén lên mạng kiếm phim coi chứ? Mày tuyệt đối đừng, trên mạng có rất nhiều virus.

Nếu mày muốn coi thì anh em của mày có này, cứ nói với anh em, tao sẽ gửi ngay link­ web cho mày..."
"Chơi mình đi." Yến Hảo cúp điện thoại.
.
Lúc Yến Hảo ra ngoài cửa phòng vệ sinh đang mở, bên trong không có ai, hơi nóng đã tản kha khá.

Giang Mộ Hành không biết đã tắm xong rời đi từ khi nào.

Cậu đi đến lượn xung quanh căn phòng ở gần cửa kia.
Cửa phòng bỗng mở ra từ bên trong.

Yến Hảo bất ngờ đối mặt với Giang Mộ Hành.
Tóc Giang Mộ Hành ẩm ướt, vẫn chưa chải chuốt, mấy sợi tóc loà xoà vắt trên trán hắn.

Góc cạnh sắc bén dường như cũng bị rửa đi không ít.

Phối hợp với bộ đồ ngủ mềm mại kiểu dáng đơn giản bằng vải trông có vẻ khá mềm dịu, vẫn đẹp trai muốn chết như trước.
Yến Hảo nhìn mà xuất thần.
Giang Mộ Hành hơi cúi đầu, đuôi mắt cong vênh: "Sao vậy?"
Yến Hảo cụp mắt xuống, kiềm lòng không đặng nở nụ cười, hoàn toàn không biết mình đang phát sáng, chỉ thấy vui sướng, thậm chí hơi thở còn vì kích động mà run rẩy.
Người này mặc đồ và xỏ dép cậu lựa, trên cổ choàng khăn mặt, toàn thân là mùi sữa tắm của cậu, ngủ trong căn hộ của cậu, tựa như đã trở thành của riêng cậu.
Giang Mộ Hành nhìn đỉnh đầu màu đen dưới mắt: "Yến Hảo?"
"Hửm? Ừm..." Yến Hảo thu lại độ cong bên môi, bứt rứt dùng mu bàn tay cọ chóp mũi, "Tôi định nói với cậu là, máy giặt để trên ban công, đồ sấy xong là sáng mai có thể mặc vào.

Nếu cậu không yên tâm có thể dùng máy sấy trong nhà vệ sinh.

Tôi sợ cậu không nhìn thấy."
Giang Mộ Hành túm khăn mặt lau đầu: "Tôi biết rồi."
Yến Hảo chờ hồi lâu vẫn không đợi được gì khác, đủ mọi màu sắc trong thế giới của cậu dần biến mất, cho đến khi chỉ còn màu đen hoắm.
Giang Mộ Hành sẽ phát hiện cùng một mùi với xà phòng của mình, tất cả vật dụng đều mang màu sắc mình ưa thích.
Bất kỳ chủ đề nào trong hai cái này cũng đều có thể lôi ra nói chuyện, mở lời bằng sở thích của chúng ta giống nhau.
Nhưng Giang Mộ Hành lại không làm thế.
Trái tim Yến Hảo thấm đẫm nỗi mất mát lớn lao, chua xót.

Nghĩ đến tính tình Giang Mộ Hành lãnh đạm, đối xử với ai cũng thế, trong lòng của cậu mới dễ chịu hơn.
"Vậy tôi về phòng đây, lớp trưởng cậu ngủ sớm một chút."
Yến Hảo vừa quay người, liền nghe thấy Giang Mộ Hành gọi cậu: "Yến Hảo."
Giọng Giang Mộ Hành hơi trầm, có chút khàn, âm cuối mơ hồ mang theo ý cười, toàn lưng Yến Hảo ngứa ngáy.
"Hử..."
"Cậu đi ngược rồi."
"..."
Yến Hảo lúng túng mặt nóng bừng: "Tôi đi kéo cửa chống trộm!".