Giang Mộ Hành không trả lời câu hỏi của Yến Hảo, chỉ nói về thôi, dọc đường mặt không cảm xúc, nhìn không ra tâm trạng có trập trùng gì không, bước chân cũng không nhanh không chậm.

Nhưng vừa mới vào cửa hắn đã đè cậu lên tường, giữ chặt eo cậu, cúi đầu cắn xé bờ môi mềm mại của cậu.
Lực rất mạnh.
Vị ngai ngái rỉ ra giữa môi Yến Hảo rất nhanh, lan ra, rồi lại xuất hiện, tựa như là hơi thở của Giang Mộ Hành, nghiền ép cậu một cách mãnh liệt suốt từ đầu đến cuối.
Yến Hảo trêu chán chê, hậu quả chính là sự kiềm chế của Giang Mộ Hành sụp đổ.
Ai bình thường càng lý trí, khi mất khống chế càng đáng sợ, cứ như gió táp mưa sa, vừa nhanh vừa ác, không cho người ta thời gian tạm nghỉ, như một gã điên.
Sau nửa đêm, Yến Hảo nằm mơ.

Trong mộng cậu và Giang Mộ Hành dạo phố ngoài đường, mắc tiểu muốn đi vệ sinh nên tìm chung quanh, cuối cùng cậu cũng tìm được.

Lúc chuẩn bị cởi cúc quần xả nước, cậu bừng tỉnh.
Giang Mộ Hành vỗ vỗ tấm lưng ẩm ướt mồ hôi không ngừng phập phồng của Yến Hảo: "Sao thế?"
Yến Hảo thở hồng hộc, cổ họng khô rát, nói không thành lời.

Chỉ mấy giây trước thôi, cậu và lịch sử đen đái dầm năm mười chín tuổi lướt qua nhau, nghĩ mà sợ hãi.
Đèn phòng sáng lên, Giang Mộ Hành chống người nhìn cậu, giọng trầm mềm khàn khàn: "Gặp ác mộng?"
Yến Hảo lau mặt, có hơi khó xử: "Đừng hỏi nữa."
Giang Mộ Hành xoa nhẹ dấu đỏ sẫm trên tai cậu: "Vậy thì ngủ tiếp."
"Tôi đi vệ sinh." Yến Hảo nghe thấy tiếng vang trên kính, động tác vén chăn dừng lại, "Trời mưa?"
Giang Mộ Hành lia một vòng: "Ừm."
Yến Hảo gãi gãi tóc mái ướt nhẹp, sợi tóc vểnh lên thành lông gà.

Cậu bò dậy, đồ ngủ tơ tằm màu xanh nhạt xộc xệch, để lộ chiếc cổ trắng trẻo và xương quai xanh tinh xảo, bên trên toàn dấu vết gió bão cuốn qua.
Từng tấc từng tấc một, không chỗ nào sạch sẽ.
Đầu sỏ nhìn sang, nét mặt dửng dưng, càng hiện vẻ cấm dục.
Yến Hảo lườm một cái.
Giang Mộ Hành nhăn mày: "Mắng tôi trong lòng?"
"Sao có thể chứ." Yến Hảo từ tốn, "Tôi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao trên đời lại có người nghiện còn ngại giống như cậu chứ, thật hiếm lạ."

Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo đi vệ sinh xong về giường, rúc trong lòng Giang Mộ Hành: "Trong nhà hết bao rồi đúng không."
Giang Mộ Hành đang nhắm mắt thì thình lình nghe cậu nói câu đó, cơn buồn ngủ thoắt cái bay sạch.
"Lần này mua nhiều hơn đi." Yến Hảo lẩm bẩm, "Đỡ cảm giác chưa dùng bao nhiêu cái đã hết."
Giang Mộ Hành giữ gáy cậu, ngón cái vuốt nhẹ sợi tóc mảnh mượt: "Mua nhiều cũng không ăn được."
"Ăn được chứ." Yến Hảo liếm cằm hắn, "Chẳng phải lần nào tôi cũng ăn vào sao?"
Giang Mộ Hành tăng lực nắm gáy Yến Hảo, trong lời nói mang theo cảnh cáo: "Đi ngủ."
Yến Hảo sờ bờ môi cạn, sống mũi cao, xương lông mày sắc bén của hắn, đầu ngón tay chạm vào đâu thì miệng cậu chạm vào đấy.
Hư muốn chết.
Giang Mộ Hành véo eo cậu, đôi mày núi ẩn nhẫn cau lại.
Yến Hảo bị véo đến mức toàn thân như nhũn ra từng hồi: "Trời mưa, tôi đặc biệt có cảm giác."
Giang Mộ Hành mở mắt nhìn cậu, nơi đáy mắt ám trầm xẹt qua một đốm lửa dục, tựa bất đắc dĩ tựa cưng chiều, có lúc nào cậu không có?
Yến Hảo ôm cổ Giang Mộ Hành, nheo mắt ngửa khuôn mặt cười: "Hôn tôi đi."
Giang Mộ Hành đặt môi lên.
.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học được công bố vào cuối tháng, xấp xỉ với dự liệu trong lòng Yến Hảo.
Cao hơn so với điểm chuẩn đại học A năm ngoái ba bốn mươi điểm.
Mười hai giờ đêm đó website phát nổ, rất nhiều người click điên cuồng trước mà hình máy tính, chờ bước ngoặt của vận mệnh giáng lâm, dẫn đến việc mọi người F5 thế nào vẫn không thể vào được.
Yến Hảo biết bản thân mình thi cực kỳ thuận lợi, song vẫn căng thẳng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nỗi căng thẳng dần phai nhạt.
Cậu chờ mãi chờ mãi rồi bất tri bất giác thiếp đi, bị Giang Mộ Hành gọi dậy, cậu nghe thấy điểm số của mình giữa cơn chóng mặt.
Và cả chất lỏng đang nhỏ xuống cổ.
Rõ ràng là ấm áp, lại khiến cậu nóng đến mức không ngừng run rẩy.
Yến Hảo còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Mộ Hành ghìm mạnh xuống giường.
.
Đầu tháng bảy, Yến Hảo và Giang Mộ Hành đến thành phố A đi xem căn hộ.
Trước đó Dương Tùng đã giúp họ chạy quanh mấy chỗ, có xem xét sơ sơ và chấm điểm, bớt đi rất nhiều thời gian của họ nên quyết định được căn hộ rất nhanh, ba phòng ngủ một phòng khách, ban công hướng nam bắc.
Sở dĩ Yến Hảo liếc cái chọn ngay, là bởi trong phòng vệ sinh có một tấm gương lớn.

Đứng ở trước gương, điều đầu tiên cậu nghĩ là, ở đây cậu có thấy rõ Giang Mộ Hành làm cậu như thế nào.
Yến Hảo cảm giác mình có hơi biến thái, nhưng cậu sẽ không đổi ý, cũng không đổi được.
Tiếng Giang Mộ Hành hô khiến Yến Hảo hoàn hồn.

Lúc ngẩng đầu cậu vô tình nhìn thoáng qua tấm gương, phát hiện trên khuôn mặt mình là một khoảng sắc dục hồng nhạt.
Như đang bị Giang Mộ Hành làm.
Yến Hảo: "..."
Giang Mộ Hành nhìn Yến Hảo trong gương, con ngươi thâm trầm.
Yến Hảo cúi gằm đầu che mặt, xấu hổ đến độ hận không thể đào cái lỗ chui vào trong.
Giang Mộ Hành khẽ cười một tiếng.
Tai Yến Hảo nóng bừng: "Không cho cười!"
Giang Mộ Hành nắm gáy cậu, ngón trỏ và ngón cái vuốt nhẹ một mảng da: "Thảo nào cậu cứ nhắc mãi rằng cái gương trong chung cư không đủ lớn..."
Yến Hảo cấp tốc xoay người bịt miệng Giang Mộ Hành, mắt trừng hắn.
Giang Mộ Hành đối diện với cậu, nơi đuôi lông mày có ý cười.
Yến Hảo ngẩn ngơ, ánh mắt trốn tránh: "Ờm, ừ thì...!Ừm...!Liệu cậu có cảm thấy tôi...!không bình thường không?"
Giang Mộ Hành dùng ngón trỏ đẩy mũi cậu lên: "Heo con."
Yến Hảo tức giận: "Tôi đang hỏi cậu đấy."
Giang Mộ Hành cào mặt cậu một cái: "Câu hỏi này hơi thiểu năng, tôi không muốn trả lời."
Yến Hảo: "..."
.
Yến Hảo rất hài lòng với căn hộ, Giang Mộ Hành thấy cậu thoả mãn thì lông mày cũng giãn ra, hai người họ nộp thẳng tiền thuê bốn năm.
Đã cất bước đầu tiên trong đoạn hành trình kế tiếp này, cũng bước vững vàng.
Về đến khách sạn, Yến Hảo chán chường lướt lướt tin nhắn nhóm, trông thấy Tống Nhiên gửi liền mười mấy tấm ảnh, đều là mèo.
Lông trắng tuyết, mắt xanh đậm, như nàng nữ vương cao quý.
Yến Hảo vốn đang nằm sấp như con ếch.

Nhìn thấy mèo, cậu ngồi phắt dậy, @Tống Nhiên hỏi gấp mèo ở đâu ra.

Anh zai Tống: Nhặt ở lầu dưới, chảnh ra phết, vừa không vui cái là quay mông về phía tao liền.
Yến bunny: Đây là giống mèo nào thế?
Anh zai Tống: Mèo cỏ.
Dương đại tiên: Thường gọi là mèo ta.
Yến bunny: Đực hay cái.
Tống Nhiên còn chưa hồi âm, Dương Tùng đã nhắn một câu.
Dương đại tiên: Đực.
Yến bunny: Làm sao mày biết?
Dương đại tiên: Bổn đại tiên bấm ngón tay tính toán, vạn vật trên thế gian đều nắm trong lòng bàn tay, chứ huống chi là một con mèo nhỏ.
Anh zai Tống: Tao nói cho nó biết.
Dương Tùng nhắn icon một bàn tay tát phụt máu.
Yến Hảo mặc kệ Dương Tùng và Tống Nhiên bô bô, cậu giơ điện thoại trước mặt Giang Mộ Hành, mở hình lên nói: "Cậu xem mèo Tống Nhiên nhặt này."
Giang Mộ Hành lướt nhanh.
Cặp mắt đen láy của Yến Hảo toả sáng: "Rất đẹp đúng không?"
Giang Mộ Hành lại lướt lướt ảnh con mèo, bình thường.
Khoé miệng Yến Hảo rũ xuống: "Tống Nhiên còn có mèo."
Giang Mộ Hành thấy ước ao trên gương mặt cậu, không buồn nghĩ ngợi bật thốt câu: "Cậu cũng sẽ có."
Yến Hảo lập tức lên tinh thần: "Bao giờ?"
Giang Mộ Hành im lặng.
Khoé miệng Yến Hảo lại cụp xuống, đáng thương vô cùng.
Giang Mộ Hành thở dài: "Dọn qua rồi mua ngay."
Yến Hảo tức khắc vui vẻ.
Giang Mộ Hành nói xong chưa bao lâu thì hối hận, bởi Yến Hảo chỉ xem mỗi ảnh mèo mà vẫn có thể ôm điện thoại ngắm suốt, nhìn không chớp mắt.
Nếu thật sự để cậu nuôi mèo, e rằng trong mắt sẽ chẳng còn gì khác.
Không biết sao Yến Hảo phát hiện khí áp Giang Mộ Hành có phần thấp, cậu đoán được gì đó, biến sắc: "Lẽ nào cậu muốn đổi ý?"
Giang Mộ Hành cầm quả sơn trà từ trong túi, chậm rãi bóc ra.
Yến Hảo cả buổi vẫn không đợi được câu trả lời, mắt cậu trừng lớn, nói năng lộn xộn: "Hồi đấy trong tiểu khu có con mèo hoang màu xám, tôi nói cậu nếu gặp lần nữa thì nuôi, cậu bảo chờ khi nào lên đại học, lần này cũng nói vậy, hai lần đều nói vậy.

Cậu mà dám đổi ý, tôi...!Tôi sẽ..."
Giang Mộ Hành ngẩng đầu nhìn: "Sao?"
Yến Hảo nhìn hắn chằm chằm, há mồm ăn đi quả sơn trà đã bóc hắn đưa tới, tiếp tục trừng.
Giang Mộ Hành bóc quả thứ hai: "Bạn trai, mèo, sắp xếp thứ tự một chút."
Yến Hảo đang định nhả hạt sơn trà, nghe thấy câu này thì ngẩn người: "Cứ vậy đi."
Hơi lạnh quanh thân Giang Mộ Hành dịu dần.

Yến Hảo cảm nhận được, trong đầu nổi lên một suy nghĩ.

Vẻ mặt cậu có phần kỳ quái, vươn tay kéo ống tay áo Giang Mộ Hành.
"Cậu đang lo là tôi nuôi mèo, thì không để ý tới cậu nữa?"
Giang Mộ Hành đưa cậu quả sơn trà đã bóc một nửa.
Yến Hảo không nhận: "Vẫn chưa bóc xong."
Giang Mộ Hành đặt lên khăn giấy: "Tự bóc."
Rồi đi vào nhà vệ sinh.
Yến Hảo trợn mắt há mồm, này là bị tôi nói trúng tim đen, nên ngay cả sơn trà cũng không bóc cho tôi nữa?
Còn chưa được sờ lông mèo, bạn trai đã bắt đầu ghen, thật tình...
.
Tối hôm sau, Hoàng Tự gặp mặt Giang Mộ Hành và Yến Hảo trên chiếc xe ven đường.
Hoàng Tự mở cửa xe khom lưng ngồi vào, tháo khẩu trang và mũ, không trang điểm, lông mày có tỉa, hẳn là để trang điểm tốt hơn.

Phối thêm với ngũ quan, y trông không mang vẻ ngỗ ngược ngang ngạnh như trước đây nữa, mà nhiều thêm vẻ khôi ngô trẻ trung đầy tươi sáng.
Nói chuyện nghe vẫn như cũ, uể oải mà chứa cảm xúc tang thương.
"Đợi lâu lắm rồi đúng không."
Giang Mộ Hành nói bọn họ cũng vừa mới tới.
Yến Hảo ăn kẹo: "Anh Tự, anh còn đẹp trai hơn so với trước kia."
Hoàng Tự nhận câu nói thuận miệng này của cậu, trêu đùa: "So với bạn trai cậu thì sao?"
Yến Hảo đỏ mặt.
Giang Mộ Hành trái lại không có phản ứng gì, bình tĩnh không hoảng hốt y như cũ, dường như không thèm để ý đến chủ đề này, câu trả lời là thế nào cũng được.
Chỉ là bàn tay đặt trên đùi hơi cong lên, đôi khi lại gõ gõ.
Trong xe có hương táo thơm ngọt.
Hoàng Tự lấy thuốc lá điện tử ra, hất cằm về hướng cậu bé của Giang Mộ Hành, ra hiệu cho cậu nói.
Yến Hảo gãi chóp mũi: "Hai người không cùng một kiểu."
Hoàng Tự bắt tréo chân, đầy hứng thú chỉ chỉ Giang Mộ Hành, lười biếng hỏi: "Vậy cậu ta là kiểu gì?"
Yến Hảo cười: "Kiểu mà em thích."
Hoàng Tự liếc Giang Mộ Hành, sướng đúng không.
Tay Giang Mộ Hành ngừng gõ, không còn gì khác thay đổi.
Hoàng Tự đang nghĩ, sao cái thằng nhóc này vẫn kiềm nén như cũ vậy, thì thấy hắn không coi ai ra gì cúi đầu sang bên, hôn lên mặt cậu bé của hắn như đang khen thưởng.
Chậc, đau răng..