Edit: Cẩm.

Bị hôn rồi.

Đường Vi Vi vẫn đang duy trì tư thế quỳ một chân, đôi mắt hạnh mở to, giật mình.

Phần đệm ghế sô pha lún xuống, đầu gối chạm vào chân anh, chạm vào lớp vải jean thô ráp lành lạnh.

Cô cọ nhẹ trên da để nhiệt độ giảm bớt.

Tay Hạ Xuyên vẫn đặt sau đầu cô, cụp mắt: "Bây giờ cậu đã là của tôi rồi, đừng hòng chạy."

Bên ngoài trời tối đen, trong phòng u ám.

Đồng tử anh chỉ thuần một màu đen, rất sáng, giống như một đóa hoa dưới vực thẳm.

Đường Vi Vi nhìn thẳng vào đôi mắt đen đó, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Đã có ai nói mắt cậu rất đẹp chưa?"

Từ lần đầu tiên gặp Hạ Xuyên cô đã thấy vậy.

Đôi mắt đen láy thoáng nhếch lên, đôi lông mi dài mà dày, cong lên như đang cười mà không phải cười, làm vô số nữ sinh rung động không thôi.

Nhìn kỹ lại thấy một cảm giác rất lạ, một cảm giác rất quen thuộc.

Hạ Xuyên không trả lời câu hỏi của cô mà giơ ngón tay lên, đầu ngón tay chạm vào bờ môi hồng phơn phớt của cô, chậm rãi vuốt ve, cuối cùng dừng ở giữa làn môi.

"Có ai nói là môi của cậu trông rất đẹp chưa?" Anh hơi ngừng, đôi mắt đen híp lại: "Rất thích hợp để hôn môi."

"....."

Đường Vi Vi mờ mịt há to miệng, "a" một tiếng.

Sau khi kịp phản ứng, cô liên tục lùi về phía sau, dùng hai tay che miệng, mở to đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm anh: "Cậu đừng hòng nghĩ thế!"

Hạ Xuyên miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì.

Đường Vi Vi lại trượt từ trên ghế sô pha xuống thảm, hai chân cong lên, lưng trượt theo thành ghế sô pha, ngửa cổ lên nhìn trần nhà.

Phòng không bật đèn, mọi thứ đều mờ ảo.

Cô chớp mắt trong bóng tối.

Dưới tác dụng của men rượu, đại não cô bắt đầu hỗn loạn, lúc mông lung, lúc lại thanh tỉnh.

Đường Vi Vi cũng không biết mình có say hay không nữa.

Cứ ngây ngốc nửa giờ như vậy, Hạ Xuyên vẫn ngồi nguyên trên ghế sô pha, nghiêng người yên lặng nhìn cô, không hề lên tiếng quấy rầy.

"Mấy giờ rồi?" Đường Vi Vi đột nhiên hỏi.

Hạ Xuyên nhìn điện thoại: "Tám giờ."

"Ồ."

Đường Vi Vi từ dưới thảm bò dậy, thất tha thất thiểu đi trong bóng tối, đi được một nửa lại có tiếng động nhỏ vang lên, đèn phòng khách bị Hạ Xuyên mở ra.

Tia sáng bất ngờ đột kích làm cô nheo mắt lại, trong thấy chiếc điện thoại màu trắng đặt trên tủ TV.

Cô đi qua mới thấy màn hình đang sáng.

14 cuộc gọi nhỡ.

Đường Vi Vi hơi ngơ ngác, mở khóa, màn hình vừa hay hiển thị có cuộc gọi tới, chỉ có thân máy rung rung, không có tiếng chuông.

Mất giây sau Đường Vi Vi mới nhận.

Cô không nói gì.

"Con đang ở đâu?" Đầu bên kia truyền đến tiếng của Vu Uyển Ngâm.

"Ở bên ngoài."

"Muộn thế này còn ở bên ngoài làm gì, sao không về nhà, gọi điện cho con con cũng không nghe máy là sao?"

"... Không muốn về."

Đường Vi Vi một tay cầm điện thoại, một tay ôm eo, mũi chân chạm đất, vẻ mặt nhàn nhạt.

Hạ Xuyên từ trong phòng bếp đi ra, thấy cô đang nghe điện thoại thì cũng không đi tới, nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay lên mặt bàn, chất lỏng màu trắng bên trong khẽ lắc lư.

"Cho thêm mật ong, nhớ uống đấy." Anh hạ giọng nhắc nhở.

Đường Vi Vi vô thức đáp: "Ừ."

"Con đang nói chuyện với ai đó?" Vu Uyển Ngâm hỏi, "Bây giờ con đang ở bên ngoài với ai? Có phải là thằng bé lần trước không. Mẹ đã nói không muốn con dây dưa với loại người này rồi, sao con không nghe lời?"

Giọng nói của bà hơi gấp gáp, nhất thời không chú ý từ ngữ.

Loại người này.

Cái gì gọi là loại người này?

Đường Vi Vi nắm thật chặt điện thoại, gắt gao mím chặt môi.

"Vậy tại sao mẹ luôn nói rồi không giữ lời?"

"Con bé này...."

Cô không muốn nghe Vu Uyển Ngâm nói thêm nữa, từ từ thả tay xuống, cúi đầu chạm tay vào nút màu đỏ, tắt máy.

Thế giới lập tức trở nên yên ắng.

Đường Vi Vi ngây người mất vài giây.

Đã nhiều năm qua, lần nào Vu Uyển Ngâm nói chuyện với cô cũng bắt đầu bằng câu "bận rộn", kiểu vậy, sau đó báo máy bận cho cô.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động tắt máy.

Sống trên đời mười sáu năm, cô vẫn luôn ngoan ngoãn, hành xử theo khuôn phép, hiếu thảo hiểu chuyện, chưa bao giờ có ý ngỗ nghịch với Vu Uyển Ngâm, bà bảo cô làm gì thì cô làm cái đó.