Uyển Tinh thả bộ trên vỉa hè, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh nơi đây, trong lòng cảm thấy yên tĩnh lạ

"Uyển Tinh! Là cậu phải không?"

Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, giọng nói này rất quen, dường như đã in sâu vào trong tâm trí cô rồi

"Phi Phi!"

"Uyển Tinh! Đúng là cậu rồi!"

Hai người ôm lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ

Uyển Tinh dọn đến ở cùng Phi Phi tại căn hộ gần đó, và hai người lại kể nhau nghe về cuộc sống của mình trong 4 năm qua, nhưng chủ yếu Uyển Tinh vẫn bị Phi Phi trách móc vì tội đã bỏ đi đột ngột, không để lại bất cứ tăm tích hay dấu vết gì

* * *

"Giám đốc! Anh ăn trưa đi!"

Uyển Tinh mang đồ ăn đến trước mặt Âu Phong

"Cô đang làm cái gì vậy hả?"

Âu Phong lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng vô cảm

"Anh ăn trưa đi, anh mà nhịn sẽ đau dạ dày đó!"

Uyển Tinh không quan tâm đến ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng mở đồ ăn ra, bày ra trước mặt anh

"Cần cô quan tâm sao?"

"Tôi tự nguyện mà"

"Được! Vậy đi lấy khăn lại đây cho tôi!"

"Vâng!"

Uyển Tinh nhanh chóng lấy khăn cho anh

"Lấy ly nước!"

"Vâng!"

Uyển Tinh liền đi lại lấy ly nước

"Cô làm những điều này cũng chỉ vì tên Hàn Triệu Vỹ kia thôi đúng không?"

Âu Phong khẽ nhếch mép, ánh mắt anh giờ đây thật sự rất đáng sợ

"XOẢNG"

Uyển Tinh như đứng chết trân tại chỗ, ly nước trên tay cô theo đó mà rơi xuống nền vỡ toang

"Cô sợ tôi đau dạ dày thực chất cũng chỉ là sợ nó đau đớn thôi đúng không?"

Âu Phong đi lại gần cô, đưa tay nâng lấy chiếc cằm thanh tú của cô, siết chặt lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thù hận, bàn tay anh thật tàn nhẫn, nó như đang muốn bóp chết cô vậy

Uyển Tinh cố lùi lại phía sau, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện rõ sự đau đớn, hai hàng lệ như chựt tuôn rơi

"Á!"

Vì quá hoảng loạn, Uyển Tinh trật chân té ngã xuống nền đá hoa cương, tay cô chạm phải những mảnh vỡ thủy tinh, chúng khứa vào cô, đau nhói! Máu bắt đầu chảy ra

"Gọi bác sĩ lên đây cho tôi!"

Âu Phong lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó, ngữ điệu lạnh băng ấy luôn khiến cho người khác phải khiếp sợ

Uyển Tinh nhăn nhó khổ sỡ, dường như là rất đau, mảnh thủy tinh cứa sâu vào tay cô, máu tuôn ra như mưa

Âu Phong đi lại bên cạnh cô, nửa ngồi nửa quỳ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tức giận

"Cô muốn quấy rầy tôi lắm sao? Hả?"

Anh lay mạnh vai cô, nhãn thần đỏ lên vì tức giận

"Rốt cuộc cô làm vậy là có ý gì? Muốn tôi bố thí chút thương hại này sao?"

"CHAT"

Uyển Tinh đưa tay tát anh một bạt tai. Âu Phong nhìn cô sững sờ tột độ, Diêu Uyển Tinh giờ đây dường như đã không còn là cô gái yếu đuối của ngày xưa nữa rồi

"Anh xem thường tôi đến thế là cùng, được thôi! Nếu như sự có mặt của tôi khiến anh khó chịu đến vậy, tôi...sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, chào anh!"

Uyển Tinh đứng dậy, mặc cho vết thương đang cào xé tâm can cô, cô cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, cô không muốn anh xem thường cô, càng không muốn là một người yếu đuối trước mặt anh như 4 năm về trước

"Diêu Uyển Tinh! Cô đứng lại cho tôi!"

Âu Phong nắm chặt tay lại, nghiến răng ken két, mặt nổi đầy gân xanh vì tức giận

Uyển Tinh chỉ khẽ nhếch môi, đôi chân dường như vẫn không có dấu hiệu dừng lại

"Diêu Uyển Tinh! Cô nghe cho rõ đây, một khi cô đã bước chân ra khỏi căn phòng này, thì cũng đừng bao giờ quay lại đây...dù chỉ là nửa bước"

"Được!"

"Đừng bao giờ hối hận!"

"Tôi-không-hối-hận!"

Uyển Tinh đi ra khỏi phòng, Âu Phong bất giác đưa tay đấm mạnh xuống nền đá hoa cương, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận, dường như anh đã mất tự chủ rồi

"Được lắm! Tôi sẽ không để em yên đâu!"

Trời bắt đầu đổ mưa....

Trên vỉa hè, một người con gái xinh đẹp tuyệt trần đang nằm ngất ra đấy, người cô toàn máu tươi, máu hòa với nước mưa, tuôn ra ướt đẫm cả mặt đường.