Tam gia bị cưỡng hôn rồi, lúc đó con ngươi của Giản Tứ như muốn rớt ra.

Đây là nụ hôn đầu của Tân Ngải, tuy rằng cô từng quan hệ với Giản Trạch Xuyên một lần nhưng anh đều không có hôn cô.

Tân Ngải không biết hôn nên làm như thế nào, chỉ biết lãng phí sức lực ôm lấy cổ của Giản Trạch Xuyên, dán chặt vào đôi môi của anh, dùng sức cọ sát.

Sau khi Giản Trạch Xuyên trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi xong thì đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt lướt qua một ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

Anh không có động đậy, để mặc Tân Ngải đang cố gắng hôn.

Một cô nhóc ngay cả hôn cũng không biết.

Mặt mũi của con gái cũng không cần nữa, tận lực muốn lấy lòng Giản Trạch Xuyên, nhưng mà…không có tác dụng, anh căn bản không chút lay động.

Cuối cùng, hốc mắt Tân Ngải đỏ ửng, buông Giản Trạch Xuyên ra: “Anh thật sự không cần tôi nữa sao?”

“Cút.” Môi của Giản Trạch Xuyên bị màu son môi của Tân Ngải cọ sát càng thêm diễm lệ, nhưng ánh mặt cũng càng thêm lạnh lùng, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người trước mắt dường như nửa điểm cũng không thể lay động được anh.

Đôi mắt của Tân Ngải giống như đèn đột nhiên bị tắt lửa, trong nháy mắt u ám đi.

Cô cho rằng dựa vào dáng vẻ của bản thân nhất định có thể khiến cho Giản Trạch Xuyên muốn cô, nhưng hiện tại mới biết, đối với một số người mà nói sắc đẹp có động lòng người hơn nữa cũng chưa chắc có thể khiến anh yêu thích.

“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Tân Ngải thì thâm một câu, mất hồn đi ra khỏi thang máy.

Bóng lưng mỏng manh yếu đuối của thiếu nữ, Giản Tứ nhìn thấy cũng cảm thấy có chút đáng thương nhưng mà nhớ đến chuyện cô làm lúc nãy thì anh nhanh chóng nhìn Giản Trạch Xuyên, chỉ thấy Tam gia trên mặt không có cảm xúc. Nhưng đôi mắt kia lại sáng đến kinh người, cũng lạnh lẽo đến kinh người, mà hướng Giản Trạch Xuyên nhìn vừa đúng là phương hướng mà Tân Ngải rời đi.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, Giản Tứ cho rằng như vậy là kết thúc rồi, nhưng không ngờ rằng cửa thang máy chỉ còn không đến mười cen-ti-mét nữa thì một bàn tay nhỏ lại đưa vào.

Khuôn mặt xinh đẹp kia của Tân Ngải lại lần nữa xuất hiện, lần này cô không giống với vẻ thanh thuần lúc nãy, ánh mắt nhìn Giản Trạch Xuyên giống như mang theo chiếc móc câu. Cô mở cổ áo ra, để lộ ra bờ vai nhãn mịn trắng trẻo, vô cùng trêu ghẹo người.

Cô vén tóc, ánh mắt câu dẫn nhìn Giản Trạch Xuyên: “Tam gia, có phải anh không thích kiểu em gái thanh thuần của tôi lúc nãy đúng không? Anh thích kiểu như thế nào, tôi bảo đảm tuyệt đối có thể khiến cho anh hài lòng.”

“Cút.” Trên khuôn mặt thanh tú cấm dục của Giản Trạch Xuyên hiện ra một chút không kiên nhẫn.

Tân Ngải nhún vai, vẻ mặt bất lực, thở dài: “Vậy…được thôi, nhưng mà, mua bán không được thì tình nghĩ vẫn còn, không làm được tình nhân thì vẫn cò thể làm bạn bè. Huống hồ, Tam gia anh hiện tại không thích tôi, không có nghĩa là sau này không thích tôi nha. Nói không chừng, ngày mai anh sẽ cảm thấy tôi như vậy vẫn là rất hợp với khẩu vị của anh thì sao?”

Cô móc ra một tờ giấy nhàu nhĩ, cẩn thận nhét vào trong túi áo vest của Giản Trạch Xuyên: “Tam gia, sau này có thời gian thì thường xuyên liên lạc nhé!”

Mắt thấy Giản Trạch Xuyên muốn giết người rồi, Tân Ngải bị doạ nhanh chóng quay người chạy đi.

Chỉ là sau khi quay người thì nụ cười trên mặt toàn bộ đều trở thành chua xót.

Vẫn là chưa thành công!

Tân Ngải lấy dũng khí quay người hét về phía cửa thang máy sắp đóng lại: “Tam gia, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

Cố gắng cái gì, tất nhiên là cố gắng ngủ cùng anh đó!

Giản Trạch Xuyên nhăn mày, đây thật sự là đụng phải người phụ nữ không cần mặt mũi nhất rồi.

“Tam gia, cô ấy mạo phạm anh như vậy, có cần tôi kêu người đi giáo huấn một chút không?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Giản Trạch Xuyên quét qua người anh, Giản Tứ lập tức ngậm miệng, trong lòng anh khó hiểu, đã như vậy rồi còn không để ra tay, rốt cuộc Tam gia đang nghĩ cái gì?

Không đúng, chỉ dựa vào thân thủ kia của Tam gia, muốn tránh thoát một cô gái tay trói gà không chặt còn không dễ như trở bàn tay sao? Ngày thường cũng không thấy Tam gia dễ dàng như vậy đã bị người ta ôm lấy, còn bị ôm rồi hôn lâu như thế nữa.