- Phát tài!

Suy nghĩ thứ nhất trong đầu Tiêu Lãng là mình giàu rồi. Tạm thời không nói đến tại sao thảo đằng màu tím có năng lực biến thái như vậy, hoặc nên nói là chiến kỹ thần hồn của nó, ít nhất Tiêu Lãng giàu to.

Huyền thú nhị giai bị diệt trong giây lát, vậy còn Huyền thú tam giai, tứ giai thì sao? Nếu cũng bị diệt ngay, hoặc dưới tình huống tập kích có thể ăn mòn thân thể của chúng thì sức chiến đấu của Tiêu Lãng sẽ khủng bố làm người ta cắn răng.

- Rắc rối.

Đây là suy nghĩ thứ hai trong đầu Tiêu Lãng. Thần hồn quái dị như vậy ai biết sẽ sinh ra nguy hại gì cho mình?

Nếu ngày nào đó thảo đằng màu tím cũng ăn mòn hắn luôn thì tiêu đời, và nếu bị người ta phát hiện thần hồn như vậy, không nói đến bị bắt tới Thần Hồn các làm chuột bạch, chắc chắn Tiêu Lãng sẽ là mục tiêu ám sát hàng đầu của kẻ địch. Nếu không thì đợi Tiêu Lãng lớn lên chẳng phải là hắn vô địch thiên hạ rồi?

Tiêu Lãng khống chế thảo đằng màu tím rút vào người, đầu óc xoay chuyển nhanh, mau chóng làm ra mấy quyết định.

Thứ nhất, lập tức xác định thảo đằng màu tím có thể ăn mòn mấy con Huyền thú khác không, ăn mòn Huyền thú đẳng cấp cao nhất là gì? Thứ hai, lập tức nghiên cứu cách chiến đấu phối hợp với thần hồn này, tranh thủ tăng mạnh sức chiến đấu lên cao nhất. Thứ ba, dưới tình huống có người, không đến lúc bất đắc dĩ không được lộ ra thần hồn thảo đằng màu tím. Thứ bốn, nghiên cứu xem thần hồn thảo đằng màu tím có mang đến thương tổn gì cho mình, không thì sẽ không biết mình chết như thế nào.

Tiểu Đao vẫn đang chìm trong rung động, gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt và kinh ngạc hỏi:

- Ca, ca... Có phải ta hoa mắt rồi không? Thần hồn của ca, thảo đằng đó... đây là sao?

Tiêu Lãng vừa nghĩ thông sự việc, không đáp lại câu hỏi của Tiểu Đao mà là lập tức ngồi xếp bằng kiểm tra thân thể.

- Cảnh giới giúp ta!

Tiêu Lãng kiểm tra một phen, nội thị thân thể mấy lần, vô số lần cảm ứng thần hồn thảo đằng màu tím trong đầu. Tiêu Lãng không phát hiện cơ thể có gì không ổn, giống y như lúc đầu chưa thức tỉnh thần hồn.

Tiêu Lãng mở to mắt, tạm thời thở phào một hơi:

- Phù.

Mấy năm nay Tiêu Lãng được Tiêu Thanh Y rèn luyện thần kinh rất là thô to, hắn quyết định nếu trước mắt thân thể khỏe mạnh thì cứ mặc kệ nó.

Tiêu Lãng đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn nói với Tiểu Đao:

- Đi, chờ lát nữa sẽ giải thích với ngươi sau, có lẽ ta túng mánh!

Tiêu Lãng kéo Tiểu Đao, không rảnh ăn cơm trưa, chạy nhanh vào trong rừng. Huyễn ma thú tiểu Bạch chớp mắt to, tò mò đi theo Tiêu Lãng, Tiểu Đao.

- Grao!

Một lát sau, Tiêu Lãng tìm đến một con Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang.

Tiêu Lãng tra xét xung quanh, xác định không có ai ẩn nấp, hắn dặn Tiểu Đao cảnh giới còn mình thì phóng thần hồn thảo đằng màu tím ra ngay. Huyền khí vòng quanh Tiêu Lãng, hắn vọt hướng Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang.

Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang có tốc độ như gió, đáng tiếc lực công kích thấp nhất. Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang thấy Tiêu Lãng lao tới, cảm nhận khí thế mạnh mẽ, nó không chiến đấu mà chạy trốn.

Tuy Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang có tốc độ siêu nhanh nhưng không bằng Tiêu Lãng, hắn mau chóng đuổi theo, liên tục kéo gần khoảng cách.

- Thảo đằng, đi!

Khi một người một thú cách khoảng một thước, Tiêu Lãng lập tức khống chế thần hồn thảo đằng màu tím bắn hướng Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang.

Kết quả làm Tiêu Lãng mừng như điên.

Thần hồn thảo đằng màu tím đuổi theo Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang, quấn người nó. Thân thể Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang nhanh chóng bị ăn mòn, nó lăn lộn trên mặt đất hét thảm:

- Grao!

Da thịt, lông trên người Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang biến mất, chỉ còn lại một đống xương.

Khủng bố!

Năng lực ăn mòn của thảo đằng màu tím làm Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhìn thấy ớn lạnh. Huyền thú tam giai, Toàn Phong Lang dài một thước, như nghé con vậy mà chớp mắt bị ăn mòn, cắn nuốt sạch.

Thần hồn thảo đằng màu tím này rốt cuộc là quái vật gì? Khủng bố như vậy?

Tiêu Lãng không rảnh kinh thán, lại kéo Tiểu Đao chạy nhanh đi tìm con mồi. Kết quả một đường ngược sát, Huyền thú trong núi thứ bốn cơ bản là Huyền thú tam giai. Thần hồn thảo đằng màu tím vừa phát động, mặc kệ thân hình Huyền thú đó có to bự đến đâu thì chớp mắt bị cắn nuốt ngay, thành một đống xương.

Hơi tiếc là thần hồn thảo đằng màu tím chỉ có thể rời khỏi người Tiêu Lãng trong vòng ba thước, xa hơn thì chịu thua. Khiến Tiêu Lãng mừng thầm là thần hồn thảo đằng màu tím có thể xuyên thấu mặt đất, lúc hắn chiến đấu cùng Huyền thú thì thảo đằng đột nhiên chui lên từ dưới đất tập kích, quá dữ.

Diệt sát hơn mười con Huyền thú, Tiêu Lãng khống chế thần hồn thảo đằng màu tím càng quen tay. Thường khi chiến đấu chưa bắt đầu Tiêu Lãng đã khống chế thần hồn thảo đằng màu tím ẩn xuống đất, vừa đến gần Huyền thú liền di động thảo đằng tập kích. Kết quả là Tiêu Lãng không cần nhúc nhích ngón tay, mấy giây sau thần hồn thảo đằng màu tím đã cắn nuốt Huyền thú kia.

Tiểu Đao nhìn tim đập chân run, tâm tình cực kỳ kích động:

- Ca... thảo đằng của ca ghê quá, cái này mà là thảo đằng gì? Nó là quỷ quái u minh mới đúng, giết người vô hình! Nếu ta chiến đấu với ca thì không biết mình chết như thế nào!

Đối với Tiểu Đao thì Tiêu Lãng có sức chiến đấu khủng bố như vậy là chuyện siêu tốt, hưng phấn hơn cả khi gã thức tỉnh năng lực biến thân.

Tiêu Lãng chớp mắt, cười gian nói:

- Không bằng Tiểu Đao đến thử xem? Phòng ngự của Tiểu Đao khủng bố như vậy, có lẽ thảo đằng của ta không ăn mòn thân thể của ngươi được?

Người Tiểu Đao run lên, lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt kinh khủng:

- Không, không, chơi không vui chút nào, ca đừng hù ta!

Tiêu Lãng cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Đùa với ngươi. Ưm, ăn cơm đi, ngày mai vào núi thứ năm tìm mấy con Huyền thú tứ giai thực nghiệm thử.

Tay Tiêu Lãng vòng quanh Huyền khí, đập nát bộ xương Huyền thú bên người. Trên đường về Tiêu Lãng đánh nát hết các bộ xương Huyền thú đã bị hắn giết. Trong Cửu Tinh Phong có Ngự Lâm quân định kỳ tuần tra, nếu bị bọn họ trông thấy tình hình quái dị này thì sẽ nghi ngờ Tiêu Lãng.

Trở về đất trống nướng thịt, Tiêu Lãng, Tiểu Đao hưng phấn ăn thịt. Hai người ăn ngon lành, mặt cười toe toét.

Có lẽ Tiểu Đao không hiểu năng lực ăn mòn khủng bố của thần hồn thảo đằng màu tím biến thái cỡ nào nhưng Tiêu Lãng thì biết rõ.

Rất đơn giản, ví dụ như cường giả cỡ Tiêu Phù Đồ nếu không cảnh giác, không có huyền hoá khí giáp hộ thân, bị Tiêu Lãng tập kích thì mới đụng độ sẽ bị trọng thương ngay. Nếu thần hồn thảo đằng màu tím đã dính vào người, cho dù Tiêu Phù Đồ giật mình tránh nay thì một miếng thịt sẽ bị ăn mòn, nếu tập kích vị trí trái tim thì...

Đương nhiên giả thuyết này thành lập với điều kiện Tiêu Phù Đồ hoàn toàn không cảnh giác. Cường giả đều có trực giác nhạy bén hơn Tiêu Lãng gấp mấy lần, đừng nói là hắn tập kích, sợ là mới nổi lên sát khí đã bị phát hiện ngay, chưa đến gần đã bị đánh chết.

Dù là vậy thì suy luận này vẫn làm Tiêu Lãng thầm giật mình. Nếu đối thủ không phải cường giả cỡ Tiêu Phù Đồ, ví dụ như Thiên Tầm, nếu Tiêu Lãng muốn tập kích gã thì gã có thể tránh thoát không? Càng đừng nói tới đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên.

Tiêu Lãng nhận định bảo thủ vì có thần hồn thảo đằng màu tím mà sức chiến đấu của hắn tăng gấp mấy lần, cường giả Chiến Tôn cảnh trong tình huống không mở ra Huyền khí chiến giáp bị hắn tập kích rất có khả năng tổn hại nặng, tiếp đó... Đánh chết!

Chiến Tướng cảnh tập kích giết chết Chiến Tôn cảnh, vượt hai giai!

Tiêu Lãng nuốt nước miếng, càng đặt quyết tâm bí mật về thần hồn thảo đằng màu tím này trừ Tiểu Đao ra, không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không nói cho ai nghe. Nếu bị đồn ra ngoài thì Thần Hồn đại lục sẽ dấy lên sóng gió, sợ là Huyết Vương triều, Võ Vương triều sẽ phái sát thủ đến ám sát Tiêu Lãng.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội!

Ăn cơm trưa xong Tiêu Lãng không đi giết Huyền thú nữa mà cùng Tiểu Đao đi dạo vòng vòng, tìm một sơn động chuẩn bị qua đêm. Hai người đặt một vài cạm bẫy cơ quan, ở trong sơn động tu luyện Huyền khí.

Sau khi Tiêu Lãng thức tỉnh thần hồn thảo đằng màu tím xong tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh. Cảm nhận Huyền khí trong người tăng vùn vụt, chạy khắp thân thể, khiến cơ bắp, xương cốt, kinh mạch biến càng rắn chắc hơn, Tiêu Lãng rất vui vẻ.

Mấy ngày qua lòng buồn bã, áp lực từ đế đô vì chuyện thức tỉnh thần hồn giờ hoàn toàn phóng ra, Tiêu Lãng hận không thể ngửa đầu hú dài.