"Diệp Vũ đợi em" một câu thiếu niên 16 tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt cậu nhìn vào chỉ có thể thốt lên bốn chữ "diễm mỹ tuyệt luân"*
Chàng trai tên Diệp Vũ quay đầu lại nói với một giọng cưng chiều "Em lại muốn trễ học sao, bảo bối?"
"Hừm em không phải học sinh xuất chúng trăm năm có một như anh, trễ một chút em không sợ" cậu phụng phịu đáp.
"Đã lên cao trung rồi cũng chẳng thay đổi" nói rồi anh xoa đầu cậu, mỉm cười, nó vẫn luôn ôn nhu như vậy nói đúng hơn nụ cười ôn nhu đầy sủng nịch này của anh trước giờ chỉ dành riêng cho cậu. Cậu cứ thế ngẩn người ngắm nhìn.
"Em nhìn cái gì?"
"Bởi vì anh đẹp quá nên em muốn nhìn, không được sao"
"Càng ngày càng không có liêm sỉ, mau lên sắp đến giờ rồi" anh kéo tay cậu chạy thật nhanh tới trường.
Diệp Vũ là đại thần ở trường cao trung mà cậu học, tuy mới năm nhất nhưng thành tích của anh đều khiến người khác nể phục. Nhưng đáng chú ý hơn nữa đó chính là vẻ ngoài của anh, không phải giống cậu vẻ đẹp của anh là kiểu mạnh mẽ, nam tính dễ dàng thu hút tất cả mọi người, khiến họ phải quy phục kể cả nữ hay nam.
Từ khi có anh bên cạnh cậu không bị nói này nói nọ nữa, hay đúng hơn là chẳng có ai dám bắt nạt, phỉ báng cậu. Bởi vì Diệp Vũ quá đáng sợ nhớ có lần anh đã đánh cả một đám côn đồ bắt nạt cậu phải nhập viện, nếu không phải là tận mắt chứng kiến có lẽ cậu sẽ không tin một người lại có sức mạnh đáng sợ đến thế.
Nhưng cuộc sống của cậu cũng không phải tốt đẹp, Diệp Vũ đâu phải lúc nào cũng ở cạnh cậu, khi về nhà... À không phải nói là chỗ ở hiện tại của cậu, phải chịu sự khinh miệt của cả gia đình người Dì. Hai đứa con của dì năm nay học trung học, chúng là sinh đôi và kém cậu một tuổi chúng luôn tìm cách làm khó cậu. Từ khi lên trung học rồi dường như họ chẳng cho cậu thêm gì nữa, cậu đi làm thêm kiếm tiền rồi lại đưa cho dì xem như phí sinh hoạt. Có lẽ vì có thể kiếm ra tiền nên cậu không phải thường xuyên chịu đòn roi của người chú nữa.
Một buổi sáng chủ nhật mùa xuân trong lành và mát mẻ, hôm nay cậu có hẹn với anh.
Đi ra trước cửa nhà cậu đã bắt gặp hình ảnh của anh, cậu mỉm cười với anh. Nụ cười đó nhẹ nhàng đẹp đẽ như làn gió xuân vậy. Anh nhẹ nhàng nói:
"Lại đây nhanh lên bảo bối"
Mùa xuân ở thành phố Z thật đẹp, không xa hoa lộng lẫy mà nơi đây lại khoác lên mình một sự lãng mạng trữ tình, nhẹ nhàng và bình yên. Anh nắm tay cậu cả hai đi mon theo con đường phủ đầy hoa anh đào.
"Chúng ta đi đâu thế?"
"Dẫn em đi công viên chơi, bảo bối thấy vui không"
Cậu trầm lặng một lúc, anh biết trước khi ba mẹ cậu mất vẫn chưa thực hiện lời hứa đi chơi công viên cùng cậu nên năm nào cũng cùng cậu tới công viên giải trí.
"Lại trầm tư gì thế, không vui sao?"
"Không, em vui lắm chỉ là cảm thấy phải chăng anh là thiên thần mà họ gửi xuống cho em không" cậu nhìn anh, nhìn thẳng vào ánh mắt tĩnh lặng đó nói
Ngày hôm đó hai người chơi rất vui vẻ, trên đường đi về gặp một cụ bà bán hàng rong. Cậu mua hai chiếc nhẫn trong những món hàng của bà, sau đó kéo anh lên ngọn đồi mà cả hai từng chơi đùa thưở nhỏ.
Cậu bỗng trở nên nghiêm túc, đứng trước mặt anh, một chân quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn ra dùng hết dũng cảm 16 năm qua để nói:
"Em đang cầu hôn đó, em muốn cưới anh"
"Anh không đồng ý" một câu nói của Diệp Vũ đã xé nát tâm can của cậu, im lặng một hồi cậu dường như muốn khóc đến nơi rồi.
"Là em gả cho anh, chứ sao có thể cưới anh được" nói rồi anh cầm lấy cái nhẫn rồi lại đeo vào tay cậu. Rồi nhéo gương mặt mếu máo sắp khóc kia.
"Ngốc!"
Nói rồi anh đặt lên cậu một nụ hôn, một nụ hôn đầy lãng mạn dưới ánh chiều tà mùa xuân, tay anh đan vào tóc cậu, môi họ chạm vào nhau. Gặm nhắm những xúc cảm tuyệt mật mà bản thân dành cho đối phương.
Khoảnh khắc đó lãng mạng như một bản phối piano dành riêng cho họ vậy.
Cậu ngẩn người, trên đường về nhà tâm trạng của cậu vô cùng hạnh phúc. Nhưng anh lại không nói gì sau đó hết, nhưng cậu không quan tâm hai người nắm tay nhau, trên tay của hai người bọn họ là hai chiếc nhẫn tình nhân. Nhìn thôi đã thấy hạnh phúc...
Về đến nhà tay anh vẫn nắm chặt cậu.
"Diệp Vũ em phải vào nhà rồi"
Anh vẫn chưa buông tay cậu ra, anh nhìn cậu như thể rất lâu sau sẽ không được nhìn nữa. Anh mắt anh chứa bao nhiêu cảm xúc yêu thương, buồn bã đan xen.
"Anh phải đi rồi."
"Ông nội gọi anh về, nói anh ra nước ngoài du học"
Ông nội? Không phải anh ấy là trẻ mồ côi sao. Anh ấy nói không có gia đình mà. Suy nghĩ của cậu loạn hết lên
"Anh lừa em" cậu không biết dùng loại cảm giác gì để diễn đạt.
"Anh không lừa em ba, mẹ anh qua đời, anh không muốn ở với ông...cho nên"
"Em không muốn nghe, mai rồi nói" cứ như vậy cậu đi thật nhanh vào nhà, cậu thật sự không muốn đối diện với việc không còn anh nữa.
Đêm đó cậu không ngủ được, cậu suy nghĩ trằn trọc cậu nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, không phải anh nói ở bên cậu sao, anh nói sẽ bải vệ cậu mà. Tại sao lại nói dối cậu.
Cứ như vậy cho đến buổi sáng, bằng cách nào đó cậu chạy thật nhanh đến nơi mà 16 năm qua anh đã ở. Không có anh chỉ có một chiếc xe ô tô màu đen đã chạy cách cậu một khoảng. Cậu vô thức đuổi theo, cứ như vậy cậu đuổi theo chiếc xe vẫn cứ chạy. Giống như 10 năm trước khi cậu đuổi theo anh vậy loay hoay một chút là mất dấu, nhưng có lẽ không giống như lần trước anh sẽ quay lại tìm cậu còn lần này thì không thể....
Đôi chân chẳng còn sức lực, cậu ngã xuống lòng đường bàn tay đã ứa máu nhưng không thấy đau.
Người trong chiếc xe kia không quay đầu lại dù chỉ một lần.
"Tại sao cậu lại đi?" Tài xế lái xe lên tiếng.
Anh cầm chiếc nhẫn luồng vào sợi dây chuyền, trầm mặc đáp:
"Tôi muốn bản thân có đủ năng lực để bảo vệ em ấy, tôi nợ em ấy một lời hứa"
Sau đó đeo sợi dây chuyền lên cổ nhìn về phía bóng hình người con trai ở phía xa. "Tôi nợ em, nhất định tôi sẽ trả"