Lúc Giang Thừa Châu nằm quay về bên cạnh Mộc Tuyên Dư thì cô đang ngủ, dường như ngủ rất say sưa.

Anh nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, nghĩ đến chính mình vừa rồi vì cô mà sinh ra khó chịu, trong khi cô lại ngủ thoải mái như thế.

Trong lúc nhất thời anh thậm chí có cảm giác không thoải mái khó hiểu, anh lại ác ý dùng tay đập xuống giường, giường chấn động một chút, thật đáng tiếc, cô không có tỉnh lại.

Cảm giác không thoải mái này lập tức tăng lên, tựa như dù anh có làm gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến cô.

Chẳng hạn như bảy năm đã qua kia, không có Giang Thừa Châu anh, cô vẫn cứ yêu đương như thường, cuộc sống vẫn như thường lệ.
Anh nhìn chính tay mình, lại cảm thấy đáng cười hơn, anh đây là đang làm cái gì?
Anh tắt di động, lần này là thật sự chuẩn bị ngủ.
Ngày hôm sau vì là cuối tuần nên Giang Thừa Châu không cần đến công ty, chỉ là anh vẫn như trước sắm vai bạn trai tốt.

Buổi sáng sau khi rửa mặt thì mở tủ lạnh ra, nhìn đồ bên trong xong, lập tức bắt đầu làm bữa sáng.
Mộc Tuyên Dư bây giờ không cần đi làm, thời gian có chút tùy theo ý mình, bất kể động tĩnh của Giang Thừa Châu trong phòng bếp có lớn bao nhiêu, đều không thể làm cho cô tỉnh lại, vì thế sau khi anh làm xong bữa sáng liền tự mình đến bên giường bắt người.
Giang Thừa Châu dùng tay nhéo nhéo trên mũi cô, ánh mắt di chuyển, chỉ biết cô đã tỉnh, vì thế buông tay ra, lui ra phía sau từng bước một dường như định làm khó cô.
Không có bước tiếp theo? Đây là cảm nhận trực quan nhất của Mộc Tuyên Dư, vì thế cô híp mắt chuẩn bị quan sát tình hình, kết quả vừa lúc chống lại ánh mắt như cười như không của Giang Thừa Châu, vì thế bị buộc không còn chỗ trốn, đành phải chậm rì ngồi dậy, sau đó thay quần áo.
Giang Thừa Châu hai tay ôm ngực, lúc này còn cố ý khen ngợi người ta: “Thật tự giác.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh một cái, không định để ý tới anh.
Quá khứ lúc họ ở bên nhau, cô cũng thích ngủ nướng như thế này, sau đó thói quen này không còn, nhưng khi lần nữa cùng một chỗ với anh thì sống lại.

Khi đó cô rất khó hiểu, tại sao anh có thể dậy sớm như thế.

Lúc ấy, anh liền mỉm cười nói, vậy thì có gì đáng khó hiểu, hồi trung học anh còn dậy sớm hơn so với hiện tại.

Trên phương diện học tập tuy anh không tính là loại cố gắng nhất kia, nhưng tuyệt đối được coi là cố gắng.


Anh nhìn ánh mắt của cô, liền sờ sờ đầu cô, sau đó nói cho cô biết, người khác đều nói anh dựa vào quan hệ để vào trường đại học này, cảm thấy anh ngoài chơi phụ nữ thì cái gì cũng không biết, anh chỉ khinh thường giải thích, người khác có thể nghĩ anh như vậy nhưng cô thì không thể.
Kỳ thật vẫn có chỗ không giống thế, khi đó Giang Thừa Châu sẽ niết mũi cô khiến cô rời giường, mà cô thì ánh mắt cũng không nâng lên nói cho anh biết, cô không cần rời giường, cũng không cần ăn bữa sáng.

Mỗi lúc như vậy, Giang Thừa Châu đều sẽ vô cùng đau đớn nói cho cô biết, không ăn sáng sẽ giảm thọ 10 năm, cô ‘đi’ sớm như vậy mà anh làm bữa sáng vì sự tồn tại của vợ vậy mỗi sáng anh sẽ làm cho ai, anh nên đối tốt với ai.

Cuối cùng anh tổng kết với cô, cô không thể cứ như vậy để người phụ nữ khác được lợi.
Mộc Tuyên Dư mặc xong quần áo, tùy ý rửa mặt, liền mang theo một đầu tóc có chút lộn xộn theo anh ra ngoài ăn sáng.
Anh làm bữa sáng, trước đây cô đã từng hưởng thụ, hương vị rất tốt, tuy rằng đã mất đi sự kinh ngạc từ đầu nhưng vẫn hết sức thỏa mãn nhìn anh, hương vị rất ngon.
Nét mặt của cô, thật làm cho anh thỏa mãn.
Bàn ăn rất nhỏ, giống như chính là vì hai người ăn cơm gần kề một chút, màu ngà nhàn nhạt, tạo thêm vài phần cảm giác ấm áp khó hiểu.

Anh nhìn về phía cô, ngữ khí thật tùy ý, “Khi đó đến đợt làm báo lớp thì cảm thấy sống không bằng chết, thiếu chút nữa liền bỏ cuộc.”
“Ừm? Có khoa trương như vậy sao?”
Anh cầm chiếc đũa trên tay lắc lư một chút, một chút cũng không khoa trương, “Cả lớp chỉ một mình anh là nam, tất cả bạn khác đều là nữ, sau đó còn phải nghe các cô ấy nói lời trong lòng.

Em có biết cái cảm giác này không, giống như xuyên đến nữ quốc, hết lần này đến lần khác vẫn là tự anh lựa chọn.”
Lúc anh nói chuyện, biểu tình hơi hơi khoa trương, làm cho cô rốt cuộc nhịn không được bật cười, “Nhưng anh vẫn kiên trì đi tiếp a.”
“Ừ, bởi vì anh từng nói, muốn cho em hưởng thụ đãi ngộ lớn nhất từ anh.”
Cô buông mắt, ăn cháo như cũ, giống như cũng không bị những lời này của anh ảnh hưởng, mà anh cũng xem những lời này chỉ là một câu bình thường, không chứa bất cứ thâm ý nào khác.
Ăn cơm xong, là Giang Thừa Châu thu dọn bát đũa đi rửa.
Cô vẫn như cũ ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cũng cảm thấy ánh mắt mình chua xót lên.
Bởi là cuối tuần, cả hai đều không có việc gì, sau khi xem một bộ phim có phần đã cũ, Giang Thừa Châu cuối cùng không có nhịn xuống, muốn dẫn cô ra ngoài.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi thay quần áo, trang điểm ăn mặc một chút theo anh ra ngoài.
Nhưng sau khi cô chuẩn bị cho bản thân xong, đi ra nhìn thấy anh còn ngồi trên sô pha, đang cầm điều khiển từ xa chơi trò chơi cấp thấp trên TV.


Anh nhìn cô đi ra, cũng không buông điều khiển từ xa xuống, chỉ sâu kín mở miệng, “So với trước đây, có tiến bộ.”
Khi đó anh ở dưới phòng nữ sinh, muốn cùng cô hẹn hò, mỗi khi chờ cô trang điểm không biết phải đợi bao lâu, ngay cả chân đứng cũng đã tê rần, đành phải không có hình tượng tùy tiện tìm tảng đá ngồi xuống.

Anh nhất định không biết, từ lúc Mộc Tuyên Dư kết giao cùng anh, ngay từ đầu cô đã bị xa lánh, sau này mọi người nhận thấy sau khi Giang Thừa Châu kết giao cùng cô, thì không có quan hệ với nữ sinh khác, thậm chí còn phát triển thành người bạn trai tốt, vì thế mọi người đối với chuyện này kích động không thôi, bắt đầu nhận định Mộc Tuyên Dư chính là tình yêu đích thực của Giang Thừa Châu, cô chính là người ấy sau khi xuất hiện, nữ sinh khác đều là phù vân, vì thế thái độ của bạn cùng phòng đối với Mộc Tuyên Dư lại dần dần khá hơn, còn kém không trao tặng cho cô giải thưởng nữ sinh cứu vớt, vì thế mỗi lần cô và Giang Thừa Châu muốn hẹn hò thì trong phòng ngủ mấy nữ sinh thay nhau nghĩ kế, màu phấn nền này không đẹp, chỗ lông mi này chưa chải đẹp… Đợi đến khi mọi người đều vừa lòng thì đương nhiên sẽ khiến người đừng dưới lầu phòng nữ sinh đứng đã tê rần chân.
Mộc Tuyên Dư lại không hiểu ý này, chỉ nhìn anh một cái rồi lại lấy di động ra làm gương, cảm thấy bản thân hầu như không có lỗi nào, khuôn mặt nhìn qua cũng hoàn hảo, bộ váy này, hẳn là cũng không tệ.
Giang Thừa Châu buông điều khiển từ xa, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên này của cô, cũng không vạch trần, càng không nói rõ ý mình vừa rồi.
Vì thế hai người cứ như vậy ra ngoài.
Kế hoạch của họ là bỏ qua các nơi như show âm nhạc, triển lãm tranh, chỉ quyết định tùy tiện đi dạo, tốt nhất là đến chỗ nông thôn hoang dại mà xem, nhưng chọn rất nhiều nơi lại đều không hài lòng, vì thế cuối cùng dứt khoát đi đến vườn bách thảo gần nhất.

Bọn họ chỉ có thể đến chỗ như thế, những nơi có chút “đẳng cấp” kia rất có thể đụng phải người quen nào đó, bây giờ dán trên người Giang Thừa Châu là cái nhãn vị hôn phu của Uông Tử Hàm.

Họ đều không muốn vì vậy mà gặp phải chuyện gì không vui.
Người trong vườn bách thảo không coi là nhiều, lại cũng không tính ít, phần lớn đều là cha mẹ dẫn con cái đến, dạy con đây là cây gì, kia là cây gì.
Trong lúc Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư đi lại, tựa như một cặp hiện diện đặc biệt, họ đều không có cảm giác gì nhiều với những loài thực vật này, chỉ xem nơi này như một khu vực tản bộ mà thôi.
Mộc Tuyên Dư đi mệt, liền dừng bước ở mép sông, tìm tảng đá ngồi xuống, trên tảng đá có viết “Vọng tâm hồ” dùng cách viết tay chữ phiên âm, Giang Thừa Châu mắt nhìn kiểu chữ màu đỏ thắm, cười khẽ một tiếng.
Ánh mặt trời sáng rực, gợn sóng trong vắt, xa xa núi xanh trùng điệp, bên cạnh bóng người trùng trùng điệp điệp.

Cô cởi giày, muốn đạp vào trong nước, “Giang Thừa Châu, nếu em rơi vào trong nước, anh giữ chặt em không?”
“Em thử xem?” Anh nhướn mày.
Cô không nhìn anh nữa, thật sự đi vào trong nước, càng không chút do dự chuẩn bị đạp xuống một phát.

Hồ này đã tồn tại ở đây nhiều năm, dòng nước không thông, màu nước đã trở nên xanh thẫm, nhìn không thấy đáy, không biết hồ sâu đậm ra sao.
Giang Thừa Châu biến sắc, phản ứng theo bản năng chính là lập tức đi tới kéo cô qua, nhưng cô lại chỉ cười cười, “Rất nông, anh thử xem.”

Giang Thừa Châu bị cô cười biến thành sửng sốt, thế nhưng thật sự bị cô dụ dỗ, mực nước quả thực rất nông, chỉ tới đầu gối trở xuống.

Trong lòng anh đột nhiên nổi giận đứng lên.

Đúng a, trước nay cô không làm việc gì mà không nắm chắc, làm việc đều luôn suy xét hậu quả, anh thế nhưng còn lo lắng, anh có chút muốn cười nhạo chính mình.
Cách đó không xa có một đôi nam nữ yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Giang Cảnh Hạo nheo mắt, Đường Khả Hân dùng tay kéo kéo cánh tay chồng, tươi cười dịu dàng trước sau như một, “Đó chính là cô gái năm đó?”
Chuyện xảy ra năm đó, Đường Khả Hân không biết nhiều, lại biết chú út vì chuyện tình cảm mà không gượng dậy nổi, ngay cả Giang Cảnh Hạo cũng kinh động, nhưng người trong nhà chính là không có biện pháp đối với Giang Thừa Châu, đó chính là hạng người ‘dầu muối không ngấm’.

Có lẽ lớn lên trong gia đình này từ lâu lắm rồi nên bất cứ việc gì cũng đã quen muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng Đường Khả Hân vẫn rất bội phục chú útnày, bị bố chồng đánh đến thảm như vậy, vẫn không nói một lời, ngược lại bố chồng bị làm cho tức đến gần chết.
Đường Khả Hân mang trên mặt vài phần hứng thú, Giang Cảnh Hạo nhướn mày, “Như thế nào?”
“Em trai anh rất có mắt.” Quả nhiên là một đại mỹ nữ, cũng đúng, người có thể mê hoặc Giang Thừa Châu như vậy, ngoài đặc điểm về tích cách ra thì vẻ bề ngoài đường nhiên không thể thiếu.
Giang Cảnh Hạo cũng nhìn nhìn về phía bên kia, “Thì tính sao?”
“Cái gì?”
“Em không hiểu đàn ông.”
“Vì sao nói thế?”
“Đối với thương tổn từng phải chịu đựng, sẽ muốn hoàn trả lại gấp trăm.”
Đường Khả Hân cười, cô đưa tay sờ sờ khóe mắt ông xã, “Anh suy nghĩ vấn đề rất lí tính, tình cảm nó thuộc về phương diện cảm tính.”
Giang Cảnh Hạo cười mà không nói, Đường Khả Hân cũng không tranh.
Lúc này Giang Du Du chạy tới, cô bé mới vừa rồi bị một gốc cây xinh đẹp mê hoặc, nhất thời nhìn hồi lâu, “Ba mẹ, hai người đang nhìn gì thế?”
Đường Khả Hân theo bản năng ngăn cản con gái, “Không nhìn gì, chúng ta đi bên kia đi, bên kia hẳn là có rất nhiều ngươi thích hoa.” Đường Khả Hân sờ sờ đầu cô con gái.
Giang Du Du gật gật đầu, dường như đối với gì đó họ vừa xem không có hứng thú.

Sau khi đi vài bước, Tiểu Du Du lập tức quay đầu lại, sau đó liền mở to hai mắt, bé nhìn thấy chú út, còn có cô gái bên cạnh chú út, chị gái kia, không, là cô, rất quen thuộc.

Cái đầu nho nhỏ của bé xoay tròn, sau đó nghĩ tới, là cô gái trên tấm ảnh chụp kia, rất xinh đẹp.
Chú út hư, chú út hư, không phải có cô Uông sao?
Chỗ quần từ đầu gối trở xuống của Giang Thừa Châu đều đã ướt, anh có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Tuyên Dư.

Nước đã bị mặt trời chiếu xạ mãnh liệt, có chút âm ấm, cô xách làn váy, làm bộ như không nhìn thấy anh bất mãn, “Có phải cảm thấy rất thú vị không?”

“Thú vị?” Anh nhướn mày.
Mộc Tuyên Dư hơi vô tội nhìn anh.
Giang Thừa Châu phun ra một hơi, bắt lấy cô, hung hăng hôn cô, dường như có chứa trả thù ác ý cắn môi cô thành thực hút lấy lưỡi cô, cho đến khi cô không thể hít thở mới rột cuộc buông cô ra, “Có tận hứng không?” Nếu như không có tận hứng, chúng ta chơi cái k1ch thích hơn.
Dù sao nơi này nông như vậy, cô nằm trong nước hẳn là không có vấn đề gì.
“Đừng làm rộn.”
Anh lại không buông tay, tỏ rõ phải khiến cô nói ra lời anh muốn nghe, bằng không anh không cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.
Cô nhìn ánh mắt anh, biết anh nói được thì sẽ làm được, anh chính là người như vậy.

Vì thế cô chủ động ôm anh, lại nhẹ nhàng hôn anh một cái, chỉ là lần này anh bất vi sở động, cô có chút bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, sau đó ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, “Giang Thừa Châu, em thích anh.”
Giống như một câu thần chú, trên người anh vốn tàn ác, lập tức liền tiêu tan mất.

Thậm chí anh cũng chủ động ôm lại cô, dường như bắt được cái gì, lại giống như chiếm được cái gì đó.
Toàn bộ quần từ đầu gối Giang Thừa Châu trở xuống đều ướt cả, anh vẫn không nhúc nhích, giống như một ông lớn.

Mộc Tuyên Dư không có cách nào, sau khi ra khỏi nước thì bảo anh ngồi ở trên tảng đá phía trước cô ngồi, cô xắn váy lên, ngồi xổm trên mặt đất.

Đầu tiên là vắt khô nước trên ống quần anh, sau đó lại dùng giấy trong túi cô thấm nước một lần, cuối cùng xắn quần lên, hai ống quần đều bị vén lên, giống như quần bảy phân, thế nhưng không có nửa điểm bất thường.
Anh ngồi, cô ngồi, anh nhìn đến chính là mái tóc như tơ lụa của cô.

Anh trước đây ghét nữ sinh tóc dài, thấy phiền toái, nhưng không biết từ lúc nào mà bắt đầu, anh liền thích mái tóc dài.

Anh vươn tay, sờ sờ sợi tóc của cô.
Cô giương mắt, đứng lên, “Được rồi, Hoàng Đế bệ hạ, có thể đi không?”
“Hoàng Đế bệ hạ mà đối xử thế này à? Phải tự mình đi đường?”
“Em cũng rất muốn cõng anh, nhưng em sẽ bị đè chết mất.”
Giang Thừa Châu dường như nghĩ tới điều gì, lại chủ động đứng lên, dường như quyết định đi, anh đi đến bên cạnh cô, giống như nỉ non bên tai cô, “Vậy anh đến đè em, cam đoan không đè chết em.”
Mặt cô lập tức liền đỏ lên, kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó Giang Thừa Châu bật cười ra tiếng.

.