Tốt rồi, cô hiểu rồi. Nhược Tuyết đi theo bọn họ, không nói thêm gì nữa.

Cái cách Trần Dĩnh nói chuyện khiến cô hiểu cô ta căn bản xem thường cô, ý tứ đó còn hiện lên trong ánh mắt. Nhưng họ cũng mới gặp nhau thôi mà phải không? Nhưng cô đối với chính bản thân mình cũng còn khinh thường nữa. Cô ta có lẽ đại khái cũng đoán được thân phận của cô, vì thế mới có ý khinh thường cô như vậy.

Cô thân phận như thế nào mà xứng đáng sánh vai với tổng giám đốc Lương thị cơ chứ?

Bị cô gái tên Trần Dĩnh đưa tới câu lạc bộ tư nhân xa hoa tầng 18, Nhược Tuyết như con búp bê bị đám nữ nhân mặt lạnh không nói không cười làm tới làm lui, gội đầu chăm sóc da, tu sửa nhan sắc. Cô mệt sắp ngất, trời ơi sao không ai cho cô nghỉ chút nào vậy?Hiện tại cô chỉ muốn về nhà nằm úp xuống giường mà ngủ, nhưng cô không thể làm vậy, có lẽ đây cũng là một thủ đoạn mà Lương Úy Lâm dành cho cô?

Rốt cuộc, khi cô mệt mỏi sắp thở không nổi thì những người đó rốt cuộc ngừng lại, từ từ kéo ra vải mành, khiến cô chỉ có thể giật mình trợn to cặp mắt, nhìn trong tấm gương lớn xuất hiện một cô gái vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Cô gái tron gương thật là cô sao? Những lọn tóc được uốn xoăn ưu nhã để lộ ra vầng trán sáng sủa đầy đặn; lông mày được kẻ vẽ tỉ mỉ , chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến người khác rung động. Cái mũi nhỏ cùng đôi môi đầy đặn trơn bóng ; cô gái trong gương dù chỉ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng đã đủ hấp dẫn bất cứ ai.

Bộ váy dạ hội đen nhánh càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết cùng vóc dáng hấp dẫn, váy đuôi cá lại càng làm cho cô thêm uyển chuyển mềm mại.

Cô lúc này, trông giống như một công chúa từ bé đã được bảo bọc nuông chiều chốn khuê phòng, ưu nhã xinh đẹp động lòng người.

Lúng túng bất ngờ, cô còn đưa tay kéo kéo lại váy, muốn che bớt chút ngực bị phơi bày, cả người trở nên mất tự nhiên.

Cô gái trong gương thật xa lạ, nhưng cũng thật giống như trong giấc mơ hồi bé của cô, có một ngày cô có thể mặc những bộ quần áo thật đẹp, lỗng lậy giống công chúa.

Nhưng đáng tiếc cô vốn chẳng phải công chúa gì cả. Cô chỉ là tình nhân của anh ta thôi. Tình nhân có lẽ vẫn còn là quá. Là tội nhận, là đang chuộc tội trên giường của anh ta. Cô nào có diễm phúc, có công lao gì mà được xuất hiện, được thừa nhận trước công chúng chứ.

Đôi mắt sáng ngời trong nháy mắt ảm đạm đi mấy phần.

“ Tiểu thư, cô thật đẹp” Trần Dĩnh nhìn cô gái trong gương như không tin nổi vào mắt mình, trong lòng thầm cảm thán, thì ra chỉ cần thay đổi cách ăn mặc mà đã đẹp đến như vậy rồi, khó trách được tối nay lại có thể mang danh hiệu bạn gái Lương Úy Lâm.

“Cảm ơn cô, nhưng mặc như vậy ra ngoài tôi thấy kỳ lạ quá!” Đôi giày cao gót 5 phân lại càng khiến cô mất tự nhiên, đi một bước mà cảm thấy như sắp ngã.

“Không đâu, đẹp lắm” Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau, không quay lại cũng có thể biết là ai.Còn ai dám đi vào đây lúc này chứ?

“Lương tiên sinh” Đám nữ nhân viên hiểu chuyện, chào xong liền đi ngay ra ngoài.

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, anh ta khen cô rất đẹp….Cô quả thật không thể tin được vào tai mình nữa, sao anh ta có thể nói như vậy với cô, hay là cô đã nghe nhầm mất rồi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng lời nói của anh ta khiến tim cô đập nhanh như muốn nhảy vọt ra khỏi miệng.

“Mặc bộ này đẹp lắm” Giọng nói lại một lần nữa phá tan sự yên lặng trong căn phòng, anh ta khéo léo nâng cằm cô lên, nhìn vào cặp mắt trong suốt.

Chân của cô tựa hồ run rẩy, yếu mềm. Hôm nay Lương Úy Lâm không giống anh ta thường ngày chút nào. Anh ta rất đẹp trai, tuấn tú đến mức cô không biết dùng từ gì để miêu tả. Vóc dáng tuyệt vời của anh ta làm cho bộ âu phục mặc lên đẹp mắt thêm mấy phần.

Lương Úy lâm không nói gì, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm. Anh không ngờ chỉ cần cô chỉnh trang lại một chút mà đã có thể thay đổi tới như vậy.

Những người phụ nữ đẹp hơn cô anh đã thấy nhiều, nhưng đều không lọt vào mắt xanh của anh. Nhưng đứng trước cô thì….Anh không biết phải đối với cô như thế nào nữa.

Anh ta đang nhìn gì vậy? Sao lại im lặng không nói câu nào?Có phải thấy bộ dạng này của cô rất lạn lầm không? Bình thường cô như vậy, bây giờ mặc lễ phục chắc có phần không thích hợp.

Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh, xấu hổ chỉ muốn chạy khỏi nơi này.Nhưng tay của anh ta giữ cô quá chặt, khiến cô không thể động đấy được tí nào.

“Chỗ này hình như lộ ra hơi nhiều thì phải” Nhược Tuyết còn đang bị ép trong không khí tĩnh lặng đáng sợ thì bỗng anh ta lên tiếng, đầu hơi cúi xuống đem theo hơi thở nóng rực phả lên cần cổ trần của cô, bàn tay hơi chai sạn phủ lên vùng ngực trắng tuyết.

“A, đừng làm thế” Cô biết được ý đồ của anh ta, vội vã chặn bàn tay vô phép tắc lại. “Chỗ này không được, còn có người bên ngoài. Hơn nữa, tóc cũng hỏng mất”. Nơi này lộ liễu như vậy nếu như bị nhìn thấy chắc cô cũng không muốn sống nữa. Anh ta đừng làm vậy có được không?

“Mọi người đi hết rồi, tôi sẽ cẩn thận” Anh ta nói, giọng quyết không để cho cô từ chối.

“Đừng, đừng làm vậy ở chỗ này” giọng Nhược Tuyết ngày càng nhỏ, trong gương, hình ảnh quấn quýt của hai người khiến cô xấu hổ không dám nhìn. Cô không thể tin được, đang ở bên ngoài mà Lương Úy Lâm lại muốn cô. Trên đời này quả nhiên không có gì anh ta không dám làm.

Giãy giụa vô lực, cự tuyệt vô năng.

Lương Úy Lâm kích đọng ôm chặt lấy cô. Cô dần thả lỏng, không cự tuyệt nữa mà để mặc anh ta chiếm giữ. Điều này khơi dậy khát khao chinh phục trong anh, so với những lần trước còn hăng hái đánh chiếm hơn.

“A…” Nhược Tuyết toàn thân đổ mồ hôi, móng tay bấu chặt vào anh, chân mày không khỏi chau lại, không chịu nổi kích thích mà run rẩy. Anh động thân kịch liệt, nhưng lại không hề làm đau cô, không những vậy , làm còn làm cô cảm thấy thoải mái một cách đáng xấu hổ.

“Dễ chịu không? Kêu lên đi” Giọng anh khàn khàn khiêu khích cô.

Cô làm sao có thể là đối thủ của anh? Không kìm được nữa, cô lập tức thét lên.

“Có thể đi được chưa?” Đợi hơi thở của cô bình ổn lại, anh kéo cô đứng lên, giúp cô chỉnh lại y phục.

“Tôi không muốn đi” Nhược Tuyết không dám nhìn bộ dạng bây giờ của mình nữa, quần áo của bọn họ tuy đã chỉnh tề, nhưng chỉ mới vài phút trước, bọn họ đã cùng nhau trải qua kích tình kịch liệt.

Cô làm sao còn mặt mũi ra ngoài gặp nhiều người như vậy?Dù trước ở trong phòng cô mặc anh muốn làm gì thì làm nhưng không có nghĩa là cô đủ can đảm đi gặp nhiều người như vậy.

“ Không đươc” Giọng điệu từ chối của anh thật bá đạo

Mệnh lệnh của anh cô nào dám không nghe theo, vì vậy, cố chịu cơn đau nhức giữa hai chân, cô cùng anh bước ra ngoài.