- Nơi này là nơi nào? - Kim Mê chớp mắt nói: - Ôi, thân thể của muội thật nặng.

Lúc này, mọi người đang đứng trong một thế giới hoang vắng, đưa mắt nhìn ra xung quanh toàn là đồi núi trọc lóc, không có cây cỏ cũng chẳng có động vật.

Từ Ngạo Thiên hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn bộ dạng thống khổ của mọi người, có chút không đành lòng nói:

- Nơi này chắc hẳn là giao lộ giữa tiên giới và thần giới mà Khoa Phụ đã nói đến. Nghe nói trọng lượng nơi này so với thế tục giới chúng ta phải mạnh hơn gấp mười lần.

Lục Tử Huyên khó khăn lắm mới bước được một bước, lè lưỡi nói:

- Quá nặng đi, bước một bước mà cũng khó nhọc muốn chết. Còn quá hoang vu nữa, cái gì cũng không có. Tử Vũ, chúng ta vì sao phải đến nơi này chứ?

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:

- Các ngươi còn chưa đạt đến thần cảnh, đến thần giới sẽ không chịu nổi áp lực, lập tức sẽ nổ tan xác mà chết. Các ngươi trước tiên ở đây thích ứng, ta đi thần mộ nhìn một chút, rồi quay lại tiếp các ngươi.

- Nhưng......

Từ Ngạo Thiên phất phất tay cắt lời Tiên Ngữ, cười khổ nói:

- Đừng nhưng nhị nữa, đến thần giới ngay cả ta thực lực cũng suy giảm lớn, chứ đừng nói là bọn muội. Chúng ta hãy cứ ở đây thích ứng hoàn cảnh một chút, nghe nói thần giới so với nơi này còn nặng hơn vài lần. Tử Vũ, chúng ta ở đây đợi đệ, đệ tự mình cẩn thận chút.

Phương Tử Vũ gật đầu nói:

- Khoa Phụ nói linh khí ở nơi này là nồng đậm nhất, cho nên không có sinh mệnh nào có thể sinh trưởng được ở nơi này. Các ngươi ở nơi này tu luyện so với bình thường phải nhanh hơn rất nhiều.

Từ Ngạo Thiên cười nói:

- Huynh biết rồi, đệ yên tâm đi đi, đi sớm về sớm.

Phương Tử Vũ nhìn hắn một cái, xoay người bổ ra một đao, sau đó biến mất trong vết nứt không gian.

Từ Ngạo Thiên thở dài một hơi, nói:

- Người so với người, thật là tức chết ta mà.

Lăng Nguyệt bật cười nói: - Từ đại ca huynh tức giận, chí ít ở nơi này huynh còn có thể hành động tự nhiên, bọn muội ngay cả bước một bước cũng phải tốn rất nhiều thời gian đây.

Tiên Ngữ tán đồng nói:

- Ít ra đời này muội còn thật không nghĩ đến bản thân có một ngày có thể chạy lên tiên giới, lại chạy đến thần giới nữa.

Từ Ngạo Thiên vỗ vỗ tay cười nói:

- Được rồi, như trong"Thiên Thượng Nhân Gian", ở đây vừa tu luyện vừa đợi Tử Vũ trở lại thôi.

Lục Tử Huyên có chút lo lắng hỏi:

- Từ đại ca, Tử Vũ huynh ấy... Sẽ không có chuyện gì chứ?

Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:

- Yên tâm đi, nói thế nào đi nữa thì tên tiểu tử đó hiện tại đã được coi như là một vị thần rồi, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

******

Thần Mộ.

Vết nứt không gian xuất hiện, Phương Tử Vũ từ trong vết nứt chậm rãi bước ra.

Đang ngồi xếp bằng trước cửa thần mộ, Khoa Phụ, Hậu Nghệ, Thần Nông và một người nữa đồng thời đứng dậy.

Khoa Phụ cười nói:

- Tiểu tử, vật đó lấy được chưa?

Phương Tử Vũ gật đầu, lấy ra Thiên Thượng Nhân Gian và khối ngọc nhỏ, lại tháo thần thạch từ trên cổ xuống đưa cho ông ta.

Bốn người, tám con mắt tất cả đều lộ ra tia sáng vui sướng, Khoa Phụ vội nhận lấy đồ vật chạy đến gắn vào trên thạch bi. Nhân lúc này Hậu Nghệ đem hắn và kẻ mà hắn chưa từng gặp mặt giới thiệu lẫn nhau, nói:

- Vũ, nó chính là Phương Tử Vũ mà chúng tôi đã nói đến. Tử Vũ, hắn là Đại Vũ.

Đại Vũ? Phương Tử Vũ sửng sốt một chút, năm đó Đại Vũ trị thủy cho tới ngày nay vẫn được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian. Không nghĩ đến vị trung niên hán tử có tướng mạo xấu xí trước mặt này, nhưng lại mơ hồ có một loại khí chất khó nói, lại là Đại Vũ trong truyền thuyết.

Phương Tử Vũ đang muốn hướng Đại Vũ thi lễ, Đại Vũ trước một bước cười nói:

- Đừng đa lễ, ba tên gia hỏa này một mực nói ngươi lợi hại thế này, lợi hại thế kia, hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền. Tiểu huynh đệ, lần này thật sự là nhờ có ngươi, đám lão già chúng ta tìm cách lâu như vậy rồi mà vẫn mở không ra thần mộ, lại không thể rời khỏi thần giới, may mắn là có ngươi đấy.

Phương Tử Vũ đang muốn nói"Không cần khách khí" thì đúng lúc này Khoa Phụ hú lên một tiếng quái dị:

- Chuẩn bị nhé!

Khoa Phụ theo đường cũ chạy trở về, năm người sóng vai nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá của thần mộ.

Cánh cửa ngọc thạch đột nhiên bắn ra một chùm sáng chói mắt, ngay cả cổ thần cũng không chịu nổi ánh sáng của nó, đều nhắm mắt lại.

Toàn bộ không gian tựa như đang run rẩy, tất cả hành tinh lệch khỏi lộ tuyến cố định, đều xoanh tròn bay múa quanh thần mộ.

Qua một hồi lâu, mọi người mới chậm rãi mở hai mắt, lại nhìn thấy thạch bi của thần mộ ở trước mắt đã biến mất. Vị trí ban đầu của thạch bi lúc này là một cái hồ nước hồ màu bạc, nước hồ màu bạc đang chầm chầm lưu động.

Phương Tử Vũ chậm rãi đi lên phía trước, đưa tay vào trong nước hồ. Một trận cảm giác lạnh thấu xương ùa tới, dọa hắn vội vàng rút tay về. Đúng lúc này, Chí tôn giới đeo trên tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng, mà Phương Tử Vũ cũng hoảng sợ phát hiện ra cái hồ nước màu bạc này dường như đột nhiên sinh ra một lực hút rất lớn, đem hắn nhanh chóng hút vào.

Đám người Khoa Phụ vội vàng chạy lại hỗ trợ, nhưng tốc độ của bọn họ thế nhưng lại không nhanh hơn hơn lực hút của dòng nước bạc đó, khi bọn họ chạy đến thì cả người Phương Tử Vũ đã bị hút vào trong dòng nước bạc.

Hậu Nghệ cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, liều mạng muốn nhẩy vào trong dòng nước bạc. Nhưng cái hồ này thoạt nhìn tựa như chất lỏng màu bạc, lúc này lại biến thành một bức tường rắn chắc, mặc cho hắn dùng sức thế nào đi nữa cũng không tác dụng.

Đại Vũ sờ sờ mặt nước bạc, phát hiện quả nhiên là cứng rắn như thép. Hướng Thần Nông nhìn lại, nhìn thấy Thần Nông cũng đang nhìn về phía nó với thần sắc tự hỏi.

Đại Vũ lắc đầu cười khổ nói:

- Nếu ta đoán không lầm thì thần mộ này chúng ta đều vào không được.

Khoa Phụ kinh ngạc nói:

- Vì sao? Tiểu tử đó không phải vừa mới tiến vào đó sao?

Thần Nông tiếp lời nói:

- Nó có chìa khóa mở cửa.

- Chìa khóa mở cửa? - Khoa Phụ sửng sốt một lát, nhìn về phía Hậu Nghệ.

Hậu Nghệ suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên giật mình chợt hiểu ra, hô lên:

- Ngươi là nói Chí Tôn giới sao?

Đại Vũ gật đầu nói:

- Chắc là vậy. Ài, ngày trước ta vẫn một mực suy nghĩ xem Chí Tôn giới có tác dụng gì, vì sao lại có cùng chất ngọc xây dựng nên thần mộ. Bây giờ nhớ lại, nó chắc chắn là chìa khóa duy nhất có thể đi vào thần mộ.

Khoa Phụ vẻ mặt đau khổ nói:

- Nói như vậy, công sức của chúng ta đều vô ích hết cả sao?

Thần Nông cười nói:

- Cũng không hẳn. Nếu đã biết Chí Tôn giới là chìa khóa mở cửa, vậy chúng ta đợi tiểu tử đó đi ra là được. Sau đó mượn Chí Tôn giới của hắn, không phải là có thể thay phiên nhau vào xem sao?

Khoa Phụ dở khóc dở cười bất đắc dĩ nói:

- Lại phải đợi? Trời mới biết phải bao lâu nữa tiểu tử đó mới đi ra.

*******

- Ngươi đến rồi!

Phương Tử Vũ rùng mình, phát hiện bản thân đang ở trong một cái không gian hư vô mờ ảo. Không có màu sắc, không có bất cứ đồ vật gì, chỉ có khoảng không mênh mông vô tận. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lúc này, một giọng nói trầm hậu vang lên:

- Ngươi, rốt cuộc đã đến.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Nơi này là nơi nào?

- Nơi này là giao giới giữa bóng tối và ánh sáng, lựa chọn giữa sống và chết.

- Có ý tứ gì?

- Thần tính, ma tính. Chỉ là một cái ý niệm, là lập địa thành thần hay xả thân thành ma. Trái tim của ngươi, nằm trong góc tối tăm. Cùng thần vô duyên..... Cùng thần vô duyên......

- Có ý tứ gì? Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta, không có tên. Chỉ quản lý bóng tối và ánh sáng. Ngươi, trái tim quá mức tăm tối, như thế nào thành thần, chỉ có thể thành ma.

- Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?

- Cái gì là thần? Cái gì là ma? Thần và ma có gì khác biệt? Lại có gì giống nhau?

Phương Tử Vũ lúc lắc đầu, thanh âm đó nói ra một cách lộn xộn đứt gãy, căn bản là không thể nghe hiểu được lấy một câu.

Thanh âm kia trầm mặc một lát, lại vang lên:

- Được rồi, ta, nói cho ngươi, thần mộ là cái gì.