Khi vừa mới tỉnh lại Phương Tử Vũ cũng không hề hay biết ở trong mấy ngày ngủ say này thân thể của nó đã trải qua sự đau đớn đến tột cùng mà sinh ra những biến hóa không thể tin nổi. Nó chỉ cảm thấy bản thân dường như đã ngủ một giấc thật ngon không hề mộng mị, điều này ngoại trừ là công lao của não bộ theo bản năng ngăn chặn thống khổ nguy hại đến ý chí của nó ra còn phải cảm tạ ý chí nghị lực siêu nhân đã được nó ma luyện từ nhỏ, làm cho thần kinh và tinh thần của Phương Tử Vũ so với thường nhân kiên cường dẻo dai hơn rất nhiều, càng tăng thêm sức chịu đựng thống khổ. Nếu không chỉ nhờ não bộ ngăn cản thống khổ, cái loại đau đớn tan xương nát thịt này sẽ khiến cho Phương Tử Vũ đau đớn mà tỉnh lại, sau đó để cho nó nhấm nháp mùi vị địa ngục mà tin rằng suốt cuộc đời nó sẽ không thể nào quên được, sau đó khiến cho nó phát điên, cuồng dại, cho đến khi tự hủy diệt chính mình.

May mắn thay, hết thảy đều không có phát sinh, bây giờ Phương Tử Vũ chỉ cảm giác được dường như nó đã ngủ một giấc, toàn thân có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, khiến cho Phương Tử Vũ sau khi ngồi dậy vặn người một cái, chỉ cảm thấy thống khoái không thôi.

Sau đó, một sự việc ngoài dự đoán đã xảy ra, Phương Tử Vũ đơn giản vận động, liền cảm giác được khắp cơ thể, hình như có cái gì đó theo động tác của nó tán ra ngoài, mặc dù không rõ nhưng thân thể lại nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. Tiếp đó, Phương Tử Vũ chợt nghe thấy bốn phía truyền đến những tiếng vang ầm ầm quái dị, đảo mắt nhìn quanh, trong vòng mười mét bốn phía xung quanh nó đã bị san phẳng.

Phương Tử Vũ miệng há hốc, chuyện này là sao vậy? Nó không hề biết rằng đó là dư kình còn lưu lại do bốn loại chân khí trong cơ thể nó giao chiến sinh ra, dưới động tác của nó lần lượt bị bài xuất ra khỏi cơ thể.

Phương Tử Vũ suy nghĩ cả nửa ngày vẫn đoán không ra nguyên nhân."A!" Bỗng nhiên nó thốt lên một tiếng kinh ngạc. Nó cảm thấy có cái gì đó đang xâm nhập vào trong cơ thể, đó chính là hàn băng khí, từ khi Phương Tử Vũ tỉnh lại nó vẫn không hề dừng lại, bởi vì ở phương diện thứ nhất, thân thể của Phương Tử Vũ đã đủ cứng cỏi để thừa nhận lực lượng xâm nhập này, ở phương diện thứ hai, trong cơ thể của Phương Tử Vũ đã sớm hình thành tập quán để cho hàn băng khí xâm nhập, hơn nữa khi Phương Tử Vũ vừa mới tỉnh lại tinh thần vẫn chưa hoàn toàn phục hồi bởi vậy mà không hề phát hiện ra. Đến khi Phương Tử Vũ hoàn toàn hồi phục, cũng có thể là lượng hàn băng khí xâm nhập đã tích lũy đủ mới khiến cho Phương Tử Vũ phát hiện ra.

Phương Tử Vũ vẫn có thể phát hiện ra, trong lần vô ý phát ra dư kình vừa rồi đã cắt đứt sự xâm nhập của hàn băng khí xung quanh đối với nó, đợi đến khi dư kình tán hết, hàn băng khí một lần nữa lại ập đến, lúc đó Phương Tử Vũ đương nhiên sẽ cảm giác được điều khác thường, dẫn đến sẽ phát hiện ra sự xâm nhập của hàn băng khí.

Phương Tử Vũ nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra cảnh sắc bốn phía xung quanh một màu trắng nhạt mông lung mờ ảo, đồng thời nó cũng nhận ra một cỗ áp lực cường đại ở bốn phía xung quanh đang đè ép lên thân thể nó. Đây là nơi nào? Phương Tử Vũ mờ mịt thầm hỏi.

Nhẹ nâng cánh tay, cảm giác hàn băng khí như cũ vẫn không ngừng xâm nhập, lúc này hàn băng khí mặc dù đã không còn uy hiếp đối với nó nhưng cũng rất vướng víu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vung tay, ngay lập tức bốn cỗ chân khí cường đại xông ra khỏi cơ thể hình thành bốn cỗ khí lưu lấy Phương Tử Vũ làm trung tâm lan rộng ra bốn phương tám hướng."Ầm!" một tiếng nặng nề vang lên, dưới đáy Côn lôn tuyền, cát bụi được tích lũy qua ngàn năm bị bốn cỗ chân khí quét dọn sạch sẽ lộ ra một khối bằng phẳng bóng loáng.

Bốn cỗ? Phương Tử Vũ đột nhiên nhớ lại, tại sao mới vừa rồi trong cơ thể lại xuất hiện bốn cỗ chân khí? Không mất công nghĩ nhiều, Phương Tử Vũ lập tức khoanh chân ngồi xuống, đả tọa trong đáy suối lạnh thấu xương. Ở trong hoàn cảnh này còn có thể đả tọa nhập định, từ xưa đến nay cũng chỉ có Phương Tử Vũ duy nhất một người. Thật ra điều này cũng không trách được nó, Phương Tử Vũ lúc này tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bởi vậy vẫn không phát giác ra bản thân lúc này đã tiếng nhập vào trạng thái tiên thiên hô hấp, nó vẫn tưởng rằng bản thân cũng giống như ngày thường đang đứng trên mặt đất nên mới có loại hành động này.

Mở rộng nội thị đem ý thức chìm vào trong cơ thể, Phương Tử Vũ quả nhiên phát hiện ra trong thể nội ngoại trừ ba loại chân khí như bình thường còn có thêm một khối khí màu trắng lạnh lẽo. Phương Tử Vũ còn phát hiện ra ba cỗ chân khí so với những lần đả tọa trước đây thì mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, nếu như nói ba cỗ chân khí trước kia là ba tảng đá thì bây giờ chúng nó đã là ba tòa núi lớn. Có một điều đặc biệt là khối chân khí màu trắng ra nhập sau kia không hề yếu nhược hơn so với mỗi đạo chân khí có trước, có thể nói bây giờ trong cơ thể bốn loại chân khí ở trong trạng thái cân bằng.

Mở hai mắt tràn đầy nghi hoặc, Phương Tử Vũ mới phát hiện ra bốn phía xung quanh thân thể dòng nước không ngừng chảy, sửng sốt rồi chợt nhớ ra bản thân bị Thanh Dục ném xuống Côn Lôn tuyền. Chẳng lẽ nơi này là đáy Côn lôn tuyền? Tại sao bản thân mình lúc này đang ở dưới đáy Côn Lôn tuyền lại không hề có cảm giác rét lạnh? Còn nữa, khối khí màu trắng vô danh xuất hiện trong cơ thể lại là chuyện gì xảy ra đây?

Đột nhiên cảm thấy dưỡng khí trong lồng ngực đã hết, đúng lúc đang luống cuống chân tay không biết làm sao để đổi khí thì bỗng nhiên một luồng khí mới chạy đến, Phương Tử Vũ vui mừng quá đỗi, đến lúc này cứ một tia khí mới dùng hết thì một tia khí khác lại được tự động sinh ra từ trong thể nội. Lần này nó mới chú ý đến tia khí này không phải từ trên trời rơi xuống mà là chân khí của cơ thể, sinh sôi không ngừng, để cho nó sử dụng vô tận. Chân khí cuồn cuộn không dứt xua tan hết cảm giác buồn bực trong lòng.

Không biết trả qua đã bao lâu, Phương Tử Vũ mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra đây chính là diệu dụng của tiên thiên chân khí. Mọi người đều biết, đứa trẻ ở trong cơ thể của người mẹ không hô hấp bằng mũi mà thông qua dây rốn hấp thu lấy dưỡng khí từ trong cơ thể của người mẹ, đó chính là tiên thiên hô hấp. Đứa trẻ sau khi chào đời rời khỏi cơ thể của người mẹ sẽ dùng miệng mũi bắt đầu hô hấp tự nhiên, giai đoạn này gọi là hậu thiên hô hấp. Đối với cuộc đời của người tu đạo cái khó khăn lớn nhất chính là tìm đường trở về tiên thiên hô hấp, một khi tiến nhập vào cảnh giới đạo gia nội khí tuần hoàn liên miên không ngớt chính là lúc sơ nhập thiên đạo cảnh giới.

Chỉ có điều người tu đạo mặc dù nhiều không đém xuể, nhưng có thể đạt đến nội tức cảnh giới lại chẳng có được bao nhiêu người. Trừ khi có thể luyện thành nguyên anh, nếu không suốt cả cuộc đời cũng không thể đột phá được cửa ải khó khăn này.

Phương Tử Vũ đang chìm đắm trong tiên thiên hô hấp kỳ diệu cảnh giới bỗng nhiên phát hiện ra một tia sáng cực nhỏ chợt lóe lên nơi khóe mắt rồi biến mất. Quay đầu nhìn lại, Phương Tử Vũ lúc này mới phát hiện ra bên dưới nơi mình đang ngồi không phải là một nơi bình thường.

Lúc này dưới chân nó là một khối bạch ngọc(ngọc trắng) bằng phẳng được ép thành mặt đất, tại sao lại nói là"ép thành"? Từ những hoa văn điêu khắc trên bạch ngọc mà nhìn ra được khối ngọc này là do con người làm ra. Nếu khối bạch ngọc là do con người điêu khắc mà thành vậy thì tại sao lại đặt ở dưới đáy Côn lôn tuyền vô cùng lạnh giá này? Mang theo vẻ kinh ngạc, Phương Tử Vũ cẩn thận quan sát những hoa văn được khắc trên tấm bạch ngọc.

Diện tích hoa văn được điều khắc rất rộng, sau khi đem lớp bùn đất ở xung quanh hoàn toàn tẩy sạch Phương Tử Vũ phát hiện ra nếu đem tất cả hoa văn liên hệ lại với nhau thì thấy chúng giống như là một vòng tròn, trong vòng tròn đó khắc chi chít dầy dịt những đồ án kỳ dị. Mặc dù Phương Tử Vũ chưa bao giờ học về trận pháp nhưng nó có thể khẳng định được khắc trên bạch ngọc chính là một trận pháp khổng lồ.

Điều này Phương Tử Vũ đã đoán đúng, được khắc trên bạch ngọc chính là một cái trận pháp, hơn nữa đó không phải là loại trận pháp bình thường mà đó là"Tỏa(khóa) yêu trận" bài danh đệ tam trong thập đại kỳ trận của tiên giới. Ý nghĩa như tên gọi,"Tỏa yêu trận" là loại trận pháp chỉ dùng để phong ấn yêu ma cường đại, nó là do chín chín tám mươi một loại phong ấn trận tập hợp lại mà thành, còn phải dùng một kiện thần khí pháp lực vô cùng cường đại hoặc tiên khí làm trận nhãn."Tỏa yêu trận" chỉ có tác dụng phong ấn, căn bản là không có bất cứ hiệu quả công kích nào. Sở dĩ nó được xếp hàng thứ ba trong mười đại kỳ trận của tiên giới là bởi vì nó quá phức tạp, nó phải dùng chín chín tám mươi một loại trận pháp tập hợp lại mà thành, bất kỳ một loại trận pháp nào trong số đó muốn chế tạo ra cũng không hề đơn giản, người chế trận pháp này cần phải có pháp lực cường đại duy trì liền mạch từ đầu đến cuối, còn phải có nghị lực kiên cường. Nên biết rằng, để làm được một cái đại trận pháp như thế này qua loa sơ xài là không được, chỉ cần một sai xót nhỏ trận pháp bị phế bỏ hoàn toàn.

Một cái trận pháp như thế này cho dù là Nguyên Thủy Thiên Tôn, người mà nổi danh tiên giới về trận pháp,đến làm cũng phải hao phế mấy trăm năm, bởi vậy có thể thấy được uy lực của trận pháp này. Cho nên ở tiên giới,"Tỏa yêu trận" bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng, có thể dùng đến nó nếu không phải là yêu ma với ma công cường đại đến mức đủ để uy hiếp tiên giới thì cũng là ma khí pháp lực cường đại tiếp cận cấp bậc thần khí. Chỉ là không biết vì sao một trong thập đại kỳ trận của tiên giới lại xuất hiện ở nhân gian? Hơn nữa lại ở dưới một cái đáy hồ kỳ quái.

Phương Tử Vũ không hiểu cho nên lập tức đi đến trung tâm của vòng tròn, bởi vì nó nhìn thấy bạch ngọc ở vị trí trung tâm không giống với những nơi khác, dường như mới bỏ xuống sau này. Đến gần nhìn lại, quả nhiên ở vị trí chính giữa có một khối bạch ngọc hình cầu tạo ra một khe hở cực nhỏ với khối ngọc xung quanh nó, nếu như không nhìn kỹ tuyệt đối nhìn không ra. Mặc kệ ba bảy hai một gì, Phương Tử Vũ vươn bàn tay đặt lên khối ngọc hình cầu nhấn xuống một cái,"Răng rắc." một tiếng khẽ vang lên, sau đó hoa văn được khắc trên tấm ngọc ở bốn phía xung quanh đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt. Đúng lúc này, viên thần thạch được đeo trước ngực của Phương Tử Vũ vốn vẫn im lặng đột nhiên không an phận bay lên.

"Roẹt." một tiếng, thần thạch xé đứt đoạn dây hồng thoát khỏi lồng ngực Phương Tử Vũ, sau đó trôi nổi trước mặt nó. Từng đạo từng đạo ánh sáng trắng phát ra từ bên trong thần thạch, trong ánh sáng trắng đó lại có một đám dấu hiệu kỳ quái như ẩn như hiện. Cùng lúc đó, ánh sáng phát ra từ"Tỏa yêu trận" càng lúc càng mãnh liệt, sáng đến nỗi Phương Tử Vũ cũng không thể mở mắt ra được.

Không biết là đã trải qua bao lâu, ánh sáng của"Tỏa yêu trận" từ từ nhạt dần, đợi đến khi Phương Tử Vũ mở mắt ra một lần nữa thì ánh sáng đã sớm biến mất không còn dấu vết. Mà thần thạch cũng đã sớm thu lại bạch sắc quang mang, yên lặng trôi nổi ở trước mặt Phương Tử Vũ, bốn phía nhất thời an tĩnh trở lại, mọi thứ hiển lộ ra một vẻ quỷ dị. Ngơ ngác đưa tay đem thần thạch thu hồi trở lại, đột nhiên một tiếng nứt vỡ trong trẻo vang lên. Chỉ thấy khối ngọc hình cầu ở trung tâm trận pháp lúc này đã vỡ vụn thành vài khối nhỏ, sau đó lơ lửng trồi lên, vị trí bạch ngọc ban đầu xuất hiện một cái hố sâu đen nhánh.

Lúc này, thần thạch trong tay Phương Tử Vũ lại một lần nữa phát ra hào quang, mà vị trí cái hố sâu đen nhánh thay thế cho khối ngọc ban đầu cũng xuất hiện một tia ánh sáng trắng, dường như đang kêu gọi thần thạch. Tiếp đó ánh sáng càng lúc càng mạnh, một cái bạch sắc ngọc giới chỉ(nhẫn ngọc màu trắng) chầm chậm bay lên khỏi hố sâu. Không chút do dự, chiếc nhẫn ngọc bay thẳng đến trước mặt Phương Tử Vũ, cho đến khi Phương Tử Vũ đưa tay nắm lấy nó trong lòng bàn tay thì ánh sáng của thần thạch và chiếc nhẫn ngọc mới một lần nữa biến mất không còn tung tích.

Cẩn thận quan sát chiếc nhẫn ngọc trong tay, Phương Tử Vũ phát hiện ra nó và thần thạch chất liệu không hề khác nhau, chẳng lẽ chúng nó được làm ra từ cùng một khối ngọc? Trên chiếc nhẫn ngọc còn có khắc một đám đồ đằng kỳ quái, có chút giống thú, có chút giống người. Mặc dù không biết cái nhẫn ngọc này có tác dụng gì nhưng Phương Tử Vũ mơ hồ cảm thấy cái nhẫn ngọc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Một lần nữa đem thần thạch đeo lại trước ngực, Phương Tử Vũ đem nhẫn ngọc đeo vào ngón đeo nhẫn bên tay trái, ngay lập tức hai cỗ khí lạnh lẽo phân biệt từ thần thạch và nhẫn ngọc chạy vào trong cơ thể của Phương Tử Vũ, sau đó hai cỗ khí này lưu lại trong tâm mạch tụ lại hình thành một tầng khí vô hình mát lạnh bảo vệ cho tâm mạch của nó. Phương Tử Vũ bất ngờ phát hiện ra tầng bảo hộ đó vô cùng cường đại, trừ phi có người có thể một kích phá bỏ nó nếu không tuyệt đối không thể gây ra thương tổn đến tâm mạch của nó.

Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón vô danh, Phương Tử Vũ hài lòng nói:"Hóa ra nhà ngươi quả thực là một cái bảo bối." Dường như cảm nhận được lời khen ngợi thật tâm của Phương Tử Vũ, trên chiếc nhẫn ngọc một đạo bạch quang chợt lóe lên rồi biến mất.

Nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay, Phương Tử Vũ chợt nhớ đến lúc đầu mới đến Ngọc Hư cung, chưởng môn Bạch Huyền chân nhân tặng cho Từ Ngạo Thiên một cái Nạp giới bảo giới, vừa nhớ lại mai bảo giới kia có thể cất giữ đồ vật Phương Tử Vũ không hỏi hâm mộ một trận, thầm nghĩ:"Mai nhẫn ngọc này cũng có cái công năng đó thì tốt biết bao." Trong lúc đang tự hỏi, Phương Tử Vũ vô ý đem một phần thần thức dung nhập vào nhẫn ngọc trên tay, ầm một tiếng, Phương Tử Vũ ngoài ý muốn phát hiện trong nhẫn ngọc liên thông với một không gian khác. Nói đó là không gian cũng không quá, bởi vì thật sự là rất thần kỳ, đưa mắt nhìn cũng nhìn không thấy giới hạn. Sửng sốt thu hồi lại thần thức, Phương Tử Vũ kinh ngạc nói:"Hóa ra nhà ngươi cũng có công năng cất giữ đồ vật?" Nhẫn ngọc một lần nữa lại lóe lên quang mang, dường như là muốn khoe khoang với Phương Tử Vũ.

"Bảo bối, ca của ta có Nạp giới bảo giới, hay là ta cũng đặt cho nhà ngươi một cái tên nhé." Cúi đầu suy nghĩ một lát, Phương Tử Vũ nói:"Ngươi cũng có thể trữ vật, hay là gọi ngươi là Thiên địa càn khôn giới đi, có được không?" Nhẫn ngọc lại một lần nữa lóe sáng, dường như nó rất hài lòng đối với cái tên mới này.

Ha ha, Phương Tử Vũ cười nói:"Tốt rồi, Thiên Địa Càn Khôn Giới, chúng ta phải đi thôi. Đến lúc đi tìm tên kia đòi lại món nợ của chúng ta rồi." Nói đến người kia, khuôn mặt của Phương Tử Vũ lập tức trầm xuống, lộ ra một nụ cười tà dị. Nụ cười đó quả thực là rất quỷ dị, nhưng phối hợp với khuôn mặt anh tuấn hiện tại của Phương Tử Vũ thêm vào đó một thân khí chất của nó, khiến cho người ta cảm thấy nụ cười đó quả thật rất dễ nhìn, rất thoải mái.

Khẽ nghiêng người, Phương Tử Vũ đang chuẩn bị phá thủy xông ra. Vào lúc này, hồ nước rung động mãnh liệt, sau khoảnh khắc rung động ngọc thạch trên mặt đất tất cả đều hóa thành cát bụi cuốn theo dòng nước trôi ra bốn phía. Cùng lúc đó, thần thạch trên ngực Phương Tử Vũ và Thiên địa càn khôn giới trên ngón vô danh đồng thời sáng rực lên. Trong lúc Phương Tử Vũ phán đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì một thanh trường đao hình dáng kỳ lạ, toàn thân ngăm đen lấp lánh ánh sáng kỳ dị chầm chậm từ chỗ hố sâu phá đất chui lên, từ từ bay lên khỏi mặt đất trôi nổi trong dòng nước.