Cũng vào lúc này ở một cái không gian khác, một tên trung niên nam tử khoanh tay đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, hắn dáng người khôi ngô bất pháp, khiến cho người ta giật mình chính là ở hai bên trán hắn lại mọc ra một đôi sừng trâu dài.

Trung niên nam tử có đôi sừng trâu này khẽ mỉm cười, lẩm bẩm một mình:"Thật không có nghĩ đến tên tiểu gia hỏa đó lại có thể phá được"Tỏa yêu trận" của tên khốn Hiên Viên, thú vị, thật sự là rất thú vị. Xi Vưu ta quả nhiên không chọn sai người."

Xi Vưu? Chẳng lẽ hắn chính là ma thần Xi Vưu trong truyền thuyết, kẻ mà hình thành xu thế nước lửa cùng với hoàng đế Hiên Viên trong tam hoàng ngũ đế?

"Hừ!" Theo một tiếng hừ lạnh vang lên, một mái đầu đầy tóc bạc, toàn thân khô gầy, một lão giả trông rất ốm yếu chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thôi bay lão, không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau Xi Vưu.

Đưa mắt nhìn lão giả một hồi, Xi Vưu dường như vô cùng hài lòng với vẻ mặt của lão. Cười nói:"Khoa Phụ, đừng ghen tị chứ, ha ha ha."

Khoa Phụ? Lão giả này chẳng lẽ chính là Khoa Phụ đuổi theo mặt trời trong truyền thuyết?

Khoa Phụ bĩu môi, khinh thường nói:"Vận khí *** chó."

Xi Vưu hừ một tiếng rồi nói:"Khoa Phụ lão đầu, lão có nắm chắc phá được"Tỏa yêu trận", cái mà đã được tên Hiên Viên khốn kiếp kia dùng Chí tôn giới để là trận nhãn không?"

Trầm tư một lát, Khoa Phụ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Xi Vưu ha ha cười lớn, không nói tiếp nữa, cứ như cũ chắp tay sau lưng đứng nhìn xuống phía dưới.

Khoa Phụ đi đến bên cạnh Xi Vưu thở dài nói:"Ài, thật không có nghĩ đến,"món đồ chơi" đó của ngươi vận khí lại tốt đến như vậy, không chỉ phá được"Tỏa Yêu trận" của Hiên Viên mà còn chiếm được Chí tôn giới, thêm vào đó còn có thể nhận được Ma thần xử, bình khí năm đó của ngươi. Chỉ có điều Ma thần xử của ngươi không phải là cây bổng nanh sói sao? Làm sao lại biến thành một cây đao như vậy?"

Vuốt lại mớ tóc hỗn loạn trên đầu, Xi Vưu cười khổ nói:"Ta cũng không biết vì sao nữa, mặc dù ta là chủ nhân của nó nhưng bây giờ ta đã hoàn toàn mất đi cảm ứng liên hệ với nó rồi."

Khoa Phụ giật mình kinh ngạc, kêu lên:"Cái gì? Ma thần xử nhận tên tiểu tử đó làm chủ?"

Xi Vưu lắc đầu nói:"Hiện tại còn không phải, nhưng chiếu theo tình hình này xem ra đó chỉ là việc sớm muộn mà thôi."

Khoa Phụ lẩm bẩm nói:"Xem ra tam giới sắp diễn ra một hồi đại loạn rồi."

Xi Vưu ha ha cười nói:"Đó chẳng phải là điều chúng ta vẫn chờ mong sao? Nếu không một số kẻ rỗi rãi làm ra"đồ chơi" để làm gì?"

Khoa Phụ cười khổ nói:"Thật không có nghĩ đến, cuộc sống của thần lại buồn chán tẻ nhạt đến vậy, nếu tam giới không phải là thường phát sinh những việc thú vị cho chúng ta giải buồn, ta xem ra chúng ta sớm đã phát điên vì quá tịch mịch rồi."

Xi Vưu vẻ mặt phẫn hận nói:"Còn không phải là quy củ của Bàn Cổ đại thần định ra sao, nói cái gì mà một khi đột phá tam giới phi thăng lên thần giới từ đó về sau sẽ không được xen vào việc của tam giới nữa……"

Khoa Phụ ho khan một tiếng, tiếp đó cười khổ nói:"Ngươi đừng nói xấu Bàn Cổ đại thần, ngài làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho chúng sinh tam giới mà thôi. Thử nghĩ mà xem, một đám thần chúng ta một khi đi xuống tam giới, sẽ đem tam giới biến thành cái bộ dạng gì đây?"

Xi Vưu nhe răng cười nói:"May mắn, hắn lúc đầu không đề ra quy định không được làm"đồ chơi" ở trong tam giới."

Khoa Phụ hắc hắc cười nói:"Xi Vưu,"món đồ chơi" của ngươi tuy rằng không kém, nhưng sát khí quá nặng. Cẩn thận đùa với lửa có ngày bị thiêu đấy."

"Thật!" Xi Vưu vẻ mặt khinh thường nói:"Chỉ dựa vào nó? Có thể tạo thành uy hiếp gì đối với ta đây?"

"Xi Vưu, cẩn thận mới không bị lật thuyền……"

"Được rồi được rồi." Xi Vưu bực mình nói:"Làm sao lão càng già lại càng hay lải nhải như vậy."

Khoa Phụ nhếch môi cười, cũng không thèm nói nữa. Qua một lúc lâu, Xi Vưu nhẫn nại không được, lại mở miệng hỏi:"Ta nói này lão đầu, cái khối linh thạch lúc trước lão len lén bỏ xuống nhân gian bây giờ thế nào rồi?"

Nhắc đến linh thạch, Khoa Phụ đắc ý cười nói:"Linh thạch kia sao, sau ngàn năm hấp thụ nhân gian linh khí rốt cuộc hóa thành một con Hầu(Khỉ) yêu bắt đầu"hóa trang bước lên sân khấu"."

Xi Vưu ánh mắt lấp lánh quang mang, vội hỏi:"Sau đó thế nào?"

Khoa Phụ nhe răng cười nói:"Sau đó? Hắc hắc, nó quả nhiên đã không để cho ta thất vọng. Đại náo âm tào địa phủ hủy đi Sinh Tử bạc của Diêm Vương, còn xuống Đông Hải long cung đoạt đi Định Hải thần châm của tên Đại Vũ lưu lại làm binh khí."

"Con bà nó chơi được." Xi Vưu thốt lên:"Định Hải thần châm có phải là cái cũng giống với Hiên Viên kiếm của tên Hiên Viên khốn kiếp, Thiên Lại huyền âm cầm của Phục Hy đại thần, Cửu Long thần hỏa cung của Hậu Nghệ và Ma thần xử của ta, đều là từ năm khỏa Bổ Thiên thạch còn dư lại của Nữ Oa nương nương ngày trước luyện hóa thành, được xưng là ngũ đại siêu cấp thần khí. Đầu yêu hầu này lại có thể thu phục được Định Hải thần châm, thú vị."

Khoa Phụ đắc ý mỉm cười, tiếp tục nói:"Còn không chỉ có vậy, yêu hầu sau đó còn lên tiên giới, ăn trộm tiên đan của Thái Thượng lão quân, làm cho Thái thượng lão quân tức giận đến nỗi chết đi sống lại mấy lần."

Xi Vư và Khoa Phụ nhìn nhau cười ha hả, sau khi cười đã một trận Khoa Phụ lại nói tiếp:"Còn nữa, còn nữa, nó còn chén sạch cả vườn đào của Vương mẫu, khiến cho Vương mẫu không còn đào mà mở Hội bàn đào. Ha ha ha, còn nữa, sau đó Ngọc Đế tức giận hạ thánh chỉ, chiêu tập mười vạn thiên binh thiên tướng đi bắt yêu hầu."

Lau đi nước mắt do cười nhiều quá mà thành, Xi Vưu hét lớn:"Thật là thống khoái! Lão đầu, sau đó thì sao? Yêu Hầu có bị bắt không?"

"Ài, bắt được."

Xi Vưu sửng sốt, hỏi:"Chết rồi?!"

"Hừ!" Khoa Phụ hét lên:"Yêu hầu đó là do linh thạch của ta huyễn hóa mà thành, một khi được sinh ra đã có tấm thân kim cương bất hoại, làm gì có chuyện chết dễ dàng như vậy."

"Kim cương bất hoại thân? Như vậy không phải là đã tạo thành một tên quái vật sao?" Text được lấy tại Truyện FULL

Khoa Phụ kiêu ngạo nói:"Đương nhiên, không nghĩ xem đó là"món đồ chơi" của ai chứ! Đám người tiên giới ban đầu không cách nào giết chết được nó, cuối cùng đem nó bỏ vào cái lò bát quái của Thái Thượng lão quân."

"Chết sao?"

Khoa Phụ lại"Hừ!" một tiếng nói:"Làm gì có chuyện đó, đã nói rồi nó có tâm thân kim cương bất hoại mà. Lò bát quái thì có thể làm gì được nó, đã thiêu không chết nó lại còn để cho nó hấp thu linh khí trong lò bát quái luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tình. Bảy bảy bốn chín ngày sau, Thái Thượng lão quân khai lô kiểm tra, ngươi đoán xem nó thế nào?"

Xi Vưu háo hức hỏi:"Thế nào?"

Khoa Phụ hắc hắc cười nói:"Đầu hầu yêu vừa mới thoát ra, không nói không rằng xô đổ lò bát quái, đánh giết thẳng lên Thiên cung, giết cho đám tiên gia Ngọc đế phải than cha gọi mẹ. Ha ha ha."

Cuồng tiếu với Phụ khoa vài tiếng, Xi Vưu lại hỏi:"Sau đó thì sao?"

"Sau đó….." Khoa Phụ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Sau đó tên Như Lai chạy đến, yêu hầu kia ngu ngốc cùng Như Lai đánh cuộc, kết quả thua cuộc, bị Như Lai nhốt ở dưới Ngũ Chỉ sơn."

Xi Vưu vẻ mặt không tin nói:"Cứ như vậy là xong?"

Khoa Phụ trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói:"Vậy ngươi còn muốn thế nào? Yêu hầu bây giờ vẫn còn bị nhốt dưới chân Ngũ Chỉ sơn, cũng đã gần năm trăm năm rồi."

Xi Vưu vỗ tay kêu lên:"Con bà nó chơi thật đã. Ta nói này lão Khao Phụ, lão cũng quá vô lương tâm đi. Có chuyện vui như vậy mà không gọi ta xem cùng?"

"Ngươi còn nói nữa? Nhà ngươi vẫn một mực đi tìm tên Hiên Viên báo thù, không ngừng xuyên qua giữa các không gian, hành tung phiêu hồ bất định, ta phải đến chỗ nào tìm ngươi đây."

Xi Vưu ngượng ngùng gãi đầu nói:"Lão cũng có dùng Truyền thần đại pháp hô hoán ta một tiếng mà."

"Đánh rắm. Ngươi cho là ta cũng ngu ngốc giống như ngươi sao. Ta dùng Truyền Thần đại pháp vạn nhất bị quấy nhiễu, nguyên thần bị lạc giữa các không gian, không trở về được thì làm sao đây?"

Xi Vưu giương mồm lên cãi lại:"Nói đến cùng thì vẫn là do lão vô lương tâm."

"Ngươi…."

"Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa." Theo thanh âm truyền đến, một trung niên nam tử đầu tóc rối bù, khuôn mặt anh tuấn phi phàm xuất hiện ở bên cạnh hai người, mắng rằng:"Hai cái tên này đã vài ngàn tuổi rồi mà còn suốt ngày cãi nhau, khiến cho người khác không thể thanh tĩnh được."

Xi Vưu khinh thường liếc mắt nhìn nam tử, cười lạnh nói:"Hậu Nghệ, không thích thì ngươi tránh xa ta ra một chút, đứng đó ta thật sơ nhà ngươi làm dơ bẩn con mắt của ta đấy."

Hậu Nghệ vung tay chỉ thẳng vào mặt Xi Vưu căm tức thét lên:"Ngươi muốn đánh nhau sao!?"

Xi Vưu trừng mắt hét lớn:"Đến đây! Ai sợ ai chứ!"

Không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc sung nồng nặc.

Khoa Phụ vội vàng đứng ra hòa giải nói:"Được rồi, được rồi, đừng làm loạn lên nữa. Ta nói này Hậu Nghệ, ngươi đến tìm chúng ta có chuyện gì sao?"

Hậu Nghệ vỗ vỗ trán nói:"Đúng, bị tên đầu trâu này làm quên hết cả chính sự."

Xi Vưu tức giận đang định bật lại Hậu Nghệ thì Khoa Phụ đưa tay ngăn lại nói:"Phát sinh chuyện lớn gì mà phải làm phiền đến bọn ta vậy?"

Vừa nghe nói có đại sự phát sinh, Xi Vưu nhất thời quên đi mâu thuẫn vừa mới phát sinh với Hậu Nghệ, vội vàng vểnh tai tập trung tinh thần nghe ngóng.

Chỉ nghe Hậu Nghệ nói:"Là thế này, ta và Vũ xuyên qua thời không thì ngẫu nhiên ở một cái không gian phát hiện ra một cánh cửa."

Xi Vưu khinh thường lẩm bẩm:"Một cái cánh cửa thì có gì là kỳ quái."

Hậu Nghệ phản bác nói:"Cách cửa thì không có gì kỳ quái, chuyện kỳ quái chính là trên cánh cửa có khắc chữ."

"Chữ gì?" Khoa Phụ vẻ mặt kinh ngạc, việc có thể khiến đám thần này chú ý tuyệt đối không phải là việc nhỏ, Khoa Phụ mơ hồ cảm giác được cánh cửa theo như lời nói của Hậu Nghệ nhất định là không bình thường.

Hít sâu một hơi, Hậu Nghệ từng câu từng chữ phun ra hai từ:"Thần; Mộ!"

Xi Vưu và Khoa Phụ không hẹn mà cũng thốt lên:"Thần Mộ?"

Hậu Nghệ gật đầu.

Khoa Phụ lại hỏi:"Thần mộ bên trong có cái gì?"

Hậu Nghệ nhùn vai bất đắc dĩ nói:"Không biết, ta và Vũ hai người cùng hợp lực cũng không thể mở ra được cánh cửa đó, cho nên chúng ta dự tính đi tìm các thần đang rải rác ở khắp các không gian tụ tập lại cùng hợp lực thử xem có thể mở ra được nó hay không. Nếu nơi đó đã được gọi là"Thần Mộ", ta nghĩ rất có khả năng có chút liên hệ đến đám thần chúng ta."

"Tụ tập tất cả các thần lại?" Xi Vưu kéo áo Hậu Nghệ kêu lên:"Tên Hiên Viên khốn kiếp kia có đến hay không?"

Hậu Nghệ sững sở, đáp:"Chắc chắn, hơn nữa hắn đã đến rồi."

"Ha ha ha ha." Xi Vưu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói:"Trời cũng giúp ta! Hiên Viên, để xem ngươi còn chạy đi đâu!" Vừa dứt lời, Xi Vưu khẽ tung người lên, không trung lập tức vỡ ra một cái khe, Xi Vưu kích động nhảy vào cái khe đó, sau khi thân ảnh của Xi Vưu biến mất, cái khe chậm rãi khép lại, sau đó hồi phục nguyên trạng.

Thấy Xi Vưu xuyên qua nhập vào không gian, Khoa Phụ kinh hãi, nắm lấy tay Hậu Nghệ hô lên:"Mau, mau ngăn cản hắn!"

Hậu Nghệ khó hiểu hỏi:"Vì sao?"

"Xi Vưu gặp được Hiên Viên nhất định sẽ đánh nhau to."

"Đánh thì đánh thôi, có gì kỳ lạ đâu? Bọn họ không đánh nhau mới là kỳ quái."

Khoa Phụ tức giận chửi:"Tên ngu ngốc nhà ngươi! Hiên Viên vì sao vẫn một mực né tránh Xi Vưu? Là bởi vì sợ phải đánh nhau với hắn. Ngươi có biết hậu quả của cuộc chiến giữa hai vị thần là cái dạng gì không đây? Ngươi đã quên hậu quả của trận đại chiến giữa Hỏa thần Chúc Dung và thủy thần Cộng Công năm đó rồi sao?"

Hậu Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn bộ dáng thờ ơ như cũ nói:"Yên tâm đi, điều đó không xảy ra được đâu?"

Khoa Phụ ngơ ngác hỏi:"Vì sao?"

Hậu Nghệ hắc hắc cười nói:"Ta vẫn chưa nói không gian đó nằm ở đâu, Xi Vưu làm sao tìm được?"

Khoa Phụ vỗ vỗ đầu, rồi cười lớn nói:"Xem trí nhớ của ta này, hóa ra là một hồi lo lắng vô ích."

Hậu Nghệ cười nói:"Chúng ta đi thôi, để cho tên ngốc Xi Vưu kia tự mình tìm kiếm mấy trăm năm đi."

Khoa Phụ gật đầu, cùng Hậu Nghệ cười lớn biến mất tại chỗ.

Sau khi Khoa Phụ và Hậu Nghệ biến mất không lâu, không gian bỗng nhiên chấn động, tiếp đó mở ra một cái khe thật lớn. Xi Vưu tím ngắt từ trong đó đi ra, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Khoa Phụ và Hậu Nghệ. Xi Vưu ngửa mặt lên trời rống giận:"Hậu Nghệ, đồ con rùa nhà ngươi, sao không nói cho ta biết cái không gian đó nằm ở đâu! Ngươi cứ đợi đó, đợi lão tử tìm được nhà ngươi xem lão tử có lột da, rút gân, đánh gãy xương cốt, uống máu nhà ngươi không!" Dứt lời, Xi Vưu hung hăng đạp xuống một phát, một lần nữa bay vào cái khe thời không. Cũng vào lúc Xi Vưu bỏ đi thì"Ầm!" một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, ngọn núi nơi Xi Vưu vừa mới đứng ầm ầm đổ xuống, trong chốc lát bị san thành bình địa