Trì Uyên đứng trước cửa nhà Tố Uyên nhưng lần này anh không vào được.

Vân tay của anh đã bị xóa rồi.

Trì Uyên gọi cho Cổ Tư vài cuộc nhưng Cổ Tư không bắt máy.
Anh suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Tử Thư, để Tử Thư liên hệ với Cố Tư.

Tử Thư không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Trì Uyên và Cổ Tư, anh ta chỉ có thể làm theo lệnh.

Kết quả mới được một lúc, anh ta nói với Trì Uyên rằng Cổ Tư không nhận cuộc gọi của anh ta.

Nhưng Tử Thư lại nói: “Cổ Tiểu Tư có đăng status, là sao ấy nhỉ.”
Trì Uyên đã xóa nick Wechat của Cổ Tư nên tất nhiên không biết Cổ Tư đã đăng gì.

Tử Thư vội vã chụp màn hình gửi qua cho anh.Bài đăng mới nhất của Cổ Tư là bài đăng lúc trưa nay.

Chỉ có vài chữ: Xuống địa ngục hết đi.

Trông rất thù hận.

Hơn nữa cũng có thể thấy được tâm trạng hiện tại của cô.

Cô đang muốn kéo tất cả mọi người xuống nước.


Nhưng Trì Uyên không biết bây giờ Cổ Tư đang muốn ầm ĩ thế nào.

Nếu là lúc trước, cô ngoan ngoãn cẩn thận đến vậy.

Thì chắc hẳn cô chỉ phát cáu chút thôi.

Nhưng hôm nay đến mẹ anh mà cô cũng dám đá, còn đá cả người làm.

Có thể thấy cô không còn lý trí nữa.

Người đã mất lý trí, chuyện gì cũng dám làm.Bà cụ Trì nói sợ Cố Tư giở quẻ, bôi nhọ nhà họ Trì.

Đến lúc đó khó mà giải thích rõ ràng.

Vốn dĩ Trì Uyên không tin, dù Cổ Tư sẽ làm bậy nhưng không đến mức làm đến bước này.

Bây giờ đọc dòng trạng thái của cô, anh cảm thấy cũng không phải không thể.

Trì Uyên buông điện thoại xuống, bắt đầu nhấn chuông cửa.

Tất nhiên Cổ Tư không thèm phản ứng.

Trì Uyên suy nghĩ lại, anh không ấn nữa.

Thật ra căn cứ theo tính tình của Cổ Tư, hai người có gặp nhau cũng không thể nói chuyện đàng hoàng được.

Rất có thể sẽ chọc tức cô.

Trì Uyên xoay người trở lại xe, lên xe.

Nhưng anh không lái đi mà đốt một điếu thuốc, ngồi trong xe chờ.Cổ Tư ngồi trong nhà một lúc, chuông cửa đã im, điện thoại cũng đã ngừng.

Lúc này cô mới từ từ xuống nhà.

Lúc đi đến cầu thang, cô thấy chiếc xe đang đậu bên ngoài sân nhà.

Cổ Tư cười mỉa: “Trì Uyên à, anh cũng có ngày hôm nay.”
Cô từ từ xuống bếp, bắt đầu nấu ăn.

Trưa nay ăn cơm ở nhà họ Trì, thật lòng không thoải mái nổi.


Toàn là đồ nguội, bây giờ dạ dày cô vẫn còn khó chịu đây.

Cổ Tư ngâm nga hát, thong thả vo gạo nấu cơm, sau đó rửa rau xắt rau.

Trì Uyên hút hết điếu thuốc, ngồi trong xe một lúc thì thấy có người đang lắc lư trong phòng khách.

Cổ Tư xuống rồi.

Trì Uyên ngồi trong xe, kéo kính xexuống nhìn về phía phòng khách.

Anh không thấy rõ bộ dạng của Cổ Tư, chỉ có thể thấy lâu lâu có người đi tới đi lui.

Trì Uyên hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn xuống xe.

Anh từ từ bước sang, ấn chuông cửa lần nữa.

Cổ Tư mới nấu cơm xong, mới bày lên bàn ăn.

Nghe tiếng chuông cửa, ban đầu cô chẳng hề quan tâm.

Ngồi xuống được vài muỗng, kết quả chuông cửa vẫn còn vang.

Hiếm khi Trì Uyên kiên nhẫn với cô đến vậy.

Cổ Tư nghĩ rồi cũng bước sang mở cửa: “Chuyện gì?”
Trì Uyên nhìn Cố Tư chăm chăm, tâm trạng phức tạp.

Chuyện tối qua vẫn còn rành rành trước mặt.

Tối qua Cố Tư rất dịu dàng; cũng rất phối hợp.


Kết quả hôm nay lại ầm ï như vậy.

Đây là chuyện Trì Uyên không ngờ được.

Thấy Trì Uyên không nói gi, Cố Tư lùi lại một bước: “Vào đi.”
Trì Uyên mới vào đã thấy ngạc nhiên.

Lúc trước đây là nhà của anh, bên trong thế nào, anh rõ hơn ai hết, Nhưng bây giờ nhìn lại, thay đổi rất nhiều.

Thêm vài món, cũng bớt đi vài món, ngoại trừ phần cố định, hầu như mọi thứ đều thay đổi Ngay cả màu của chiếc gối trên sofa cũng khác.

Kế bên cửa cô có treo chiếc chuông gió, đang kêu ting tang ting tang.

Cố Tư xoay người: “Muốn nói gì thì anh cứ suy-nghĩ trước đi, tôi đi ăn cơm, anh cũng nghĩ xem nên nói thế nào.

Không nhìn Trì Uyên thêm lần nào nữa, cô bước vào phòng ăn.

Bữa cơm hôm nay vẫn phong phú như cũ, có thể là tâm trạng khá vui nên muốn đối xử tối với bản thân mình Cố Tư ăn chậm, còn lấy điện thoại mở nhạc, vừa ăn vừa ngâm nga theo.

Cuộc sống thế này, ngoài thần tiên ra, không ai không hâm mộ.

- ---------------------------.