Trì Uyên nhận được tin nhắn của Cổ Tư và nhìn rất lâu.

Không hiểu sao anh lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô ở bên kia điện thoại.

Trì Uyên đi qua, ngồi xuống chiếc ghế trong vườn hoa.
Trước kia, Cổ Tư từng ngồi ở đây.

Lúc đó cô còn lắc lư hai chân có vẻ tự tai.

Trì Cảnh đứng bên vườn hoa, quay đầu nhìn Trì Uyên lặng lẽ cười nhạo rồi rời đi.

Lúc này, Trì Uyên lấy điện thoại ra và gọi cho Cổ Tư.
Cổ Tư đã đoán được anh sẽ gọi tới.

Với tình hình bây giờ, người nhà họ Trì vẫn phải hòa nhã mà dỗ mình.

Dù sao bọn họ đang cần mình.

Lần thứ nhất, Cổ Tư cố ý không nghemáy.

Cũng may Trì Uyên gọi lại lần thứ hai.

Cổ Tư chậm rãi nghe máy và bình thản hỏi, “Có việc gì?”

Trì Uyên nhớ tới những lời Trì Cảnh vừa nói.

Anh hơi khó chịu.

Thật ra anh không phải quá đau lòng cho Cổ Tư, chỉ cảm giác như cô nói với mình hôm nay vậy.

Bởi vì mình, cô ấy có uất ức thế nào cũng phải chịu.

Anh ít nhiều thấy áy náy.

Lúc đầu, anh đã hứa với ông cụ sẽ chăm sóc cho cô.

Nhưng hình như trước giờ anh chưa từng làm được.

Cổ Tư hơi mất kiên nhẫn khi thấy Trì Uyên không nói lời nào, “Hôm nay, mẹanh đã tới xin lỗi tôi rồi.

Nếu anh sợ tôi nói một đằng làm một nẻo mới cố ý gọi qua căn dặn, vậy mong anh cứ yên tâm.

Tôi là người đã nói thì sẽ giữ lời.” “Không phải.” Trì Uyên nói, “Tôi vừa biết vài chuyện cô phải chịu uất ức lúc trước.

Là tôi có lỗi với cô “
Cổ Tư sửng sốt rồi cười, “Lời xin lỗi của anh thật sự…”
Cô chép miệng, “… Luôn tới muộn như vậy.”
Nếu anh nói với cô một câu xin lỗi này trong lúc bọn họ còn là vợ chồng, cô sẽ không tuyệt vọng như bây giờ.

Trì Uyên im lặng.

Thật ra trước đây anh chẳng phải không biết cuộc sống của Cổ Tư không được như ý.

Nhưng anh không ngờ lại thảm như vậy.

Chuyện này cũng không có gì để thanh minh, đúng là sơ suất của anh.Cổ Tư thấy Trì Uyên lại im lặng thì thở dài, “Rốt cuộc anh gọi điện qua là muốn nói gì?”
Trì Uyên nghĩ ngợi rồi nói, “Tôi đã nói rõ với nhà bên này rồi, sau này cô không cần qua…
Anh chưa nói xong, Cổ Tư đã ngắt lời, “Ngày mai, anh mang vali đến đây.

Bên này không có đồ của anh, anh phải tự chuẩn bị đấy.”
Trì Uyên muốn nói, lập tức ngừng lại.

Cổ Tư nhìn ti vi, “Hi vọng anh có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của công ty anh, hai chúng ta cũng được giải thoát.”
Trì Uyên im lặng.


Cổ Tư thở hắt ra một hơi, “Nếu anh không còn chuyện gì khác thì cúp máy đi.

Tôi còn phải nghỉ ngơi.”
Trì Uyên nói ‘được’ rồi cúp máy.

Cổ Tư đặt điện thoại trên sô pha.

Đừngnói cô vốn không mệt.

Cho dù có mệt thật, cuộc điện thoại này của Trì Uyên vẫn có thể làm cô lập tức có tinh thần.

Cổ Tư thở dài, xoay người nhìn căn phòng của mình.

Rất tốt, nhiều người lại còn an toàn nữa.

Sau này có chuyện gì, cô cũng có thể sai Trì Uyên đi làm.

Không tệ, không tệ.

Cổ Tư tự trấn an mình như thế.

Còn một điều nữa, Trì Uyên qua đây thì bà Trì chắc chắn sẽ giận dỗi rất lâu đây.

Thật tốt.

Thật ra nhà họ Trì có một quy định, bất kể là người có gia đình hay không đều phải sống trong nhà tổ.

Đây là lời ông cụ đã nói lúc trước.


Khi đó, cô mới được cưới vào nhà họ Trì.

Ông cụ đã không thể xuống khỏi giường.

Có lẽ sợ người khác khinh thường cô, ông cụ còn cố ý gọi người trong nhà đến bên giường, nói là mấy chục năm sau, mọi người đều phải ở trong một nhà.

Nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau.

Kỹ năng diễn xuất của những người này đều tốt hơn cô, ai cũng đồng ý rất chân thành.

Nhưng vừa quay người, bọn họ đã thay đổi sắc mặt.

Gố Tư nghĩ tới đây lại căm hận.

Cho nên bây giờ có thể xem như cô đã phá hỏng quy định của nhà họ Trì.

Dù cô không phải là người nhà họ Trì nhưng còn có Trì Uyên.

Anh vì cô mà chuyển ra sống riêng, chắc bây giờ bà Trì đã biết chống lại mình sẽ có kết cục thế nào rồi.

- ---------------------------.