Tuỳ Mị quay lại nhìn về phía cánh cửa.

Âm thanh đó rất gần, tiếng cười của Cổ Tư còn mang theo chút thẹn thùng.

Người trong phòng VIP đều nghe thấy tiếng động bên ngoài hành lang.
Hầu như ai cũng nhìn ra cửa.

Khi Cổ Tư và Trì Uyên xuất hiện ở cửa phòng VIP, cô đang ôm cánh tay anh.

Cô đu trên người anh như người không xương.

Trì Uyên đứng nghiêng nên không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Cổ Tư cười khúc khích nói tiếp, “Làm sao em ăn hết được nhiều như thế? Lãng phí lắm.”
Trì Uyên đi qua phòng VIP rồi mới ung dung cất lời, “Không phải trước đây em thích lãng phí như vậy sao?”
Giọng anh rất bình thản, không mang theo cảm xúc gì đặc biệt.Nhưng lại như có một chút cưng chiều không thể giải thích.

Tuỳ Mị mím môi, lặng lẽ thở ra một hơi thật dài.

Cô ta luôn cảm thấy những lời bà Trì nói với mình không giống với tình hình hiện tại.

Ông cụ Tuỳ ở bên cạnh không nhịn được nữa, khịt mũi rồi đứng dậy đóng cửa.

Tuỳ Mị thu lại tầm mắt, vài giây sau mới mỉm cười bảo, “Được rồi, ăn cơm thôi, chúng ta đừng vì những chuyện này mà làm mất hứng thú ăn uống.”
Dường như ông cụ định nói gì đó, nhưng ông nhìn Tuỳ Mị xong lại im lặng.


Bầu không khí trong phòng VIP bên này rất kỳ lạ.

Còn Cổ Tư ở bên kia lại rất vui vẻ.

Mãi cho đến khi lên xe, cô mới giấu nụ cười trên mặt đi.Cổ Tư lười biếng vươn vai hai lần, “Thoải mái”
Không biết cô đang nói vươn vai thoải mái, hay là thoải mái vì vừa nãy đã cố ý chọc giận một số người.

Trì Uyên không nói gì, anh khởi động xe, lái xe đi ra ngoài.

Khi xe đi được nửa đường thì điện thoại di động của Trì Uyên đổ chuông.

Ban đầu Cổ Tư không có phản ứng gì, nhưng nhìn Trì Uyên lấy điện thoại ra, cô đã liếc được tên người gọi tới.

Vì thế Cổ Tư hô lên vài tiếng, “Anh đang lái xe đẩy, không được nghe điện thoại, anh có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Nào nào, để tôi nghe giúp anh.”
Cô không cho Trì Uyên cơ hội phản ứng đã nhào đến, giật lấy điện thoại.

Sau đó cô mở khoá màn hình, nghe máy.

Cô còn giả vờ không biết đối phương là Uyên nên không thể nói những lời khó nghe.

Bà chỉ hỏi Trì Uyên đã ăn cơm chưa, mấy ngày nay có bận không.

Toàn nói những việc không liên quan.


Trì Uyên trả lời đơn giản đôi câu, anh cũng biết bà có chút không tự nhiên.

Vì thế anh lấy cớ đang lái xe rồi dập máy.

Cố Tư ngồi khoanh chân trên ghế,ngâm nga một bài hát, trông rất thoải mái: Dáng vẻ này thật sự khiến người khác thấy khó chịu.

Thấy Trì Uyên đã cúp máy, Cố Tư cười bảo, “Nói đi cũng phải nói lại, mẹ anh đối xử với anh thật tốt”
Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư từ khoé mắt, vẻ mặt cô vần vui tươi hớn hở.

Anh mím môi, nhớ lại những lời ông nội nói, ba mẹ Cố Tư đều bỏ đi từ khi cô còn nhỏ.

Nếu không vì hai người đó, Cố Tư đã không phải sống khổ sở như vậy.

Nhưng Cố Tư bây giờ thế này, dường như cô đã không còn khao khát tình cảm gia đình nữa.

Xe về đến nhà, Cố Tư mở cửa bước xuống, đầu tiên cô kiểm tra hoa mình trồng rồi sau đó mới về phòng ngủ.

Hai người tách ra đi hai hướng từ cầu thang; không ai nói gì.

Cố Tư về phòng, nhìn điện thoại.

Ì Anh chàng ca sĩ kia thật sự sắp đến.

Anh ta nói sáng mai máy bay sẽ đến đây, hỏi khi nào Cố Tư có thời gian.

Cố Tư hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Giờ cô có khá nhiều tiền và thời gian.

- ---------------------------.